"Hừ, vậy cứ nhìn thử xem!"
Lâm Thanh Nhã hừ lạnh một tiếng, cắn chặt hai hàm răng.
Cứ như vậy để cô buông tay, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Thật vất vả mới gặp được một người mình thích.
Nói thế nào cô cũng phải ra sức lấy về mới được.
"Ba mươi lăm triệu!"
Lâm Thanh Nhã trực tiếp ra giá.
Nghe vậy.
Mọi người ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh.
Tình huống gì đây?
Thần tiên đánh nhau sao?
Giá trực tiếp tăng thêm năm triệu! Lại là một người đủ ác mà! Trong lúc nhất thời, những người vốn tham dự đấu giá trước đó đều thầm cảm thấy may mắn.
Thật may khi mình không tham dự vào.
Nếu không cùng hai người trâu bò này đấu giá, dù có thế nào cũng không thể sánh bằng!"
"Bốn mươi triệu!"
Khóe miệng Tô Xán hơi cong lên, cười lạnh nói: "Lâm Thanh Nhã, bỏ đi thôi, bất kể cô có tăng giá bao nhiêu, ông đây cũng sẽ theo tới cùng. Cô cảm thấy mình có thể kéo dài được hơn tôi sao?"
"Sợi dây chuyền này, tôi muốn có."
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã run lên, cắn răng nói: "Bốn mươi lăm triệu!"
"Năm mươi triệu!"
Tô Xán với vẻ mặt coi thường nói.
"Sáu mươi triệu!"
Lâm Thanh Nhã cắn răng nói.
"Ôi chà! Trực tiếp thêm mười triệu cơ à. Nếu cô đã ra chiêu, vậy tôi không nhận lại không nể mặt rồi. Tám mươi triệu!" Tô Xán khinh miệt cười một tiếng, cực kỳ coi thường nói.
Lời này vừa nói ra.
Toàn bộ mọi người trong hội trường đều phải thốt lên.
Mẹ kiếp! Tiền này đều là gió lớn thổi tới đấy à?
Trực tiếp tăng giá lên hai chục triệu.
Có thể biến thái hơn nữa không đấy! Chuyện này làm không ít người hít khí lạnh tại chỗ.
Mà người chủ trì buổi đấu giá vào giờ phút này cũng hưng phấn tới cực điểm. Nên biết rằng, mỗi món đồ đấu giá bán ra, ông ta đều có tiền hoa hồng cả.
Ra giá càng cao, tiền hoa hồng càng nhiều.
Ông ta vốn tưởng rằng, sợi dây chuyền này bán giá mười triệu đã là rất cao rồi.
Không ngờ bây giờ Tô Xán lại muốn so với Lâm Thanh Nhã.
Trực tiếp nâng giá vùn vụt lên tám mươi triệu, đoán chừng có khi còn lên hơn trăm triệu ấy chứ.
Hơn nữa nhìn giá thế này, hai người vẫn không có ý muốn dừng lại.
Điều này khiến cho người chủ trì buổi đấu giá đừng hỏi có bao nhiêu vui vẻ.
Bởi vì như vậy, ông ta có thể lấy được không ít hoa hồng.
Giá đấu càng cao, tiền hoa hồng càng nhiều!
"Tám mươi triệu, quý ông này ra giá tám mươi triệu. Xin hỏi quý cô có muốn tiếp tục theo không? Nếu như không theo, vậy sợi dây chuyền xinh đẹp này xem như thuộc về quý ông kia!"
Người chủ trì buổi đấu giá nhìn Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói.
Mà trong giọng nói của ông ta, tràn đầy ý xúi giục.
Ông ta sợ Lâm Thanh Nhã sẽ bị hù dọa, không dám theo lại, cho nên cố ý kích thích Lâm Thanh Nhã một chút.
Để cho buổi đấu giá này tiếp tục đại chiến.
"Chín mươi triệu!" Lâm Thanh Nhã cắn chặt răng, lạnh giọng nói.
"Ối dời, cô còn dám theo nữa à? Thú vị đấy, có bản lĩnh thì cô tiếp tục theo nào!"
Tô Xán cười lạnh, ngay sau đó trực tiếp nói: "Một trăm ba mươi triệu!"
Lần này.
Tô Xán trực tiếp tăng bốn triệu! Điều này làm tất cả mọi người ở đây đều như hít phải khí lạnh.
Phục.
Vào giây phút này, bọn họ hoàn toàn phục!
Thế nào gọi là có tiền mà không có chỗ tiêu?
Thì đây chính là ví dụ điển hình về loại người đó! Muốn làm gì thì làm! Thật sự quá đáng sợ! Mà Lâm Thanh Nhã vừa nghe Tô Xán báo ra giá tiền này, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống.
Nói thật, lúc báo giá năm mươi triệu, đã là giới hạn của cô rồi.
Bởi vì phần lớn dự tính hôm nay của cô, đều là nhắm đến cá âm dương thiên nhiên.
Nếu bỏ ra quá nhiều vốn lên sợi dây chuyền này.
Vậy lát nữa làm sao có thể cướp được đá âm dương thiên nhiên kia cơ chứ?
Nghĩ tới đây.
Lâm Thanh Nhã liền cắn chặt răng, trên mặt hiện đầy vẻ xoắn xuýt.
"Ồ? Sao lại dừng rồi? Không có tiền đúng không? Thế mà còn cùng tôi đấu giá, cô đúng là không biết tự lượng sức mình mà. Tôi có thể chơi sống chết đến khi công ty cô phá sản luôn đấy! Rác rưởi!"
Tô Xán khinh miệt cười một tiếng, cực kỳ phách lối nói.
"Anh!"
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nhã trợn trừng, trên gương mặt nhỏ nhắn đã hiện đầy vẻ không cam lòng.
Tuy nhiên lý trí nói cho cô biết, lúc này cần buông tay.
Nếu vẫn tiếp tục cạnh tranh, đối với cô, thậm chí là cả tập đoàn Lâm Thị đều hết sức bất lợi.
Nghĩ tới đây.
Lâm Thanh Nhã khẽ thở dài, chỉ có thể nhìn về phía người chủ trì buổi đấu giá khoát tay một cái.
Thấy vậy.
Người chủ trì buổi đấu giá cũng hơi ngẩn ra, ngay sau đó nhìn Lâm Thanh Nhã nói: "Quý cô không định tiếp tục theo giá đúng không ạ?"
Lâm Thanh Nhã gật đầu.
"Đã như vậy, mọi người ở hội trường có ai còn muốn theo không?"
Người chủ trì buổi đấu giá nhìn về phía mọi người ở đây.
Tuy nhiên, không một ai dám lên tiếng cả.
Đùa gì thế, một trăm ba mươi triệu còn ai dám theo chứ?
Hơn nữa Tô Xán vừa nhìn là đã thấy thuộc dạng người không thiếu tiền, đấu giá với anh ta, đó không phải là đơn thuần tìm ngược sao.
Ai nấy đều lắc đầu.
Thấy vậy.
Tô Xán liền đắc ý tới cực điểm, nhìn Lâm Thanh Nhã, giễu cợt cười to nói: "Ha ha ha, thế nào? Có phải cảm giác đặc biệt tuyệt vọng cùng vô lực không?"
"Thật sự không phải tôi xem thường cô, nhưng mấy trăm triệu đối với cô là mạng, nhưng đối với tôi mà nói, đó chỉ là tiền tiêu vặt thôi. Dám đấu giá cùng tôi, cô xứng sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình!"
"Bây giờ, sợi dây chuyền này xem như thuộc về tôi!"
Nghe vậy.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lập tức trở nên u ám, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, hiển nhiên là đã bị chọc tức.
Tô Xán mặt đầy đắc ý nhìn về phía Người chủ trì buổi đấu giá, cực kỳ phách lối nói: "Bây giờ đã không ai dám đấu giá cùng tôi nữa rồi, có thể tuyên bố rồi!"
"Vâng thưa quý ông!"
Người chủ trì buổi đấu giá vô cùng cung kính gật đầu, ngay sau đó tuyên bố: "Một trăm ba mươi triệu lần thứ 1!"
"Một trăm ba mươi triệu lần thứ 2!"
"Một trăm ba mươi triệu lần thứ..."
Tuy nhiên.
Lời của Người chủ trì buổi đấu giá còn chưa nói hết.
Một giọng nói mang theo ý cười đột nhiên vang lên trong phòng đấu giá.
"Đừng nóng vậy chứ, tôi còn chưa ra giá mà!" Lời này vừa nói ra.
Toàn bộ mọi người trong hội trường đều thoáng sửng sốt, ngay sau đó xôn xao tìm về hướng âm thanh vừa phát ra.
Chỉ thấy dáng dấp một người đàn ông trẻ tuổi, mặt đầy vẻ bông đùa giơ bảng đấu giá trong tay lên! Mà người này.
Không ai khác, chính là Âu Dương Hạo! Thấy vậy.
Tất cả mọi người đều thoáng sửng sốt.
Sắc mặt Tô Xán lập tức trầm xuống.
Hiển nhiên.
Ai cũng đều không nghĩ tới.
Với giá tiền đã cao đến một trăm ba mươi triệu nhân dân tệ rồi, mà vẫn còn có người dám ra giá.
"Thưa quý ông, ông đưa ra giá bao nhiêu?"
Người chủ trì buổi đấu giá vội vàng nhìn Âu Dương Hạo, mặt đầy hưng phấn hỏi.
"Người như tôi không thích nặn kem đánh răng, từng chút từng chút nâng lên như vậy. Số chẵn đi, hai trăm triệu!"
Âu Dương Hạo đưa số 2 lên, mặt đầy nghịch ngợm nói.
Lời này vừa nói ra.
Toàn bộ hội trường đều kinh hãi.
Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi.
Hôm nay là tình huống gì thế này?
Các anh hùng tụ tập một chỗ sao?
Còn tăng giá đột biến như vậy.
Vốn tưởng rằng phương thức tăng giá vừa rồi của Tô Xán cũng đã đủ dã man thô bạo rồi.
Cuối cùng, có núi cao lại còn có núi cao hơn.
Quá sức khoa trương mà! Trực tiếp từ một trăm ba mươi triệu lên đến hai trăm triệu.
Còn lại không theo một chuẩn mực nào cả nữa chứ.
Mà đây đều là đồng nhân dân tệ màu hồng thôi, cũng không phải tiền vàng tiền bạc gì.
Giá khởi điểm cao như vậy, mà trông anh ấy hoàn toàn không hề đau xót chút nào cả.
Chẳng lẽ tiền của người này, cũng là từ trên trời rớt xuống.