“Tư cách sao?”
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười, sau đó nhìn sang u Dương Hạo.
Dĩ nhiên u Dương Hạo hiểu ánh mắt này của Diệp Thu là có ý gì, anh ta vẫy tay với đám người che mặt mặc đồ đen.
“Vút vút vút!”
Trong nháy mắt, đám người che mặt mặc đồ đen đều như hoá thành bóng mờ, xông về phía đám vệ sĩ đang bao vây Diệp Thu.
Chỉ trong chốc lát.
Tất cả vệ sĩ đều ngã xuống.
Tất cả xảy ra thật sự quá nhanh, quá đột ngột.
Tốc độ của đám người che mặt mặc đồ đen kia thật sự quá nhanh.
Nhanh tới mức ông ta hoàn toàn không nhìn rõ nổi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Khi Tiêu Chính kịp phản ứng lại.
Đám vệ sĩ của ông ta đã nằm la liệt trên đất.
Mà trên cổ ông ta cũng bị mấy con dao găm sắc bén kề lên.
Mấy kẻ che mặt mặc đồ đen này đang bao vây ông ta.
Chỉ cần ông ta hơi có ý đồ phản kháng.
Những con dao găm đó sẽ đồng loạt cắt rách cổ ông ta.
Đến lúc đó, dù ông ta có mười cái mạng cũng chẳng đủ để ông ta chết ấy chứ. Cảm nhận được sự lạnh lẽo từ mấy con dao găm toả ra.
Tiêu Chính lập tức sợ đến đờ người, sắc mặt khó coi đứng im tại chỗ, không dám động đậy.
“Bây giờ tôi đã có tư cách chưa?”
Diệp Thu bước lên, nhìn Tiêu Chính, vẻ mặt bỡn cợt hỏi.
“Có… Có có có!”
Tiêu Chính nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng đáp. “Biết anh cả của ông chết thế nào không?”
“Ban đầu ông ta cũng như ông, cảm thấy bản thân rất ghê gớm, cảm thấy nhà họ Tiêu rất hùng mạnh, không ai dám dây vào cả, tuy nhiên, bây giờ ông ta đã chết mất rồi!”
“Mà lúc này, không chỉ cái mạng nhỏ của ông nằm trong tay tôi, mà vận mệnh của cả nhà họ Tiêu các người cũng đều nằm trong tay tôi đó, chỉ cần tôi hạ lệnh một câu, nhà họ Tiêu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Giang Châu, hiểu chưa?”
Diệp Thu thản nhiên nói.
Nghe Diệp Thu nói vậy.
Cả người Tiêu Chính bất giác run lên.
Ông ta là một kẻ cực kỳ sợ chết.
Vừa nhắc đến cái chữ ‘chết’ này là cả người ông ta run lẩy bẩy.
Bây giờ, tất nhiên lời nói của Diệp Thu đã khiến ông ta kinh sợ quá độ, ông ta vội vàng gật đầu: “Hiểu… Hiểu rồi!”
"Tốt lắm, vậy thì chúng ta bàn đến chuyện tiếp theo thôi!” Diệp Thu cười khẩy gật đầu, sau đó anh nhìn Tiêu Chính, thản nhiên nói: "Tôi có thể nhìn ra được, ông có tham vọng, ông muốn thay thế Tiêu Kiếm, ngồi lên vị trí gia chủ của nhà họ Tiêu, còn tôi, tôi vừa lúc có thể giúp ông thực hiện tham vọng này, nhưng điều kiện là, ông và cả nhà họ Tiêu đều phải phục tùng tôi, ông có thể chấp nhận được điều kiện này chứ?”
"Tôi..." Tiêu Chính do dự trong giây lát, sau đó vội vàng gật đầu: "Tôi chấp nhận, tôi chấp nhận tất cả!"
"Ông thật sự biết điều hơn anh cả của ông nhiều đấy!”
Khóe môi Diệp Thu khẽ cong lên, sau đó anh xua tay với đám người che mặt mặc đồ đen đang bao vây xung quanh Tiêu Chính.
Những người đó ngay lập tức thu dao găm lại.
Khi cơn lạnh lẽo trên cổ biến mất.
Tiêu Chính cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta ngã ngồi trên đất.
Thành thật mà nói, vừa rồi ông ta sợ đến mức suýt thì tè ra quần.
Ông ta còn tưởng hôm nay mình cũng phải cưỡi hạc bay về Tây Thiên cùng Tiêu Kiếm rồi cơ.
Liên tục hít thở sâu vài lượt.
Tiêu Chính bình tĩnh trở lại, sau đó ông ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, dập đầu cảm kích nói: "Cảm ơn ngài đã không giết ta!"
"Nhớ kỹ lời tôi vừa nói với ông, tôi có thể để ông ngồi lên vị trí gia chủ của nhà họ Tiêu, cũng có thể dồn ông vào chỗ chết, nếu ông dám ôm lòng bất mãn, hậu quả, hẳn là ông cũng hiểu rõ!”
Diệp Thu hờ hững nói.
Mặc dù giọng điệu của anh rất bình đạm nhưng trong lời nói lại đầy vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Nghe vậy.
Tiêu Chính sợ tới mức toàn thân bất giác run lên, ông ta vội vàng gật đầu, cung kính cam kết: "Chủ nhân yên tâm, từ hôm nay trở đi, Tiêu Chính này chính là con chó của ngài, chỉ cần ngài có thể giúp tôi ngồi lên vị trí gia chủ của nhà họ Tiêu, tôi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài, tuyệt đối không hai lòng!”
“Tốt lắm!"
Diệp Thu nở nụ cười vui vẻ, sau đó anh chỉ vào thi thể của Tiêu Kiếm trên mặt đất, thản nhiên nói: "Thi thể của anh trai ông, tôi giao cho ông xử lý, còn nữa, dạo gần đây nhà họ Tiêu sẽ có chút xáo trộn, ông không cần quan tâm, cứ động viên tốt tâm lý của người nhà họ Tiêu đi, sau khi xong việc, chuẩn bị nhậm chức là được!”
“Vâng… Vâng!!"
Tiêu Chính vội vàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt hơi lo lắng hỏi: "Thưa chủ nhân, việc ổn định tâm lý đám người nhà họ Tiêu tất nhiên không thành vấn đề với tôi, nhưng tôi sợ đến lúc đó sẽ có rất nhiều người phản đối tôi làm gia chủ của nhà họ Tiêu, tuy bây giờ anh cả đã chết nhưng rất nhiều thành viên nòng cốt trong trụ sở và các chi nhánh của nhà họ Tiêu đều là người của anh cả tôi, nếu bọn họ bắt tay với nhau phản đối tôi, vậy thì tôi phải làm thế nào?”
"Việc này tôi sẽ cử người giúp đỡ ông, ông chỉ cần chuẩn bị tốt để tiếp quản nhà họ Tiêu là được!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Cám ơn chủ nhân!"
Trong mắt Tiêu Chính loé lên sự kích động, ông ta vội vàng vái lạy Diệp Thu ba cái.
Diệp Thu thấy vậy, khóe môi nhếch lên, anh quay sang liếc mắt nhìn Tiêu Phúc, tay quản gia đã sớm sợ tới mức đờ đẫn cả người, anh hờ hững nói: “Muốn sống à?”
Nghe xong.
Toàn thân Tiêu Phúc bất giác run lên.
Dù sao cảnh tượng trước đó thực sự khiến ông ta kinh hãi.
Nhất là khả năng đáng sợ mà Diệp Thu thể hiện ra.
Ông ta đã chứng kiến tất cả.
Điều này hoàn toàn lật đổ nhận thức của ông ta về thế giới này.
Hơn nữa, bây giờ, ngay cả Tiêu Kiếm, người đứng đầu nhà họ Tiêu cũng đã chết rồi.
Làm sao ông ta dám có ý định phản kháng chứ.
Một tiếng “phịch” vang lên.
Tiêu Phúc quỳ rạp xuống đất, nặng nề dập đầu mấy cái với Diệp Thu, xin tha: "Ngài Diệp, lúc trước là tôi có mắt như mù đã xúc phạm đến ngài, mong ngài nể tình tôi chỉ là phận giúp truyền tin, tha cho tôi một mạng đi mà!” Thấy vậy.
Diệp Thu cũng cười rất thoải mái.
Anh vốn không có ý định làm gì Tiêu Phúc.
Như Tiêu Phúc đã nói, ông ta cũng chỉ là một người hầu nhận lệnh làm việc thôi.
Bây giờ ngay cả chủ nhân Tiêu Kiếm cũng đã chết rồi.
Giết ông ta cũng chẳng ích gì cả.
Hơn nữa, Diệp Thu giữ ông ta lại vẫn có chỗ dùng. .
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Diệp Thu xua tay, nhìn thẳng vào Tiêu Phúc nói: "Nếu muốn sống sót thì rất đơn giản, giúp đỡ Tiêu Chính cho tốt, ông sẽ có thể tiếp tục làm tổng quản gia của nhà họ Tiêu, hiểu chưa?”
“Đã… Đã hiểu, cám ơn ngài Diệp gia tha mạng, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ tận lực trợ giúp chủ nhân mới!"
Tiêu Phúc vội vàng gật đầu.
Thấy thế.
Diệp Thu khẽ nhếch môi, sau đó anh cũng không nấn ná nữa mà đi thẳng ra khỏi phòng luôn.
u Dương Hạo dẫn người theo sát phía sau.
Đến tận khi ra đến bên ngoài.
u Dương Hạo có chút khó hiểu nhìn Diệp Thu hỏi: “Lão đại, anh vẫn định giữ lại nhà họ Tiêu sao?"
"Cứ phá hủy nốt cho xong, để lại làm gì chứ?"
"Mục tiêu của tổ chức chúng ta quá lớn, mỗi một động thái đều sẽ thu hút sự chú ý của toàn thế giới, mà dù thế nào thì nhà họ Tiêu này cũng là một thế lực bản địa, nắm được nó trong tay, rất nhiều chuyện mà tổ chức không tiện ra mặt đều có thể mượn tay nhà họ Tiêu đi làm một cách quang minh chính đại, như thế vừa có thể hoàn thành công việc một cách thoả đáng, lại không bại lộ thân phận của tổ chức, chuyện tốt như vậy sao lại không làm chứ?"
Diệp Thu cười khẽ nói.