Dù Tiêu Kiếm là thằng ngu.
Cũng không bao giờ tin Diệp Thu chỉ đơn giản là một đứa con rể đi ở rể.
Một thằng con rể ở rể không tiền không thế không có chỗ dựa.
Có thể bồi dưỡng ra một đám cao thủ mạnh đến thế này chắc?
Đó là chuyện không thể nào xảy ra được! Vì thế.
Chắc chắn Diệp Thu đã che giấu thân phận.
Kẻ này đã lừa tất cả mọi người, bao gồm cả nhà họ Lâm! Đối mặt với sự chất vấn của Tiêu Kiếm.
Khoé môi Diệp Thu cũng nhếch lên thành một nụ cười đùa giỡn, anh hờ hững nói: “Bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa gì sao?”
“Ông chỉ cần biết là hiện tại ông chỉ có hai sự lựa chọn, một là phục tùng, hai là…” Nói đến đây.
Vẻ mặt Diệp Thu chợt trầm xuống, anh lạnh lùng nói: "Chết!"
Giọng điệu lạnh lùng ấy khiến Tiêu Kiếm bất giác run lên, cả người như rơi vào hố băng, không rét mà run.
Tuy nhiên.
Là người đứng đầu nhà họ Tiêu, Tiêu Kiếm trưởng thành trong sự đe doạ, tất nhiên ông ta sẽ không sợ hãi chỉ vì bị Diệp Thu doạ dẫm không như thế.
Ông ta nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt khinh bỉ, nói với giọng đầy bất mãn: "Hừ, Diệp Thu, mày đừng mơ mộng hão huyền nữa, định bảo nhà họ Tiêu bọn tao đi phục tùng một kẻ ăn hại đã ở rể lại còn bám váy vợ như mày sao?”
“Dù mày có một thân phận khác thì sao?”
“Rác rưởi mãi mãi chỉ là rác rưởi thôi, nhà họ Tiêu bọn tao là một gia tộc giàu có ở Giang Bắc, đây là sự thật 100%! "
“Xem ra ông thật sự muốn chết nhỉ!"
Diệp Thu híp mắt lại, trong ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Thấy thế.
Vẻ mặt của Tiêu Kiếm lập tức thay đổi, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Thu, cho dù bây giờ mày có thể giết chết tao thì cũng không thể huỷ diệt được nhà họ Tiêu đâu!" "Nhà họ Tiêu là một thế lực gia tộc khổng lồ, kể cả khi không có chủ nhân là tao thì cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, nó vẫn có thể vận hành như bình thường!”
"Ngược lại, đến lúc đó, mày cứ chờ sự trả thù không ngừng của nhà họ Tiêu đi! Với thế lực của nhà họ Tiêu ở Giang Châu, dù mày có lên trời hay xuống biển cũng chẳng có đường lui đâu, cả nhà họ Lâm lẫn con vợ Lâm Thanh Nhã của mày sẽ đều phải chết!”
Nghe Tiêu Kiếm nói vậy.
Vẻ mặt Diệp Thu lập tức lạnh lẽo.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Tiêu Kiếm.
Ông ta vậy mà lại dám dùng Lâm Thanh Nhã để đe doạ Diệp Thu.
Hành động này đã xúc phạm đến điểm cấm kỵ của Diệp Thu. Vảy ngược của rồng.
Một khi chạm vào ắt sẽ nổi khùng! Trong phút chốc.
Ánh mắt Diệp Thu nhìn Tiêu Kiếm trở nên lạnh lùng khôn cùng, anh dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi: "Ông thật sự cho rằng tôi không thể huỷ diệt nhà họ Tiêu sao?"
“Huỷ diệt nhà họ Tiêu?”
“Há há há!"
Tiêu Kiếm ngẩng đầu lớn tiếng cười đầy khinh thường, sau đó ông ta nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Diệp Thu, mày thật sự rất biết cách gây cười đấy, tuy bây giờ tao biết mày chỉ cần hạ lệnh một tiếng là chắc chắn tao sẽ phải chết, đây là vì tao đã sơ suất, để mày khoan được một lỗ hổng, tao chấp nhận số phận của mình!”
“Nhưng mà mày muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu?”
“Mày cũng xứng chắc! Mày có biết nhà họ Tiêu hùng mạnh đến mức nào không?”
“Nhà họ Tiêu đã hoạt động ở Giang Châu hàng trăm năm, có gốc rễ thâm sâu, ở cả ba mặt quân đội, chính trị và thương nghiệp, nhà họ Tiêu đều có mạng lưới quan hệ rất sâu, chỉ bằng một thằng ăn hại phải đi ở rể như mày mà cũng ảo tưởng muốn đối chọi với nhà họ Tiêu khổng lồ sao?”
“Mày thật sự tưởng mình ghê gớm lắm à?”
Nghe vậy.
Diệp Thu không tức giận mà còn cười: "Xem ra, ông rất có niềm tin với nhà họ Tiêu nhỉ, nếu như thế thì trước khi ông chết, tôi cũng sẽ để ông chết cho rõ ràng!”
Nói xong. Diệp Thu quay sang nhìn Âu Dương Hạo.
Âu Dương Hạo đương nhiên hiểu ý của Diệp Thu, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, bước sang một bên.
“Bọn mày định làm gì?"
Vẻ mặt của Tiêu Kiếm thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thu và hỏi.
“Đợi một lát, ông sẽ biết ngay thôi!"
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười cợt nhả.
Không bao lâu sau.
Âu Dương Hạo quay lại và ra dấu “OK” với Diệp Thu.
Diệp Thu khẽ mỉm cười.
Tiêu Kiếm thấy cảnh này mà chẳng hiểu gì cả, ông ta hừ một tiếng, vẻ mặt bực bội nói: "Đừng có giả vờ giả vịt nữa, dù các người có làm gì thì cũng đều vô ích thôi, nhà họ Tiêu sẽ không bao giờ lung lay đâu!”
Tuy nhiên.
Khi Tiêu Kiếm vừa dứt lời.
Tiếng chuông điện thoại của ông ta đột nhiên vang lên.
Điều này khiến Tiêu Kiếm sửng sốt, ông ta vô thức lấy điện thoại di động ra.
Nhìn qua cái tên hiện trên màn hình điện thoại.
Vậy mà lại là chú hai Tiêu Nam của ông ta gọi đến.
Người ta đồn rằng.
Tiêu Nam, người chú hai này của Tiêu Kiếm không phải là kẻ đơn giản mà là nhân vật quan trọng của một quân khu nào đó, trong tay nắm rất nhiều quyền lực.
Trong những năm qua, nhà họ Tiêu có thể có được một mạng lưới quan hệ rộng lớn như thế trong quân đội đều là nhờ công của Tiêu Nam.
Thấy vậy.
Trong mắt Tiêu Kiếm cũng tràn đầy niềm vui, ông ta vội vàng giơ điện thoại đến trước mặt Diệp Thu, vẻ mặt tự mãn nói: "Nhìn thấy chưa, người gọi đến là chú hai Tiêu Nam của tao đấy, chú ấy rất có thế lực trong quân đội, tao sẽ kể hết mọi chuyện xảy ra ở đây cho chú ấy, mày và cả nhà họ Lâm cứ chờ gặp hoạ đi!”
Diệp Thu và Âu Dương Hạo vẫn bình thản không buồn nói gì.
Tiêu Kiếm tưởng Diệp Thu sốc quá không nói nên lời, trên mặt ông ta là nụ cười đắc thắng, sau đó ông ta bật loa ngoài, kết nối cuộc gọi: “Alo, chú hai ạ, sao chú lại…” Tuy nhiên.
Tiêu Kiếm còn chưa nói xong.
Bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng gào vô cùng tức giận của Tiêu Nam: “Tiêu Kiếm, cậu cmn đã làm gì sau lưng tôi hả?”
“Hả?”
“Rốt cuộc cậu đã làm cái gì rồi?"
“Sao cơ?”
“Chú hai, chú sao thế?”
Tiêu Kiếm chẳng hiểu gì hết.
“Cấp trên gọi điện đến, bảo là muốn điều tra toàn diện nhà họ Tiêu một lượt, còn cảnh cáo tôi, bảo tôi thời gian này ở trong quân doanh không được manh động, thành thật tiếp nhận điều tra, càng không được nhúng tay vào chuyện này, cậu nói xem, rốt cuộc cậu đã làm cái gì hả?”
“Rốt cuộc cậu đã chọc vào vị nhân vật lớn có thế lực khổng lồ nào vậy hả!”
Tiêu Nam tức giận nói.
“Sao cơ! Nhân vật lớn?"
“Tôi không làm gì mà? "
Lúc này trong đầu Tiêu Kiếm toàn là dấu hỏi chấm, sau đó ông ta vô thức liếc mắt nhìn Diệp Thu, bỗng sững sờ.
Bởi vì hiện tại chỉ có Diệp Thu có mẫu thuẫn với ông ta mà thôi.
Hơn nữa, Diệp Thu cũng đã nói với ông ta rằng sẽ phá hủy nhà họ Tiêu.
Chẳng lẽ Diệp Thu chính là kẻ tai to mặt lớn có thế lực khổng lồ mà chú hai đang nói tới sao?
Sao có thể chứ! “Cậu vẫn không chịu nói thật với tôi đúng không?”
“Thôi bỏ đi, lần này, đến bản thân tôi còn khó mà bảo toàn được, tôi không giúp gì được cho nhà họ Tiêu đâu, các người tự cầu nhiều phúc đi!” Tiêu Nam trầm giọng nói.
Sau đó ông ta lập tức cúp máy.
Nghe tiếng ngắt kết nối từ điện thoại truyền ra.
Tiêu Kiếm thẫn thờ.
Bởi vì Tiêu Nam sẽ không nói dối ông ta.
Một khi quân đội ra tay điều tra kỹ nhà họ Tiêu.
Vậy thì nhà họ Tiêu sẽ thực sự xong đời rồi! Vừa nghĩ đến đây.
Vẻ mặt Tiêu Kiếm lập tức xấu đi trông thấy.
Nhưng ông ta còn chưa kịp bình tĩnh lại.
Đúng lúc này.
Điện thoại di động của ông ta lại vang lên.
Tiêu Kiếm còn tưởng là chú hai gọi lại cho mình, không thèm nhìn màn hình đã lập tức kết nối cuộc gọi, van xin nói: "Chú hai, chú nhất định phải cứu nhà họ Tiêu của chúng ta, nếu chú không giúp nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu sẽ thật sự xong đời mất!”
“Ông… Ông chủ ơi?"
Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi truyền từ điện thoại ra, rõ ràng không phải là Tiêu Nam.
Điều này khiến Tiêu Kiếm cũng sững sờ, ông ta hỏi với vẻ mặt khó coi: "Cậu là ai?”
“Ông chủ, là tôi mà, là Tiêu Thuần Phong, CEO của Tập đoàn Tiêu thị đây!"
Tiêu Thuần Phong nhanh chóng giải thích.
Tập đoàn Tiêu thị chính là đế quốc thương nghiệp do nhà họ Tiêu thành lập trong giới thương nghiệp.
Các ngành nghề như bất động sản, nhà hàng, giải trí điện ảnh, truyền hình, … Tập đoàn này đều mở chi nhánh và có quy mô không hề nhỏ.
Phóng tầm mắt nhìn ở cả Giang Châu, thậm chí là cả tỉnh Thiên Nam, những chi nhánh của bọn họ đều được xếp hạng cao.
Có thể nói đây là nguồn thu nhập quan trọng của nhà họ Tiêu.
Nhưng điều khiến Tiêu Kiếm cảm thấy khó hiểu chính là.
Tại sao CEO của Tập đoàn Tiêu thị lại gọi cho ông ta vào lúc này?