Long Thần Ở Rể

chương 387: c387: trân bảo các

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ lúc ra tay đến bây giờ.

Cũng chỉ mới qua hai ba giây mà thôi.

Mười gã đàn ông cao to đều nằm la liệt trên đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Hổ gia ngẫn cả người.

Phải biết rằng, đám đàn ông này đều không phải là người bình thường.

Mà đều là tay đấm ông ta tốn rất nhiều tiền để mời đến.

Ai cũng đều có thể một chấp mười.

Mà hiện tại.

Trong tay Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương.

Bọn họ đến một phút, à không, đến nửa phút cũng không chịu đựng được.

Chuyện này hơi bất thường.

“Đệt, không ngờ lại gặp phải nhân vật lợi hại rồi!”

Hổ gia nghiến răng, sau đó quay ra nhìn gã mặt sẹo đứng cạnh, ra lệnh: “A Bưu, đối phó với hai kẻ này, mày có chắc chắn không!”

“Hai con ruồi bọ mà thôi, có lẽ trước mặt người bình thường thì có thể coi như là cao thủ, nhưng trước mặt tôi, căn bản không thể chịu được một cú của tôi!”

Gã mặt sẹo liếc mắt nhìn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương, vẻ mặt khinh thường nói.

Hổ gia nghe vậy lập tức can đảm hẳn lên, rất phấn khích nói: “Được, mày xử lý gọn gàng hai thằng đó, lát nữa tao thưởng cho mày gấp đôi tiền!”

“Không thành vấn đề, ngài cứ đợi là được!”

Gã mặt sẹo vô cùng tự tin gật đầu.

Sau đó, gã lấy từ trong ngực ra một cái còng số tám, còng Lạc Y Y vào cửa sổ chống trộm bên cạnh. Làm xong mọi việc.

Gã ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía Đỗ Nguyên Lương và Âu Dương Hạo.

Mỗi bước đi của gã mặt sẹo đều vô cùng khí thế, từng bước đạp chân lênmatwj đất đều phát ra tiếng, đường hoàng hùng hổ.

Như cao thủ ra sân, tạo cảm giác bễ nghễ chúng sinh.

Thấy thế.

Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương cũng quay sang nhìn nhau rồi cùng lắc đầu cười.

Rất nhanh. Gã mặt sẹo đã đi đến trước mặt Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương, khinh miệt liếc mắt nhìn hai người, vô cùng làm dáng nói: “Tôi thấy khả năng đánh đấm của hai người cũng rất không tệ, hẳn là đã từng luyện qua, nhưng, thứ cho tôi nói thẳng, hai người các cậu ở trước mặt tôi thật sự chẳng khác nào con sâu cái kiến hết, đến cả một chiêu của tôi các cậu cũng không cản được đâu, nếu hai người các cậu biết điều thì ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha đi, may ra tôi còn có thể cho hai người các cậu một con đường sống!”

“Chậc, chậc, chậc, tôi từng gặp kẻ chém gió, cũng từng gặp kẻ giả ngầu, nhưng có thể hợp cả chém gió với giả ngầu vào với nhau, hơn nữa còn làm thuần thục như thế, anh thật sự là người đầu tiên tôi gặp đấy!”

Âu Dương Hạo cười trào phúng nói.

“Chẳng biết có giỏi gì không nhưng chém gió thì đúng là giỏi không ai bằng, câu này chắc là để nói về anh đúng chứ?”

Đỗ Nguyên Lương cũng lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ hỏi.

“Xem ra hai thứ ngu xuẩn chúng mày thật sự không biết gì về thực lực của tao nhỉ, nếu đã thế thì hôm nay tao sẽ cho chúng mày mở mang tầm mắt, để xem thế nào mới là kẻ mạnh chân chính! Chuẩn bị chịu chết đi!”

Trong mắt gã mặt sẹo ánh lên sự tàn nhẫn, lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời.

Gã xông về phía Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương.

Hổ gia đứng phía sau trông thấy thế, trong mắt cũng hiện ra vẻ khinh bỉ, mặt mày trào phúng nói: “Hai thằng ngu si không biết tốt xấu, trước đây A Bưu chính là lính đánh thuê từng lên chiến trường, từng thật sự giết người, dám đánh nhau với gã, bọn mày đúng là muốn tự…” Tuy nhiên.

Hổ gia còn chưa nói xong.

Ngay giây sau, ông ta lập tức cứng họng. Vì gã mặt sẹo vừa rồi xông về phía Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương với khí thế hừng hực đã bị Đỗ Nguyên Lương đá một phát văng ra ngoài.

Cú đá này khiến gã văng xa mười mấy mét.

Sau khi rơi xuống đất.

Gã như con chó chết, nằm bò trên mặt đất, không động đậy nổi nữa.

Cảnh tượng này.

Khiến Hổ gia sốc tận óc! Thế này là thế nào?

A Bưu bị đánh bại rồi! Hơn nữa vậy mà lại bị một cước đá bay! Chuyện này… Chuyện này cmn cũng quá không khoa học rồi đấy! Lúc này.

Hổ gia sững như trời trồng.

Mà đúng vào thời điểm này.

Âu Dương Hạo bĩu môi, mặt đầy khinh thường nói: “Chém gió thì rung cả núi cơ, nhưng kết quả thì sao?”

“Đúng là không đỡ nổi một cú nhỉ!”

Nói xong, anh ta quay qua nhìn Đỗ Nguyên Lương, có phần không vui nói: “Ê, lão Đỗ, đã bảo là cùng đạp rồi cơ mà?”

“Sao ông lại giơ chân ra trước đạp bay mất gã rồi?”

“Tôi còn chưa chạm được vào gã đâu!”

“Ấy, sư phụ tôi đã bảo là phải đánh nhanh thắng nhanh còn gì, cho nên tôi mới đá luôn đấy!”

Đỗ Nguyên Lương nhún vai, cười nói: “Nếu cậu cảm thấy không vui, hay là cậu xách gã quay lại đây rồi đá thêm lần nữa đi?”

“Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không chen chân vào!”

“Ồ?”

Âu Dương Hạo nhíu mày suy tư trong chốc lát, đôi mắt cũng sáng lên, vẻ mặt hưng phấn nói: “Ý hay!”

Sau đó.

Trong ánh mắt đờ đẫn của Hổ gia.

Âu Dương Hạo hưng phấn chạy tới trước người gã mặt sẹo, xách gã mặt sẹo giờ đang như con chó chết về lại chỗ cũ, thả xuống đất, đá bay gã mặt sẹo đi lần nữa như đang đá bóng.

Lần này.

Gã mặt sẹo cũng lại văng xa tận mười mấy mét rồi mới rơi xuống.

Gã mặt sẹo vốn đã như con chó chết, sau khi bị Âu Dương Hạo đá cho một phát nữa, gần như đã hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, cách cái chết không còn xa nữa.

Nhìn thấy cảnh này.

Khoé môi Hổ gia giật mạnh.

Cái cmn chứ, rốt cuộc đây là hai tên ác nhân nào vậy hả! Còn có kiểu chơi này nữa à?

Rõ ràng đã bị đá cho ngắc ngoải rồi, nhưng thấy chơi chưa đã, lại còn xách người ta lại đá thêm phát nữa.

Đúng… Đúng là quá vô nhân tính.

Hổ gia vốn tưởng mình trước đây đã đủ tàn bạo, đủ độc ác rồi.

Hôm nay mới phát hiện, đây mới gọi là núi cao còn có núi cao hơn! Mà khi Hổ gia nghĩ đến những điều này.

Ánh mắt của Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương đồng thời nhìn về phía ông ta.

Khiến cả người ông ta không khỏi run rẩy, ông ta quay người định chạy vào trong phòng.

Tuy nhiên.

Sao Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương có thể bỏ qua cho ông ta chứ?

Hai người lao nhanh về phía trước đuổi theo ông ta, sau đó mỗi người một bên, kẹp Hổ gia lại, dẫn về, ném bịch một cái xuống trước mặt Diệp Thu.

“Á!”

Hổ gia ngã nhào kêu thảm liên tục, sau đó ông ta ngẩng đầu trừng Diệp Thu bằng ánh mắt dữ tợn, ngoài mạnh trong yếu gào lên: “Thằng oắt kia, mày biết tao là ai không?”

“Biết tao có thân phận gì không?”

“Chúng mày dám đối xử với tao thế này, chúng mày thật sự không sợ chết hả?” “Ồ?”

“Vậy cho hỏi, ông là ai?”

Diệp Thu nhếch môi mỉm cười, có vẻ hứng thú hỏi.

“Đã nghe qua Trân Bảo các chưa?”

“Tao chính là đệ tử của Trân Bảo các, chúng mày dám đối xử với tao thế này chính là đối chọi với Trân Bảo các đấy có biết không hả?”

“Chúng mày chết chắc rồi!”

Hổ gia trợn mắt trừng Diệp Thu, vô cùng ngạo mạn nói.

“Trân Bảo các?”

Gương mặt Diệp Thu lộ ra một biểu cảm kỳ lạ.

Tất nhiên anh đã từng nghe tên thế lực này rồi.

Không chỉ ở Giang Châu, thậm chí cả Hoa Hạ nói riêng và trên thế giới nói chung đều rất có tiếng.

Đây không phải là thế lực ngầm mà là thế lực chính đạo chân chính.

Còn về hoạt động kinh doanh chính, thật ra chính là thu mua, kinh doanh đồ cổ.

Phải nói ở Hoa Hạ này.

Ai có nhiều đồ cổ trong tay nhất, tất nhiên phải kể đến Trân Bảo các.

Hơn nữa, trong đất nước này, đa phần những cửa hàng làm về thu mua, chơi đồ cổ đều có quan hệ với Trân Bảo các.

Có thể nói như thế này.

Quan hệ phía sau của Trân Bảo các vô cùng phức tạp, mạng lưới của tổ chức này trải rộng khác các ngành nghề.

Dù là trong quân sự, chính trị hay các ngành nghề khác.

Chỉ cần kinh doanh thu mua, vậy thì đều có liên quan đến Trân Bảo các.

Trường hợp thứ nhất là đệ tử của Trân Bảo các, trường hợp thứ hai là bạn bè của Trân Bảo các.

Điều này cũng khiến thế lực của Trân Bảo các có quy mô rất lớn.

Người bình thường căn bản không dám dây vào.

Truyện Chữ Hay