Nghe thấy lời này.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Y Y lập tức biến sắc, cô ta trừng mắt nhìn Hổ gia, xấu hổ và phẫn nộ nói: “Hổ gia, mua bán không được thì tình nghĩa còn đó, lẽ nào bây giờ đến cả chút tình nghĩa này ông cũng không cần sao?”
“Ông không sợ truyền ra ngoài, hỏng mất danh tiếng của mình trong giới này sao?”
“Ha ha ha, danh tiếng?”
“Cô nghĩ mình là cái thá gì?”
“Đừng có quên, cô chỉ là một tên trộm mà thôi, dù tôi có giết cô thì cũng chẳng có ai nói tôi không tốt hết!”
Hổ gia ngẩng đầu cười phá lên, rất ngạo mạn nói.
“Ông!!!”
Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Y Y trợn trừng, tức đến cả người phát run.
Cô ta phát hiện, trình độ vô liêm sỉ của Hổ gia đã vượt qua dự đoán của mình.
“Đừng có ông ông tôi tôi nữa, tối nay, ông đây có được cô chắc rồi!”
Hổ gia cười đểu nói.
Sau đó, ông ta vẫy tay với người đàn ông vạm vỡ đứng sau mình, ra lệnh: “Bắt nó lại!”
“Rõ!”
Đám đàn ông vạm vỡ không nhiều lời, lập tức xông về phía Lạc Y Y như đám ong thấy mật.
Thấy thế.
Trong mắt Lạc Y Y loé lên ánh sáng lạnh.
Nếu đã đàm phán thất bại.
Cô ta cũng không định khách khí tiếp nữa.
Thấy một gã trong đám đàn ông vạm vỡ kia sắp lao đến trước mặt mình.
Lạc Y Y không nói nhảm, trực tiếp nhấc chân đá về phía gã đàn ông này.
Gã đàn ông vạm vỡ thấy thế, sắc mặt thay đổi, vội vàng đưa hai tay đặt ngang trước ngực, dùng tư thế này ngăn cản một cú đá kia.
“Bốp!”
Một tiếng trầm đục vang lên. Gã đàn ông vạm vỡ bị Lạc Y Y đá lùi về sau năm sáu bước.
Không thể không nói.
Lạc Y Y vẫn có thực lực nhất định.
Tuy không tính là cao thủ đỉnh cấp.
Nhưng tuyệt đối cao hơn đám đàn ông vạm vỡ này.
Trong chốc lát.
Cả mười tên đàn ông vạm vỡ vậy mà lại vẫn không làm gì được Lạc Y Y.
Thấy vậy. Hổ gia nhíu mày, trong mắt loé qua sự mất kiên nhẫn, ông ta quay sang nói với gã đàn ông mặt sẹo: “A Bưu, tốc chiến tốc thắng!”
Gã đàn ông mặt sẹo cười vui vẻ, gật đầu nói: “Hổ gia, ngài cứ đợi là được!”
Vừa dứt lời.
Cả người gã đàn ông mặt sẹo lập tức hoá thành một bóng mờ, dùng tốc độ khủng khiếp đánh về phía Lạc Y Y.
Lạc Y Y đang đánh nhau với đám đàn ông vạm vỡ đột nhiên cảm nhận được bụng mình bị đánh mạnh.
“Hự!”
Đau đớn kịch liệt như bị xé rách.
Cho dù là Lạc Y Y cũng không nhịn nổi cơn đau mà kêu thành tiếng.
Đôi mày lá liễu của cô ta cũng nhíu chặt lại.
Còn không đợi cô ta kịp phản ứng lại.
Một con dao găm sắc nhọn tản ra ánh sáng lạnh lập tức kề lên cái cổ trắng nõn của cô ta.
“Đừng có động đậy, nếu không, cô sẽ chết đấy!”
Cùng lúc đó, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Lạc Y Y.
Lạc Y Y liếc mắt nhìn sang.
Chủ nhân giọng nói này chính là gã đàn ông mặt sẹo.
Điều này khiến sắc mặt Lạc Y Y lập tức thay đổi. Vì trước đó, cô thậm chí còn không hề nhận ra gã đàn ông mặt sẹo đã đến gần mình từ lúc nào.
Điều này cũng cho thấy.
Thực lực của gã mặt sẹo trên cơ cô rất nhiều! Vừa nghĩ đến đây.
Lạc Y Y lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vì lúc này, con dao găm sắc nhọn kia đang đặt trên cổ cô ta.
Nếu cô ta dám có bất kỳ hành động quá khích nào.
Chắc chắn gã mặt sẹo sẽ không chút do dự cắt đứt cổ cô ta.
“Ha ha ha, cô Lạc, bây giờ, chắc cô chẳng làm được gì nữa rồi đúng chứ?”
Hổ gia đắc chí đứng dậy khỏi ghế nằm, đi đến trước mặt Lạc Y Y.
“Bỉ ổi, vô liêm sỉ!”
Lạc Y Y trừng Hổ gia bằng ánh mắt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hỗn láo!”
Trong mắt gã đàn ông mặt sẹo loé qua sự tàn độc, con dao găm trong tay dí sát vào cổ Lạc Y Y hơn.
Khiến trên cần cổ trắng nõn của Lạc Y Y nhanh chóng hiện ra một vệt đỏ.
Mà với trình độ sắc bén của con dao găm.
Chỉ cần lúc này gã mặt sẹo dùng lực thêm một chút nữa là có thể dễ dàng làm rách làn da non mềm của Lạc Y Y.
Thấy vậy.
Hổ gia vội xua tay, ngăn cản nói: “A Bưu, mày nhẹ tay thôi, sao lại không biết thương hương tiếc ngọc gì hết thế hả, tối nay tao còn phải ‘giao lưu’ với cô Lạc đây đấy, nếu mày khiến trên người cô ta có một vết thương thì sẽ làm tao rất mất hứng đấy!”
“Vâng, Hổ gia!”
Gã mặt sẹo cung kính gật đầu, sau đó vội vàng dịch con dao găm ra xa.
“Cô Lạc, bây giờ tôi hỏi lại cô một lần cuối, món đồ kia ở đâu?”
“Chỉ cần cô giao ra, tất cả vẫn còn có thể thương lượng!”
Hổ gia cúi đầu nhìn Lạc Y Y, cười khẩy hỏi.
“Tôi không thể nói cho ông được!”
Lạc Y Y nghiến răng, lạnh lùng nói.
Vì thứ đó chứa đựng rất nhiều hy vọng của cô.
Dù có thế nào cô cũng sẽ không đơn giản như thế mà giao cho Hổ gia đâu.
“Giỏi lắm, rất có khí phách, nếu đã thế thì ông đây cũng không nhiều lời với cô nữa!”
Hổ gia nở nụ cười âm u, sau đó vẫy tay với đám người mặt sẹo, cười dâm tà nói: “Dẫn con nhỏ này đến phòng của tao, tối nay ông đây muốn động phòng hoa chúc!”
Nói xong.
Hổ gia quay người định đi vào một trong những căn phòng trong khu tứ hợp viện.
Đám mặt sẹo thì áp giải Lạc Y Y theo sát phía sau.
Mà lúc này.
Trong ánh mắt của Lạc Y Y tràn đầy hoảng loạn và tuyệt vọng.
Lẽ nào sự trong trắng mình giữ gìn hơn 20 năm, tối nay sẽ bị lão dê già này vấy bẩn sao?
Vừa nghĩ đến đây.
Trong lòng Lạc Y Y vô cùng hối hận.
Nếu sớm biết thế này.
Cô sẽ không bao giờ hợp tác với lão già khốn kiếp này.
Bây giờ thì hay rồi.
Không chỉ đắc tội với lão tam Lưu có thế lực khổng lồ.
Bây giờ ngay cả một xu của lão già này cũng không lấy được.
Điều này khiến cô ta hối hận vô cùng.
Thấy mình sắp bị đẩy vào phòng của Hổ gia.
Lạc Y Y nghiến răng, định liều chết một phen.
Tuy trong lòng cô ta cũng biết, với thực lực của gã mặt sẹo, nếu mình phản kháng, rất có thể chỉ có một con đường chết.
Nhưng dù chỉ còn một con đường chết.
Cô ta cũng không muốn cho lão già chó chết Hổ gia này được lời.
Nghĩ đến đây.
Lạc Y Y lập tức bắt đầu giãy giụa. “Chậc, chậc, chậc, một đám đàn ông lại đi bắt nạt một người phụ nữ, đúng là không biết xấu hổ mà!”
Nhưng đúng lúc này.
Một giọng nói đầy trào phúng đột nhiên vang lên ngay trong khu nhà.
Nghe vậy.
Đám người Hổ gia và cả Lạc Y Y đều sững sờ.
Sau đó bọn họ vội vàng quay đầu nhìn về phía đằng sau.
Thấy ở giữa sân.
Lúc này có ba bóng người đang đứng.
Không phải ai khác.
Chính là Diệp Thu, Âu Dương Hạo và cả Đỗ Nguyên Lương vừa mới đến.
Thấy thế.
Lạc Y Y sửng sốt.
Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương thì cô ta không quen.
Nhưng Diệp Thu thì cô ta biết.
Vì cách đây không lâu, Diệp Thu vừa cứu cô ta từ tay đám đàn em của lão tam Lưu.
Mà sau đó, cô ta còn cướp ví tiền của Diệp Thu.
Ấn tượng vẫn còn rất sâu sắc.
Điều khiến cô ta không ngờ được là.
Lúc này Diệp Thu lại xuất hiện ở đây. .
||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||
Sự xuất hiện này khiến người vốn là lâm vào tuyệt vọng là cô ta lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Dù sao, đến giờ cô vẫn nhớ rất rõ thực lực vô cùng mạnh của Diệp Thu.
Ban đầu trong con ngõ cụt đó.
Diệp Thu một mình, tay cầm tông lào, như chiến thần hạ phàm, tát cho đám đàn em của lão tam Lưu bay đầy đất.
Dũng mãnh vô cùng.
Nếu hôm nay Diệp Thu lại ra tay lần nữa.
Chắc chắn mình sẽ được cứu.