Cuối cùng.
Bọn họ bị đối phương đè đầu đánh hết một trận 20 phút.
Lại nhìn chiến tích của Âu Dương Hạo.
0 kill 17 deaths.
Diệp Thu và Đỗ Nguyên Lương đều cạn lời.
Thế này thì Yasuo ở đâu chứ hả, chỉ tổ cung cấp trang bị cho đối phương thì có! Thật sự là không có ai đào hố chôn đồng đội như tên này cả.
Tuy nhiên.
Âu Dương Hạo lại vẫn hùng hồn đầy lý lẽ nói Lee Sin đi rừng không gank anh ta, không buff mana cho anh ta, vân vân và mây mây.
Diệp Thu và Đỗ Nguyên Lương nghe mà không còn gì để nói.
Cậu là Yasuo đấy, cần buff mana cái con khỉ ấy! Biết đào hố chôn đồng đội quá đấy! Tuy nhiên.
Cái hố to nhất ở đây là.
Rõ ràng trận này bị người ta đánh cho 0 vs 17, người bình thường chắc chắn đều sẽ bị chướng ngại tâm lý.
Mà dù không bị chướng ngại tâm lý thì cũng không muốn chơi con tướng này nữa.
Nhưng Âu Dương Hạo lại là trường hợp đặc biệt.
Anh ta vừa vặn tương phản, thậm chí còn chơi đến nghiện cơ.
Vì thế trận thứ hai vừa bắt đầu.
Âu Dương Hạo lại nhanh tay chọn con tướng Yasuo này, còn vô cùng tự tin nói: “Lão đại, lão Đỗ, hai người xem nhớ, ván trước là ngoài ý muốn thôi, ván này, chắc chắn em sẽ hất tung, hasagi!”
Nghe đến đây.
Diệp Thu và Đỗ Nguyên Lương hoàn toàn cạn lời.
Hai người hiểu rất rõ năng lực của Âu Dương Hạo.
Thằng nhóc này chơi bừa một tướng còn có thể tạm gọi là chơi được. Còn chơi Yasuo ấy hả?
Tên này chính là một cái hố lớn đối với đồng đội, tục xưng quả tạ! Lần này cậu ta chọn Yasuo, vậy cơ bản có thể nói là bọn họ đã có 50% thua rồi.
Bất đắc dĩ.
Diệp Thu chỉ đành bảo Đỗ Nguyên Lương đi TOP, còn mình chọn Lee Sin đi rừng.
Mục đích của anh là muốn giúp Âu Dương Hạo gank được tí nào hay tí ấy, để Yasuo của cậu ta ít nhất là không thảm như ván trước, dẫn đến thua toàn diện.
Dù sao vị trí đường giữa này cũng tương đối quan trọng.
Một khi đường giữa thất thủ, thì tướng đi đường giữa của đối phương có thể di chuyển giữa cả hai đường trên và dưới, thế chẳng khác nào ác mộng đối với hai đường trên và dưới cả. Fizz của ván trước chính là một ví dụ sống.
Nên điều Diệp Thu muốn làm ở ván này là giữ vững thế cục ở đường giữa trước, rồi dần dần mở toàn bộ mặt trận sau.
Không thể không nói.
Trong ba người.
Âu Dương Hạo là con gà, đây là khẳng định.
Còn Đỗ Nguyên Lương thì vì hàng năm đi bộ đội, không thường xuyên chơi, nên trình độ cũng bình thường.
Đùi lớn chân chính chính là Diệp Thu.
Ban đầu là do anh thật sự rảnh đến phát chán, muốn thách thức bản thân ở mọi phương diện.
Anh từng thử thách thức bản thân ở các lĩnh vực như hội hoạ, nấu nướng, âm nhạc…
Nhưng rất nhanh sau đó, anh đều trở thành kẻ vô địch trong lĩnh vực đó.
Cảm giác này rất cô đơn.
Thậm chí cuối cùng, Diệp Thu thật sự vì không còn gì có thể khiêu chiến bản thân nữa nên chỉ đành chọn chơi game.
Anh cũng chọn chơi tựa game đang hot nhất lúc bấy giờ, Liên minh huyền thoại, tiếng anh viết tắt là LOL. Tuy nhiên.
Diệp Thu như bị ông trời nguyền rủa chỉ có thể làm thiên tài.
Anh cũng không biết tại sao thiên phú của mình lại cao như thế.
Một tuần đầu mới là tân thủ, sau một tháng đã đánh lên trình đại cao thủ trong nước, sau đó, qua một tháng nữa, thành công trở thành người chơi đầu tiên đăng quang vị trí đầu bảng trong nước.
Bất đắc dĩ, Diệp Thu chỉ đành chuyển sang đánh server Hàn Quốc, chiến trường có trình độ cao nhất trên thế giới vào thời điểm đó, định tìm ít thách thức cho bản thân.
Tuy nhiên.
Server Hàn Quốc cũng không mạnh như anh tưởng tượng.
Chỉ trong thời gian một tháng, anh lại thành công đứng đầu bảng Hàn Quốc.
Lúc đó, cả nhóm đại cao thủ Hàn Quốc bị anh đánh cho thảm không nỡ nhìn.
Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều liên tiếp thất bại dưới tay anh, trong đó có cả đại ma vương đầu tiên của LOL.
Thậm chí đến cuối cùng, đối phương chỉ cần suy đoán cảm giác được đối thủ là anh thì lập tức sợ đến thoát ván luôn.
Do đó, có thể tưởng tượng được sức thống trị của anh ở rank đại cao thủ server Hàn Quốc.
Và nó cũng trở thành một truyền thuyết ở server Hàn Quốc vào lúc đó.
Thậm chí, mọi người còn đặt cho Diệp Thu một biệt hiệu là tool hack di động! Và dùng nó để so sánh với độ khủng bố của Diệp Thu.
Về sau.
Diệp Thu dần mất đi hứng thú với chơi game, nên cũng chẳng chơi nữa.
Chỉ là bình thường ngẫu nhiên sẽ tổ đội giải trí với đám Âu Dương Hạo chút thôi.
Mà lúc này.
Ngay khi Diệp Thu chọn Lee Sin đi rừng, ván đấu này đã được định sẵn là một ván đấu không còn bình thường nữa.
Vì một đi rừng xuất sắc thật sự có thể quyết định hướng đi của ván game.
Dưới sự giúp đỡ của Diệp Thu.
Yasuo đi đường giữa của Âu Dương Hạo thuận lợi lấy được một mạng.
Diệp Thu lại giúp anh ta gank thêm vài đợt nữa, liên tiếp giúp anh ta lấy được năm mạng.
Cứ như thế, Âu Dương Hạo giết sáu mạng mở màn, hơn nữa còn dẫn trước đi MID của đối phương ba cấp.
Dưới tình huống như vậy.
Dù Âu Dương Hạo có gà hơn nữa cũng có thể đánh cho đối phương không đỡ được.
Thấy đường giữa đã thông thoáng rồi.
Diệp Thu chuyển sang tấn công hai đường trên và dưới, không bao lâu sau đã cứu sống được cả đội, chuyển sang tiết tấu gánh team, đánh cho đối phương mất luôn khả năng phản đòn.
Thấy ba đường bên phe địch đã bị công phá hết, thắng lợi ngay trước mắt.
Diệp Thu dẫn theo đồng đội, đang chuẩn bị phát động đợt đoàn chiến cuối cùng, giải quyết cho xong ván này.
Tuy nhiên đúng lúc này.
Màn hình máy tính của cả ba người đột nhiên phụp một cái tối đen.
Xem xét kỹ lại, bọn họ thấy máy tính thế mà lại đều tắt nguồn rồi.
Ba người đều sững sờ.
“Mẹ nó! Yasuo của em sắp thành đấng rồi, sao lại thành ra thế này?”
“Thật cmn chó má!”
Âu Dương Hạo không nhịn được bức xúc văng tục.
Dù sao mắt thấy ván này sắp thắng rồi, lại xảy ra tình huống như thế.
Đúng là tức chết người mà!
“Mất điện à?”
Diệp Thu nhíu mày, quay ra nhìn sảnh lớn cách một tấm kính bên ngoài.
Thấy máy tính bên ngoài đều sáng, mọi người chơi vô cùng nhiệt tình, căn bản không hề mất điện.
Nếu đã vậy. Vậy thì tình huống này là sao?
Trong lúc ba người đang nghi ngờ.
Cửa kính của phòng bị người ở bên ngoài mở ra.
Năm thanh niên cùng mặc đồ thể thao xanh trắng đan xen bước vào phòng dưới sự vây quanh của một đám người.
Thấy thế.
Trong mắt Diệp Thu hiện ra sự thắc mắc.
Đúng lúc này.
Một thanh niên dẫn đầu trong số năm người kia đi lên trước, vẻ mặt khinh miệt liếc qua ba người bọn họ, cười khẩy nói: “Được rồi, ba người các anh có thể đi rồi!”
“Hả?”
Diệp Thư cau mày, có phần không hiểu hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng à?”
“Mời ba người các anh rời khỏi đây, rời khỏi cái phòng này, đây không phải chỗ các anh có thể chơi game, lần này nghe hiểu chưa?”
Tên nhóc dẫn đầu nhếch môi cười khẩy, vẻ mặt khinh thường nói.
Diệp Thu híp mắt lại, sau đó lập tức hiểu được tất cả, giọng điệu chậm rãi bình thản như đang đọc sách, anh hỏi: “Vậy tức là, máy tính của chúng tôi đột nhiên sập nguồn là do cậu giở trò đúng chứ?”
“Ha ha!”
Tên nhóc dẫn đầu cười khẩy, rặt một vẻ khinh thường nói: “Anh cũng không ngốc đâu nhỉ, đúng đấy, để đuổi mấy người đi nhanh hơn, tôi cũng không muốn nhiều lời với mấy người, nên trực tiếp kéo cầu dao của phòng này luôn!”
“Nếu biết điều thì mau dẫn hai thằng bạn của anh phắn khỏi phòng này đi, vì phòng này trước giờ chỉ thuộc về kẻ mạnh, còn đám rác rưởi như mấy người thì không xứng để vào đây chơi đâu!”
“Đệt!”
Âu Dương Hạo vốn đang nghẹn một bụng lửa giận, vừa nghe thấy lời này, anh ta lập tức bạo phát, bật dậy khỏi ghế, trừng mắt nhìn tên đứng đầu nói: “Bọn tao không xứng ngồi đây chơi?”
“Chẳng lẽ chúng mày xứng chắc?”
Tuy nhiên.
Âu Dương Hạo vừa nói xong.
Nụ cười trên mặt thằng nhóc dẫn đầu nhóm năm người kia lại càng phô trương hơn.
Thằng nhóc dẫn đầu cười khẩy, quay sang nói với thanh niên đeo kính đứng cạnh mình: “Đại Lực, cậu nói cho tên này biết, chúng ta có xứng không!”