“Buông cô ấy ra!”
Âu Dương Hạo trừng mắt nhìn gã tóc vàng, lạnh lùng nói.
“Ui sợ quá, tao đcmm, mày là cái đéo gì?”
“Mày bảo thả là tao phải thả chắc?”
“Mày nghĩ mày là thằng đéo nào?”
“Cút ra chỗ khác, không tao đấm cho mày vãi cứt ra quần giờ!”
Gã tóc vàng trừng mắt lườm Âu Dương Hạo, khinh bỉ nói.
Nghe vậy.
Ánh mắt Âu Dương Hạo càng thêm lạnh lẽo, anh ta hoàn toàn hết kiên nhẫn để nói nhảm với gã tóc vàng, lập tức thẳng tay cho gã một cái tát.
“Bốp!”
Một tiếng tát vô cùng rõ ràng vang lên.
Tiếng tát này.
Còn to hơn tiếng tát lúc nãy gã tóc vàng tát Triệu Dĩnh nhiều.
Trong phút chốc.
Gã tóc vàng bị tát ngu cả người, đầu choáng váng, cả người theo quán tính lùi lại phía sau mấy bước.
Một lúc lâu sau.
Gã tóc vàng mới bình tĩnh lại được, gã hung ác trừng mắt nhìn Âu Dương Hạo, giận dữ quát to: “Mày dám đánh tao?”
“Mẹ kiếp chán sống rồi hả?”
Nói xong, gã định xông lên dạy cho Âu Dương Hạo một bài học.
Ngay lúc này.
Diệp Thu và Đỗ Nguyên Lương đã đuổi kịp đến nơi, đứng cạnh Âu Dương Hạo. Gã tóc vàng thấy thế thì sững sờ trong chốc lát, sau đó gã nhếch mép cười bất cần, mặt mày đầy vẻ khinh miệt nói: “Sao đây?”
“Còn có hội nữa à?”
“Muốn ỷ mình đông hơn mà bắt nạt tao ấy hả?”
“Thế thì tao phải để chúng mày nhìn xem, hôm nay rốt cuộc là người của ai nhiều hơn!”
Nói xong. Gã tóc vàng quay đầu về phía bàn gã uống bia vẫy tay, hét lớn nói: “Các anh em, đừng ăn nữa, tao bị chúng nó bắt nạt đây này, tất cả qua đây hết đi!”
Gã tóc vàng vừa dứt lời.
Bảy gã đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở bàn đó lũ lượt xách theo chai bia với băng ghế ngồi, đứng dậy đi thẳng tới phía sau gã tóc vàng.
Mọi người xung quanh thấy thế đều rụt cổ lại, ánh mắt đồng tình đổ dồn về phía ba người Diệp Thu.
Bọn họ biết, hôm nay e là ba người này xui tận mạng rồi.
Chủ quán sợ tới mức mặt trắng bệch, ông vội bước lên thử giảng hoà: “Các cậu đừng tức giận, chúng ta bình tĩnh chút nhé, có gì từ từ nói, đừng đánh nhau được không?”
“Ông cút ra chỗ khác!”
Gã tóc vàng đạp ông chủ quán ra, sau đó xách một chai bia ở bên cạnh lên, chỉ vào mũi Âu Dương Hạo, vô cùng ngạo mạn nói: “Oắt con, mày thấy bên tao có bao nhiêu người chưa?”
“Nhiều gấp hơn cả đôi so với bên mày đấy, bây giờ tao cho mày một cơ hội, lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, sau đó để tao dùng chai bia này đập cái đầu của mày, như thế thì may ra hôm nay mày mới có con đường sống, còn không ấy hả, tao sẽ đập dập mặt mày, để đến cả bố mẹ mày cũng không nhận ra luôn!”
“Mày muốn chết hả!”
Ánh mắt Âu Dương Hạo lạnh lẽo cực độ, anh ta định xông về phía gã tóc vàng.
Thấy vậy.
Diệp Thu vội ngăn Âu Dương Hạo lại, chỉ vào Triệu Dĩnh, nói: “Cậu chăm sóc cho cô bé, đám người này cứ để anh giải quyết!”
Nghe vậy.
Âu Dương Hạo nhìn sang Triệu Dĩnh đứng bên cạnh.
Trông thấy Triệu Dĩnh lúc này đang khóc rất thảm thương, khiến người ta đau lòng vô cùng.
Âu Dương Hạo cảm thấy trái tim mình như bị ai đó siết chặt, anh ta vội lấy một tập khăn giấy trong túi áo ra, đi qua, đưa cho Triệu Dĩnh một tờ, dịu dàng hỏi: “Em có sao không?”
“Mặt có còn đau không?”
Nhìn thấy cảnh này.
Nét mặt gã tóc vàng lập tức sa sầm, gã chửi đổng lên: “Đệt, nó là hàng tao nhắm trước rồi, mày phắn ra chỗ khác cho tao!”
Nói rồi.
Gã tóc vàng định xông về phía Âu Dương Hạo.
Nhưng chính lúc này.
Một bóng người lại đứng chắn trước mặt gã.
Không phải ai khác mà chính là Diệp Thu.
“Thằng oắt này, mày biến ra chỗ khác, không thì coi chừng cái mạng mày đấy!”
Gã tóc vàng hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
“Vừa đùa giỡn con gái nhà lành, vừa to mồm đòi giết người, đám thổ phỉ thời xưa chắc cũng giống thế này thôi nhỉ?”
Diệp Thu liếc mắt nhìn gã tóc vàng, đầy vẻ nghiền ngẫm nói.
“Mày bảo ai là thổ phỉ hả?”
“Ranh con, ăn nói phải biết suy nghĩ, nếu không tao cắt lưỡi mày đấy!”
Gã tóc vàng trừng Diệp Thu, giận dữ quát.
Bây giờ gã đang tức muốn điên lên rồi, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
“Đừng có hở ra cái là doạ dẫm người khác, lỡ mày không làm được thì sao?”
Khoé môi Diệp Thu hơi nhếch lên, cười khẩy nói.
“Mày dám nghi ngờ tao?”
“Mày dám nghi ngờ lời tao nói?”
Gã tóc vàng vừa nghe vậy thì tức đến mắt long sòng sọc, nghiến răng lạnh lẽo nói: “Được thôi, dù gì bọn mày cũng cùng một thuyền một hội, vậy thì xử lý hai thằng chúng mày trước rồi đập chết cái loại không biết tốt xấu kia sau!”
Nói xong.
Gã tóc vàng vẫy tay với đám người đằng sau, chỉ vào Diệp Thu, hung ác nói: “Đánh cho tao, đánh chết nó, có chuyện gì thì tao gánh!”
Đám người trẻ tuổi này cũng đều nốc cồn vào bụng, đầu óc vốn không tỉnh táo, mượn men rượu làm càn, cũng không suy xét nhiều đến thế, bọn họ giơ chai bia trong tay lên xông về phía Diệp Thu.
“Sư phụ, anh lùi ra sau đi, đám rác rưởi này không cần đến anh phải động tay đâu!”
Đỗ Nguyên Lương nhìn Diệp Thu, cung kính nói.
“Ừ!”
Diệp Thu gật đầu, lùi về phía sau hai bước.
Sau đó, Đỗ Nguyên Lương không nhiều lời nữa mà lập tức tiếp đón đám người kia.
Và đây là một trận đấu không cần phải hồi hộp về kết quả. . Ngôn Tình Sủng
Đỗ Nguyên Lương là ai?
Tổ trưởng tổ Long, Chiến thần trẻ nhất Hoa Hạ.
Nghĩ thôi cũng đủ biết thực lực của anh ta khủng khiếp đến mức nào.
Năm đó, trong hang ổ của đám tội phạm khủng bố có hơn trăm nghìn người, một mình anh ta cũng có thể giết vào rồi sống sót đi ra.
Mà hiện giờ đối mặt với vài tên du côn đầu đường xó chợ đang say rượu.
Tất nhiên chỉ vài giây là có thể giải quyết xong.
Bảy người bị Đỗ Nguyên Lương quật ngã sõng soài trên đất, tiếng kêu rên ồn ào vang lên.
Cảnh tượng này.
Khiến tất cả mọi người xung quanh xem, bao gồm cả gã tóc vàng đều sững sờ. Thậm chí, bọn họ còn chưa kịp nhận thức được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ chưa kịp nhìn rõ gì.
Bảy người kia đã nằm trên đất hết rồi.
Chuyện này thật sự quá khó tin.
“Được đấy Nguyên Lương, xem ra dạo gần đây thực lực lại lên rồi!”
Diệp Thu nhìn Đỗ Nguyên Lương, mặt tán thưởng gật đầu.
“So với sư phụ thì còn kém xa!”
Đỗ Nguyên Lương xoa tóc sau gáy, cười nhăn răng, rất khiêm tốn nói.
“Cố lên, cậu còn trẻ mà!”
Diệp Thu mỉm cười.
Sau đó, anh quay sang nhìn gã tóc vàng, giọng điệu hài hước hỏi: “Bây giờ người của ai nhiều hơn?”
Nghe vậy.
Gã tóc vàng không khỏi phát run, vội vàng lùi về sau vài bước, trợn mắt trừng Diệp Thu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mày… Rốt cuộc chúng mày là ai?”
“Chẳng là ai cả, chỉ là người qua đường A tình cờ đến đây ăn xiên uống bia thôi!”
Diệp Thu trêu đùa nói.
“Tôi là người qua đường B!”
Đỗ Nguyên Lương cười hớn hở nói.
“Hừ! Nếu đã chẳng là ai cả, vậy tao khuyên chúng mày, tốt nhất là đừng có lo chuyện bao đồng, biết anh của tao là ai không?”
“Anh tao chính là trùm tóc đỏ, con đường này do anh tao bảo kê, nếu chúng mày dám động đến tao, anh ấy tuyệt đối sẽ không tha cho chúng mày!”
Gã tóc vàng hừ lạnh, vô cùng ngạo mạn nói.