“Thế thì để em mời là được mà?”
“Em mời hai người tới khách sạn năm sao, chúng ta đừng ăn ở đây, để truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho người khác mất!”
Âu Dương Hạo vừa nói vừa kéo Đỗ Nguyên Lương và Diệp Thu đứng dậy rời đi.
“Thưa anh, bia của các anh đây!”
Mà đúng vào lúc này.
Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên bên tai ba người.
Nghe thấy lời này.
Ba người đều vô thức quay đầu lại nhìn.
Trước mắt họ là một cô gái để tóc dài, mặc váy hoa nhí dài màu trắng, cả người toát lên vẻ trong sáng của thiếu nữ, cô đang vất vả ôm một két bia đứng sau lưng ba người.
Cô gái trông khoảng tầm 18 19 tuổi, gương mặt không phải kiểu quá xinh đẹp quyến rũ, cũng không trang điểm, nhưng lại rất thuần khiết.
Đôi mắt đen láy to tròn, trong vắt như mặt hồ nước, không một chút tạp chất.
Nụ cười của cô còn trong sáng hơn, khiến người ta có cảm giác vô cùng thoải mái như đang tắm gió xuân, không kiềm được muốn đến gần cô, làm quen với cô.
Trong cái thế giới coi trọng vật chất này.
Một cô gái thuần khiết và trong sáng như thế thật sự không có nhiều.
Đôi mắt Âu Dương Hạo lập tức phát sáng.
Nói thật.
Làm một công tử phong lưu có tiếng, bình thường anh ta có thể nói là không thiếu gái theo.
Anh ta và Diệp Thu hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau.
Diệp Thu là kiểu người chung thuỷ, trừ Lâm Thanh Nhã ra thì không tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào hết.
Nhưng anh ta thì là kiểu sẵn sàng nhận hết.
Số lượng bạn gái mấy năm nay của anh ta không đến một trăm thì cũng phải có tám mươi. Loại mỹ nữ nào anh ta cũng đều từng chơi qua.
Thậm chí là nữ minh tinh hạng nhất đang nổi cũng có quan hệ mập mờ với anh ta.
Tuy nhiên.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp một cô gái thuần khiết đến nhường này.
Nó khiến trái tim đã đóng băng nhiều năm của anh ta dường như bắt đầu đập trở lại.
Anh ta rung động rồi! Đúng, chính là rung động! Trước đây có nhiều bạn gái như thế.
Siêu mẫu cũng có, minh tinh cũng có. Anh ta đều chỉ ôm tâm trạng chơi đùa thôi chứ chưa bao giờ nghiêm túc cả.
Nhưng, cô gái thuần khiết trước mắt này.
Anh ta chỉ vừa liếc qua, trái tim đã nhảy nhót điên cuồng, cứ như có bé nai con chạy loạn bên trong vậy.
Cảm giác này, anh ta chỉ từng cảm nhận được ở mối tình đầu, đã rất rất rất lâu rồi anh ta chưa có cảm giác này.
Nhưng hiện tại.
Giữa quán ăn vỉa hè ven đường vừa bẩn vừa loạn như thế này.
Một cô gái thuần khiết bình thường như thế.
Lại khiến anh ta cảm nhận được cảm giác này.
Không thể không nói.
Định mệnh quả là một thứ rất kỳ diệu.
Trong phút chốc.
Đôi mắt Âu Dương Hạo chỉ tập trung nhìn chăm chăm một điểm, đôi con ngươi chỉ muốn dính luôn lên người con gái nhà người ta.
Ánh mắt trắng trợn của anh ta khiến mặt cô gái cũng đỏ bừng, cô vội vàng thả két bia xuống rồi đi mất. “Ê, người ta đi rồi, đừng nhìn nữa!”
Diệp Thu hua hua bàn tay trước mặt Âu Dương Hạo, giọng điệu không vui nói.
“Hệ hệ hệ!”
Âu Dương Hạo cười nhe hết cả răng ra ngoài rồi ngồi phịch xuống ghế.
Thấy thế.
Diệp Thu cũng nghiền ngẫm cười một tiếng, trêu chọc nói: “Cậu muốn đi cơ mà? Cậu bảo chỗ này vừa bẩn vừa loạn, muốn đi khách sạn năm sao cơ mà? Sao lại không đi nữa thế?”
“Khụ khụ, làm gì có ạ, thật ra bây giờ tự dưng em thấy, cái bàn này, không gian này, phong cảnh này, còn cả cô gái đó… À ờm, đều rất tốt!”
Âu Dương Hạo giả bộ ho khan hai tiếng, cười ngượng ngùng nói.
“Tôi thì thấy là cậu thấy sắc nảy lòng tham thì có!”
Diệp Thu lắc đầu, cười rồi nói.
“Lão đại, anh không thể nói em thế được, lần này em thật sự gặp được tình yêu đích thực đấy!”
Âu Dương Hạo đột nhiên nghiêm túc trịnh trọng nói.
“Thôi đi, lời này tôi nghe cậu nói không dưới trăm lần rồi, lần nào gặp được phụ nữ đẹp cậu cũng nói thế này!”
Diệp Thu lườm Âu Dương Hạo, không hài lòng nói.
“Trước đây đều là gặp dịp thì chơi thôi chứ em có thật lòng đâu, nhưng lần này em thề, tuyệt đối là nghiêm túc, nếu không cả đời này em sẽ không lấy được vợ!”
Âu Dương Hạo vội vàng nói.
“Đủ rồi, cậu ăn chơi thì cũng nên có chừng mực, tôi nói cho cậu biết, cậu chơi đùa với đám minh tinh, siêu mẫu đấy, tôi không có ý kiến, nhưng đừng có gây hoạ cho con gái nhà người ta, hơn nữa, nhìn là biết cô gái này thuộc dạng con gái ngoan ngoãn, cậu đừng có hại đời người ta!”
Diệp Thu lên tiếng cảnh cáo trước.
Anh quá hiểu thằng nhóc Âu Dương Hạo này rồi.
Thằng nhóc này đúng là một playboy hàng thật giá thật, thích nhất là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa còn có mới nới cũ.
Tốc độ thay bạn gái của cậu ta bình thường đều không quá ba tháng một cô.
Nếu Âu Dương Hạo muốn theo đuổi đám minh tinh kia thì tất nhiên Diệp Thu sẽ không có ý kiến.
Dù sao cũng không phải hạng tốt lành gì, dù có bị thương cũng chẳng sao.
Nhưng còn cô gái này, nhìn qua là biết đây là kiểu con gái ngoan ngây thơ thuần khiết.
Diệp Thu thật sự không muốn để cô lọt vào tay Âu Dương Hạo.
“Lão đại, sao anh lại không tin em chứ, lần này em gặp được tình yêu đích thực thật đấy, chính là cô gái này, cô ấy có thể khiến trái tim em rung động, hơn nữa em đảm bảo với anh, em tuyệt đối không chơi đùa với cô ấy, em sẽ lấy cô ấy, em sẽ để cô ấy trở thành vợ mình, em sẽ để cô ấy làm mẹ của con em, em sẽ nắm tay cô ấy đến già!”
Âu Dương Hạo vô cùng nghiêm túc nói.
Dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng chân thành này.
Khiến Diệp Thu cũng phải sửng sốt.
Lần này thằng nhóc này rung rinh thật đấy hả?
Mà trong lúc Diệp Thu đang phân vân.
Cô gái kia lại bưng một đĩa lớn thịt dê xiên đến, cô đặt lên bàn rồi nhỏ giọng nói: “Xiên thịt dê của các anh đây ạ!”
Nói xong, cô xoay người định đi.
“Ấy, em đợi chút!”
Âu Dương Hạo vội vàng nói.
“Dạ? Có việc gì sao ạ?”
Cô gái quay lại thắc mắc hỏi.
“Em biết không, lúc nãy em bưng bia đến đã lấy trộm mất của anh một thứ!”
Khoé môi Âu Dương Hạo cong lên nở một nụ cười vô cùng đẹp trai, nói.
“Trộm đồ? Không phải em, em không trộm gì hết!”
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái hơi thay đổi, cô không biết nên làm thế nào, nói.
“Không, không, không, thứ em lấy trộm, chính là trái tim anh!”
Âu Dương Hạo mỉm cười nói. Nghe xong.
Cô gái sững sờ, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô vội quay người chạy mất.
Thấy một màn này.
Diệp Thu cũng bất đắc dĩ lắc đầu, anh quay sang nhìn Âu Dương Hạo, nói: “Sao cậu vừa mở miệng đã nói một đống lời buồn nôn thế hả? Không sợ dọa chạy người ta à!”
“Hề hề, lão đại, anh không hiểu đâu, một cô gái trong sáng như thế chắc chắn chưa từng trải qua mấy chuyện tình yêu tình báo, em làm thế mới có thể để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cô ấy, khiến cô ấy nhớ kỹ em!”
Âu Dương Hạo cười khì, vô cùng đắc ý nói.
“Nhưng cậu dọa người ta sợ rồi, để xem lát nữa người ta còn dám nói chuyện với cậu không!”
Diệp Thu cạn lời nói.
“Anh yên tâm, đợi cô ấy đến là được, em còn có hậu chiêu!”
Âu Dương Hạo tự tin nói.
Chỉ chốc lát sau.
Cô gái lại bưng đĩa lạc qua.
Âu Dương Hạo vẫy tay với cô gái, vừa định nói gì đó.
Tuy nhiên, cô gái đặt đĩa xuống thì lập tức quay đi luôn, hoàn toàn không cho Ân Dương Hạo cơ hội nói chuyện.
“Ơ, khoan đã, đừng đi mà!”
Âu Dương Hạo vội đứng dậy, tiếp tục vẫy tay với cô gái.
Nhưng.
Cô gái quay lại thấy Âu Dương Hạo đứng dậy, tưởng anh ta muốn đuổi theo mình, cô sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vội vàng chạy luôn.
Cũng có thể là vì quá hoảng loạn.
Cô chạy rất nhanh, cũng không để ý đường phía trước mình.
Đúng lúc này.
Một bàn ở phía trước cô không xa, một gã đàn ông trẻ tuổi nhuộm quả đầu vàng xách theo chai bia, loạng chà loạng choạng đứng lên.
Cô gái không chú ý, bất cẩn đâm sầm vào gã đàn ông tóc vàng kia…