"Chị dâu, mới chị dùng trước ạ!"
Âu Dương Hạo vội vàng nhìn Lâm Thanh Nhã, cung kính nói.
"Các anh là khách mà, mời các anh động đũa trước!"
Lâm Thanh Nhã khách khí nói.
"Ở quê chúng em có quy định, người nào có thân phận cao hơn thì động đũa trước, bất kể ở đâu, chị là chị dâu của chúng em, đương nhiên chị phải động đũa trước rồi chúng em mới động!"
Con ngươi của Âu Dương Hạo vòng vo chuyển động, vội vàng nói.
"Còn có quy định như vậy sao, vậy được rồi!"
Lâm Thanh Nhã cũng không khách sáo nữa, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt kho đưa vào miệng.
Đây là món thịt kho đặc chế của Diệp Thu.
Hương vị cùng mùi vị tuyệt đối ngon hơn nhiều so với nhà hàng.
Vị giác của Lâm Thanh Nhã trong nháy mắt liền bị chinh phục.
Vị béo nhưng không ngấy, mùi hương nhẹ nhàng lôi cuốn.
Khiến cô hoàn toàn bị mê hoặc.
Cô chợt nhận ra.
Bản thân mình thật sự đã tìm được một báu vật.
Khoan nói về những chuyện khác.
Chỉ riêng việc Diệp Thu nấu ăn ngon cũng đủ khiến cô hạnh phúc cả đời rồi.
Hơn nữa, trên những phương diện khác Diệp Thu cũng rất giỏi.
Chẳng hạn như tài năng hội họa thiên phú của Diệp Thu đã được chính thần tượng của mình là Mạc Phi Lạc khen ngợi.
Không thể không nói.
Người đàn ông này, vẫn có một vài ưu điểm! Nếu như thân phận của anh thật sự giống như những gì anh nói. Vậy thì đào tạo tốt một chút, ngược lại sẽ trở thành một ứng cử viên để làm chồng rất tốt đấy chứ.
Nghĩ tới đây.
Lâm Thanh Nhã càng thêm kiên định quyết tâm tìm ra thân thế và lai lịch của Diệp Thu.
Nếu không, để cho một người đàn ông không minh bạch làm chồng của mình, cô sẽ không thể an tâm được!"
"Tôi đã động đũa rồi, các anh mau ăn đi!"
Lâm Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương rồi nói.
"Vậy chị dâu, chúng em sẽ không khách sáo nữa!"
Âu Dương Hạo toét miệng cười, cầm đũa lên, cũng gắp một miếng thịt kho rồi đưa vào miệng. Trong lúc nhất thời.
Âu Dương Hạo mặt mũi tràn đầy vẻ say mê, giơ ngón tay cái lên khen ngợi Diệp Thu, nói: “Đã lâu không được ăn cơm của lão đại nấu, quả nhiên, tài nấu nướng của lão đại vẫn ngon như thường! "
Tuy nhiên.
Lời này của Âu Dương Hạo vừa nói ra.
Trên bàn ăn lập tức rơi vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Âu Dương Hạo, trên mặt hiện đầy vẻ quái dị.
Mà Diệp Thu, lúc này đang thật sự cạn lời.
Lão đại?
Cậu ta ở trước mặt Lâm Thanh Nhã, gọi anh là lão đại? Tên này sao ngay cả ăn một bữa cơm cũng không thể chặn nổi miệng cậu ta vậy chứ?
Vì vậy anh vội vàng nhìn Lâm Thanh Nhã, định giải thích: "Vợ à, em nghe anh nói đã, cậu ấy..."
"Anh khoan nói đã!"
Lâm Thanh Nhã trực tiếp ngắt lời Diệp Thu, sau đó nhìn Âu Dương Hạo hỏi: “Sao anh lại gọi Diệp Thu là lão đại? Các anh không phải là bạn đồng hương với nhau sao?"
"Là..." Sắc mặt Âu Dương Hạo lập tức thay đổi, lúc này mới ý thức được mình đã lỡ miệng. Không còn cách nào khác cả, bình thường đã quen gọi lão đại, trong lúc nhất thời anh ta không thể thay đổi ngay được.
Cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Diệp Thu.
Sau lưng Âu Dương Hạo đổ mồ hôi lạnh.
Nếu chuyện này không giải quyết được, dẫn đến thân phận của Diệp Thu bị bại lộ.
Hậu quả kia xem chừng không thể tưởng tượng được mất.
Diệp Thu nhất định sẽ giết anh ta.
Nghĩ tới đây.
Da đầu của Âu Dương Hạo chợt cảm thấy tê dại.
Nhưng thật may là, Âu Dương Hạo là người đã từng trải.
Phản ứng của rất nhanh nhạy.
Ngay sau đó anh ta nghĩ ra một cái cớ rồi nói: "Đúng vậy, chúng em là bạn đồng hương, quan hệ tương đối thân thiết. Sau đó chúng em cứ thế mà giống như Lưu Quan Trương vậy, làm anh em kết nghĩa. Diệp Thu là lão đại, em là lão nhị, Đỗ Nguyên Lương là lão tam!"
"Ồ?"
Lâm Thanh Nhã như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó nhìn Diệp Thu hỏi: "Là như vậy sao?"
"Đúng vậy!"
Diệp Thu cười gật đầu, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả.
"Vậy thì xem ra quan hệ giữa các anh đúng là rất tốt!"
Lâm Thanh Nhã nhướng mày, trầm ngâm nói.
“Đương nhiên tốt rồi, chị dâu à, chị không biết chứ, năm đó ba người chúng em cùng nhau vào chiến trường, giao tình sống chết, chị có thể nói không tốt được sao?"
Đỗ Nguyên Lương cười nói.
Tuy vậy.
Khi lời này của anh ta vừa nói ra.
Bầu không khí vốn dĩ đã sắp trở nên khá hơn trong nháy mắt lại trở nên căng thẳng.
Đôi con ngươi của Diệp Thu sắp trừng rơi ra ngoài rồi. . đam mỹ hài
Hai người này hôm nay tới đây không phải để giúp anh diễn trò đúng không?
Sao cứ trông giống như đang nhân cơ hội trả thù anh thế này! Một người mở miệng gọi anh là lão đại, vừa rồi mới vất vả nghĩ ra một cái cớ trọn vẹn.
Thế mà bây giờ lại trực tiếp đi ra chiến trường?
Người này, cảm thấy thân phận của anh không được tiết lộ thì trong lòng cảm thấy khó chịu hả?
Hai tên hố hàng này!
"Ba người các anh đã cùng nhau ra chiến trường sao? Các anh đã từng đi lính?"
Lâm Thanh Nhã nhanh chóng nhìn Đỗ Nguyên Lương, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy!"
Đỗ Nguyên Lương có chút không phản ứng kịp, gật đầu.
Âu Dương Hạo ở bên cạnh đã sợ đến mức sắp khóc lên rồi.
Bởi vì nếu hôm nay nếu thân phận của Diệp Thu bị bại lộ.
Vậy thì anh ta sẽ bị Diệp Thu ném vào nơi đó mất.
Nghĩ tới đây.
Âu Dương Hạo nhanh chóng giả vờ ho khan hai tiếng, chớp chớp mắt nhìn Đỗ Nguyên Lương.
Lúc này Đỗ Nguyên Lương mới chợt nhận ra mình lỡ miệng, con ngươi vòng vo xoay chuyển, vội vàng biện hộ một lý do, giải thích: "Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, chiến trường mà em đang nói tới là phòng thi của kỳ thi tuyển sinh đại học ấy. Không phải người ta đều nói thi vào đại học giống như ra chiến trường sao. Năm đó ba người bọn em cùng nhau tham gia thi đại học, cho nên tình cảm tương đối tốt!"
"Ồ, thì ra là như vậy!"
Lâm Thanh Nhã trầm ngâm gật đầu, ngược lại cũng không hỏi gì thêm.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: "Đừng nói chuyện nữa, mau ăn cơm đi, nếu không sẽ bị nguội mất!"
Anh không dám để Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương tiếp tục nói chuyện nữa.
Nếu không trái tim anh sẽ không thể chịu nổi mất.
Hai người này mỗi người một câu, cũng sắp đem gốc gác của anh ra tiết lộ sạch sành sanh rồi. Nếu bọn họ nói thêm hai câu nữa, muốn Lâm Thanh Nhã không nghi ngờ cũng khó.
Tốt hơn hết vẫn nên nhanh ăn xong rồi đưa đi thôi.
Nếu không, nói nhiều sẽ mất tất... Bữa tối này.
Có thể xem như là bữa tối làm Diệp Thu sợ hãi nhất.
Trước đây, anh đã ăn cơm ở trên chiến trường.
Ngay cả khi hỏa tiễn của kẻ thù có khả năng sẽ oanh tạc tới trong giây tiếp theo.
Anh vẫn có thể ăn một cách rất vui vẻ, trấn định như thường.
Nhưng mà bữa tối ngày hôm nay.
Diệp Thu vừa ăn vừa cảm thấy vô cùng sợ hãi trong lòng, rất sợ Âu Dương Hạo cùng Đỗ Nguyên Lương đột nhiên nói ra điều gì không nên nói đó.
Nên biết rằng.
Trực giác của phụ nữ rất nhạy bén.
Một khi có chút giải thích không rõ ràng.
Như vậy sẽ để cho họ phát hiện được sơ hở.
Huống chỉ với một người phụ nữ có chỉ số IQ cùng EQ cao như Lâm Thanh Nhã.
Một từ sai thôi cũng đã có thể khiến anh bị bại lộ rồi.
Cứ như vậy.
Trong bầu không khí khẩn trương này.
Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc.
Diệp Thu nhanh chóng nháy mắt với Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương.
Bọn họ lập tức hiểu ý của Diệp Thu, nhanh chóng đứng dậy, nhìn Lâm Thanh Nhã nói: "Chị dâu, vậy chúng em về trước, cám ơn chị và lão đại đã nhiệt tình chiêu đãi!"
"Ngồi chơi lát nữa đi, thời gian còn sớm mà!"
Lâm Thanh Nhã khách khí nói.
"Không được, không được, chúng em về trước để chuẩn bị cho chuyến tàu sáng mai, phải dậy sớm để về quê nữa!"
Âu Dương Hạo xua tay, cười nói.