Ánh mắt của Phì Miêu dán chặt tại chỗ, mặt đầy kinh ngạc nói: "Ôi chao trời ơi, dáng dấp của người đẹp này thật sự quá tuyệt, là kiểu hình mà anh Phì đây thích!"
"Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu, có phải cậu chưa từng thấy qua phụ nữ đúng không?"
Hồng Khổng Tước liếc nhìn Phì Miêu, không vui nói.
"Phụ nữ tôi đã gặp không ít, nhưng xinh đẹp giống như vậy, đúng là lần đầu tiên thấy!"
Phì Miêu toét miệng cười nói.
Mà cặp mắt của cậu ta vẫn không hề rời khỏi người đẹp tóc kia.
"Cậu có ý gì đấy? Có phải ý của cậu là dáng dấp của tôi cùng Hắc La đều không đẹp?"
Hồng Khổng Tước nhất thời không vui, trợn mắt nhìn Phì Miêu, lạnh như băng hỏi.
"Nói thật, chắc chị không thích nghe đâu. Bàn về dáng người, đúng là tôi thấy chị là người tốt nhất, nhưng mà bàn về dung nhan cùng tướng mạo, quả thật chị không bằng người đẹp này. Còn về phần Tiểu Hắc La, cô ấy vẫn là một cô nhóc, còn chưa trổ mã đâu!"
Phì Miêu nhún vai, vô cùng thẳng thắn nói.
Tuy nhiên, sau khi cậu ta vừa nói ra.
Hai mắt Hắc La cùng Hồng Khổng Tước gần như sắp giết người vậy.
Hồng Khổng Tước siết chặt quả đấm, trực tiếp đấm thẳng về phía Phì Miêu.
Phì Miêu vội vàng sợ hãi núp sau lưng Bạo Long, cầu cứu: "Lão đại, anh nhìn Khổng Tước xem, dáng vẻ không bằng người khác còn không để cho em nói thật!"
"Phì Miêu chết tiệt, để xem hôm nay chị có đánh chết cậu không!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Hồng Khổng Tước run lên, nhấc chân phải đuổi theo Phì Miêu.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, bây giờ chúng ta tới đây điều tra vụ án. Trong lúc làm việc nghiêm cấm đùa giỡn, nghiêm túc lại một chút cho tôi!"
Bạo Long trừng mắt nhìn hai người bọn họ, nghiêm mặt nói. Hai người lập tức trở nên nghiêm chỉnh hẳn lại
Dù sao lời của Bạo Long nói, bọn họ vẫn phải nghe.
Mà ngay lúc này.
Người đẹp tóc dài đã đứng lên khỏi mặt đất, nhấc chân bước tới bên này.
Thấy vậy.
Phì Miêu vô cùng kích động, gương mặt đầy thịt của cậu ta vui sướng run lên: “Thấy chưa? Mọi người thấy chưa? Cô ấy chủ động đi về phía chúng ta đấy!" "Tên nhóc si mê nhà cậu, chuyện này thì có ý nghĩa gì đâu chứ?"
Hồng Khổng Tước liếc nhìn Phì Miêu, tức giận hỏi.
"Có nghĩa là nhất định cô ấy đã bị thu hút bởi một người trong số chúng ta. Mà trong đám chúng ta, dáng dấp của tôi là đẹp trai nhất, cho nên tôi chắc chắn rằng cô ấy đang đi về phía tôi!"
Phì Miêu mặt đầy tự đắc nói.
Nghe thấy lời này.
Đám người còn lại gần như không thể nhịn được cười.
“Tôi nói này Phì Miêu, tự tin là chuyện tốt, nhưng cậu có thể tìm cái gương mà soi lại chính mình được không?
Cậu thật sự nghĩ người khác mù hết rồi sao?"
Hồng Khổng Tước nín cười, cố ý châm chọc nói.
"Này? Khổng tước, lời này của chị làm tôi không vui đấy, cái gì mà nói cô ấy là người mù hả? Chẳng lẽ dáng dấp của tôi không đẹp trai sao? Tôi phát hiện từ đầu đến giờ chị cứ nhằm vào tôi đấy, lẽ nào chị thấy người đẹp coi trọng tôi nên mới ghen đó chứ?"
Phì Miêu sờ khuôn mặt phúng phính của mình, tự tin hỏi.
"Phốc!" Hồng Khổng Tước không nhịn được cười tại chỗ, sau đó liếc mắt nhìn Phì Miêu, mặt đầy khinh bỉ hỏi: “Tôi ghen sao? Vì cái gì? Cậu sao? Đúng thật là biết chọc cười mà!"
"Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Tôi thấy chị chính là ghen tị đấy! Nhưng mà cũng không có biện pháp nào cả. Ai bảo anh Phì đây đẹp trai như vậy, thường xuyên được các người đẹp xem trọng. Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, chị thấy có đúng không?"
Phì Miêu đắc ý nói.
“Cậu có thể ngừng tự luyến được không? Người ta ở đó mà xem trọng cậu sao? Hướng cô ấy đi tới, có chút liên quan nào tới cậu à? "
Hồng Khổng Tước liếc mắt nhìn Phì Miêu, tức giận hỏi.
“Tại sao lại không liên quan? Chị có tin không, chỉ cần tôi bước lên phía trước, cô ấy sẽ lập tức đi tới chào hỏi bắt chuyện với tôi ngay!"
Phì Miêu tự tin nói.
"Tôi không tin!"
Hồng Khổng Tước cười lạnh lắc đầu.
“Được rồi, chị không tin đúng không? Vậy hôm nay, anh Phì đây sẽ biểu diễn tận mắt cho chị thấy, thế nào gọi là sức hút của một anh chàng đẹp trai!"
Khóe miệng Phì Miêu cong lên, lộ ra một nụ cười tự cho là đẹp trai, sau đó chủ động nghênh đón người đẹp tóc dài kia tới.
Mắt thấy hai người càng lúc càng gần, chuẩn bị đối mặt với nhau.
Nhưng người đẹp tóc dài vẫn không có ý chủ động mở miệng chào hỏi.
Thấy vậy, Phì Miêu cũng không hoảng, hất tóc, tự cho mình một nụ cười xem là đẹp nhất, nói: "Xin chào người đẹp!"
Tuy nhiên.
Người đẹp tóc dài ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Phì Miêu, trực tiếp vòng qua Phì Miêu, bước nhanh tới trước mặt Diệp Thu, mặt đầy kinh ngạc vui mừng nhìn Diệp Thu nói: "Thật đúng là anh sao, vừa rồi suýt chút nữa đã không nhận ra rồi, không ngờ còn có thể gặp lại anh ở đây!"
Lời này vừa nói ra.
Nụ cười trên mặt Phì Miêu trong nháy mắt cứng đờ lại, cả người như bị hóa đá.
Bây giờ cậu ta chỉ cảm thấy mặt mình bị vả bôm bốp.
Nếu như trên mặt đất có một lỗ... Mà cho dù có một cái lỗ đi nữa, với vóc dáng của cậu ta, chắc cũng không thể nào chui lọt được.
Nói tóm lại, hiện tại cậu ta thật xấu hổ muốn chết, gương mặt mập mạp đỏ bừng lên, thậm chí còn có suy nghĩ muốn rời khỏi cái thế giới này.
"Phốc ha ha ha!"
Hồng Khổng Tước không nhịn được bật cười tại chỗ.
"Hử?"
Người đẹp tóc dài nghiêng đầu nhìn Hồng Khổng Tước vẫn đang cười to, cũng nghi ngờ hỏi: "Cô ấy đang cười cái gì vậy?"
"Không sao đâu!"
Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía người đẹp tóc dài, nghi ngờ hỏi: "Mà sao cô lại ở chỗ này?"
Hiển nhiên.
Anh biết người đẹp tóc dài này.
Trước đó anh còn cảm thấy bóng lưng này hơi quen thuộc.
Sau khi xoay người lại, anh liền nhận ra được.
Bởi vì người đẹp tóc dài này không phải ai xa lạ.
Mà chính là cô phóng viên xinh đẹp đã được anh giải cứu khỏi ngục giam của Hội buôn người Tân Nguyệt, Tống Thiến.
"Ồ, đừng nhắc tới nữa, gần đây Giang Châu cũng không có tin tức gì cả, tôi sẽ sớm thất nghiệp mất!"
"Tôi không phải nghe nói ở gần đây vừa phát hiện được một thi thể sao, tôi lập tức chạy tới xem thử có thể đào chút tin tức nào trở về không!"
"Nhưng sau khi nghiên cứu hồi lâu, cũng không tìm được tin tức nào giá trị cả! Đang chuẩn bị chụp vài tấm hình để về nộp thì kết quả gặp được các anh!"
Tống Thiến thở dài, mặt đầy bất đắc dĩ giải thích. "Hóa ra là như vậy!"
Diệp Thu trầm ngâm gật đầu.
Dù gì Tống Thiến cũng là phóng viên của nhật báo Giang Châu, có thể xuất hiện ở nơi này cũng chẳng có gì lạ cả.
"Còn anh thì sao? Tại sao anh lại tới đây? "
Tống Thiến nhíu mày, mặt đầy tò mò hỏi.
"Tôi... Tôi nói tôi đến đây để cắm trại, cô tin không?"
Diệp Thu toét miệng cười nói.
“Thôi bớt đi, anh thật sự coi tôi là đồ ngốc sao, cảnh sát đang canh giữ ở bên ngoài kia làm gì chứ? Người bình thường sao có thể đi vào được à? Lần trước anh còn dùng tên giả để lừa tôi, còn gọi là Á Sách gì đó nữa chứ, sao anh không tự gọi mình là Cái Luân luôn đi?"
Tống Thiến liếc nhìn Diệp Thu, không vui nói.
"Ha ha, thật đúng là không gạt được cô!"
Diệp Thu lắc đầu bất đắc dĩ cười nói, ngay sau đó chỉ có thể thành thật đáp: "Thật ra thì lần này tôi tới đây để giúp cảnh sát thu thập manh mối!"
"Anh là cảnh sát à?"
Tống Thiến nghi ngờ hỏi.
"Không phải, nhưng mà ở phương diện này tôi tương đối hiểu rõ, cho nên mới giúp cảnh sát điều tra vụ án này!"
Diệp Thu giải thích.
"À, hóa ra là như vậy!"
Tống Thiến bĩu môi, như có điều suy nghĩ, sau đó vô cùng lịch sự hỏi: "Vậy tôi ở đây sẽ không ảnh hưởng đến các anh chứ?"
Diệp Thu vừa mới chuẩn bị lắc đầu nói không sao.
Thì ngay lúc này.
Chỉ nghe Hàn Tiêu Tiêu ở bên cạnh, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, xin mời cô rời khỏi đây trước. Cảnh sát chúng tôi thu thập đầu mối, người ngoài không được phép vào!"