"Đúng là nên như vậy, nhưng mà tại hiện trường vứt xác, chúng tôi đã cử kỹ thuật viên chuyên nghiệp đến điều tra mấy lần, quả thật không phát hiện được dấu vết nào cả. Đây mới là điều nhức đầu nhất của vụ án lần này!"
"Không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào, những đầu mối đang nắm giữ lại không phát hiện ra bất kỳ tính đột phá nào cả. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hung thủ sẽ tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lại tìm kiếm mục tiêu giết người, chúng ta không có cách nào ngăn cản được cả!"
Triệu Khôn Sơn cau mày, vẻ mặt buồn bực nói.
Ngay sau đó, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, hỏi: "Diệp Thu, cậu thấy thế nào?"
"Thầy của tôi từng nói một câu, phàm chỉ cần đi qua đều sẽ để lại dấu vết. Sở dĩ mấy lần trước không phát hiện được manh mối, bởi vì nó này được che giấu quá kỹ, nên mới có thể tránh khỏi sự lục soát của cảnh sát. Tuy nhiên tôi có thể khẳng định, tại hiện trường vứt xác, hung thủ tuyệt đối sẽ để lại vết tích!"
Diệp Thu vô cùng chắc chắn nói.
"Anh Diệp Thu, anh còn có thầy nữa sao? Vậy thì ông ấy là dạng người nào vậy?"
Vẻ mặt của Hắc La đầy tò mò nhìn Diệp Thu, hỏi.
Những người còn lại cũng nhìn Diệp Thu, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ.
Dù gì thì Diệp Thu cũng đã vô địch thiên hạ như vậy rồi.
Thế thì thầy của anh sẽ là nhân vật ở cấp bậc nào?
Chẳng lẽ là thần?
Mọi người đều có chút không cách nào tưởng tượng nổi.
"Ông ấy à, một ông già thôi, không cần nhắc đến đâu!"
Diệp Thu mỉm cười khoát tay, sau đó tiếp tục nói: "Những chuyện này không phải là trọng điểm, trọng điểm là ở hiện trường hung thủ nhất định phải lưu lại dấu vết!"
"Đã như vậy, tôi sẽ lập tức cử kỹ thuật viên đến hiện trường vứt xác để điều tra lại!" Triệu Khôn Sơn vô cùng tin tưởng lời nói của Diệp Thu, đứng dậy thu xếp người.
Diệp Thu nhanh chóng đưa tay ngăn Triệu Khôn Sơn lại, cười nói: "Cục trưởng Triệu, nếu trước đây ông đã lục soát nhiều lần như vậy, nhưng không hề phát hiện bất kỳ thứ gì, điều này cho thấy dấu vết của hung thủ để lại vô cùng bí mật. Mà tên sát nhân này, tuyệt đối không giống người bình thường, cho nên dù ông có để các nhân viên kỹ thuật đi mười lần, đoán chừng cũng không thu hoạch được gì, chỉ có thể phí công mà thôi!"
"Vậy phải làm thế nào?"
Triệu Khôn Sơn nhíu mày lại, vẻ mặt buồn bực hỏi.
"Tám xác chết, tám hiện trường vứt xác đều được bảo quản tốt sao?"
Diệp Thu suy tư một chút rồi hỏi. "Tất cả đều được bảo quản tốt, cũng có người chuyên phụ trách trông coi!"
Triệu Khôn Sơn vội vàng gật đầu.
Nghe vậy.
Đầu tiên Diệp Thu nhìn lướt qua đồng hồ.
Bây giờ đã chín giờ tối rồi.
Đoán chừng Lâm Thanh Nhã đã trở về rồi.
Nếu còn không mau về nhà, đến lúc đó lại không thể giải thích rõ ràng.
Mà bây giờ nếu đến hiện trường vứt xác chậm trễ, khẳng định là không kịp.
Vì vậy, Diệp Thu quyết định đi xem xét tử thi trước, sau đó chờ ngày mai sẽ đến hiện trường vứt xác suy.
Nghĩ như vậy. Diệp Thu nhìn thẳng vào Triệu Khôn Sơn nói: “Cục trưởng Triệu, tối nay đã muộn rồi, để tôi đi xem thi thể trước, đợi ngày mai tôi tìm thời gian đi một vòng hiện trường xem thử có thể phát hiện được chút manh mối nào không!"
"Được, tôi dẫn cậu đi xem!"
Triệu Khôn Sơn gật đầu, ngay sau đó phân phó những cảnh sát khác. Nên tan việc thì tan việc, nên trực thì trực.
Sau khi thông báo xong mọi thứ.
Ông ta đưa Diệp Thu cùng tiểu đội Thiên Võng rời khỏi phòng họp, đi về phía nhà xác.
Thi thể của tám nạn nhân trong vụ án này không có trong cục cảnh sát.
Mà thay vào đó, được cất giữ trong một nhà xác ở bệnh viện gần đó.
Triệu Khôn Sơn mang đám người Diệp Thu đi thẳng đến bệnh viện, bước vào thang máy, quẹt thẻ thang máy được bệnh viện đặc biệt cấp cho ông.
Dù sao nhà xác không phải là nơi ai cũng có thể vào được, phải quẹt thẻ mới có thể đi xuống.
Sau khi Triệu Khôn Sơn quẹt thẻ xong, chuẩn bị bấm nút thang máy ở tầng 4 dưới mặt đất.
Nhà xác nằm tầng này.
Nhưng vào lúc này.
Điện thoại của Triệu Khôn Sơn đột nhiên vang lên.
Sau khi ông trực tiếp nhận điện thoại mới biết được.
Bên cục cảnh sát có chuyện đặc biệt quan trọng cần ông nhanh chóng quay về xử lý.
Vì vậy ông ta vội vàng xin lỗi Diệp Thu, nói rõ tình huống.
Đối với chuyện này, Diệp Thu đương nhiên không so đo gì cả, liền để Triệu Khôn Sơn về trước, dù sao cũng là chuyện quan trọng.
Mà bên này, anh cùng tiểu đội Thiên Võng cùng nhau xuống là được.
Thấy Diệp Thu không ngại.
Triệu Khôn Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với Diệp Thu một chút. Đợi tí nữa đến nhà xác nếu gặp người canh giữ không cho vào thì nói tên của ông ra, hoặc trực tiếp gọi điện thoại cho ông.
Diệp Thu gật đầu.
Mà Triệu Khôn Sơn bởi vì có việc gấp nên trực tiếp rời đi.
Đến đây.
Trong thang máy chỉ còn lại Diệp Thu cùng với bốn người tiểu đội Thiên Võng.
Bởi vì thời gian gấp rút.
Diệp Thu sau khi xem xong phải nhanh chóng về nhà nữa, cho nên anh trực tiếp ấn nút xuống tầng 4 dưới mặt đất.
Thang máy đóng lại, bắt đầu đi xuống.
Mắt thấy số tầng từ từ giảm xuống từng tầng một.
Hắc La cùng Hồng Khổng Tước đều có vẻ hơi căng thẳng.
Xét cho cùng, cả hai người bọn họ đều là phụ nữ.
Mà bây giờ lại là ban đêm, nơi cần đến lại là nhà xác.
Cho nên hai cô gái khó tránh khỏi sẽ có chút sợ hãi.
“Hắc hắc, em gái Khổng Tước, em gái Hắc La này, có phải bắt đầu sợ rồi không? Đến đây nào, tiến vào trong vòng tay của anh Phì nào, trên người anh Phì đây dương khí nhiều, yêu ma quỷ quái gì đó cũng không dám đến gần người anh đâu!"
Phì Miêu nhìn cơ thể hai cô gái khẽ run, cũng toét miệng cười trêu đùa nói. “Thôi đi, cậu mà nhiều dương khí sao? Tôi thấy cậu có nhiều mỡ hơn mới đúng!"
Hồng Khổng Tước liếc mắt nhìn Phì Miêu, không vui nói.
“Đúng vậy, anh chính là muốn chiếm tiện nghi của em và chị Khổng Tước, nếu nói về dương khí dồi dào, sao anh có thể so với anh Diệp Thu của em chứ? Anh Diệp Thu của em, nhìn một phát liền đặc biệt cho người ta cảm giác an toàn rồi!"
Hắc La cũng nhếch cái miệng nhỏ nhắn, mặt đầy khinh bỉ nói.
"Ôi chao, thôi anh đi vậy, Tiểu Hắc La à, em đây có thể nói là thay lòng quá nhanh. Trước đây, mỗi ngày đều gọi anh Phì Miêu, bây giờ trong mắt em chỉ còn lại anh Diệp Thu có đúng không?"
Phì Miêu mặt đầy ghen tị nói.
"Không sai, sau này ở trong mắt của Hắc La em, cũng chỉ có anh Diệp Thu thôi!"
Hắc La lè lưỡi, vô cùng tinh quái nói.
Nói xong, cô ta còn không quên liếc mắt nhìn Diệp Thu đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
"Không có lương tâm mà, tôi thật sự đau lòng quá!"
Phì Miêu giả bộ làm dáng vẻ khổ sở, sau đó quay đầu nhìn Bạo Long, mặt đầy tủi thân nói: "Lão đại, anh xét xử công bằng cho em đi, bình thường em làm gì có đối xử tệ với Tiểu Hắc La chứ, mà nay em ấy lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, em thật sự quá đau lòng!"
Phì Miêu vừa nói vừa làm ra vẻ sắp khóc lên.
"Được rồi, các em đừng làm rộn nữa, chúng ta tới đây để làm chuyện quan trọng!"
Bạo Long quay đầu quét mắt nhìn ba người Phì Miêu, mặt đầy nghiêm túc nói.
Không thể không nói.
Bạo Long ở trong đội này, vẫn vô cùng có uy tín.
Một câu nói của anh ta lập tức làm ba người bọn họ yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, Bạo Long vội vàng nhìn Diệp Thu, mặt đầy áy náy nói: "Anh Diệp, thật ngại quá, để cho anh chê cười rồi. Mấy đứa bọn nó bình thường thích pha trò, nhưng khi làm việc thì tuyệt đối vô cùng nghiêm túc!"