Nếu là người bình thường đang ở trong trạng thái mù tạm thời thế này chắc chắn sẽ trúng chiêu.
Nhưng Diệp Thu là ai? Đường đường là vua của thế giới ngầm, cho dù mắt có không nhìn thấy nhưng chắc chắn khả năng phán đoán và phản ứng đối với nguy hiểm vượt xa người bình thường.
Cho nên trong nháy mắt khi vật thể màu đen bay về phía anh, anh đã phát hiện ra ngay và tránh qua bên cạnh theo bản năng. Vật thể màu đen cứ thế sượt qua vai, nặng về đập vào vách tường sau lưng anh.
“Ầm!” Ngay sau đó, Diệp Thu nghe thấy một tiếng vang rất lớn do kim loại đập vào vách tường. Mà cùng lúc đó, mắt của Diệp Thu cũng khôi phục lại bình thường.
Anh nhanh chóng ổn định nhìn lại, chỉ thấy vật vừa rồi bay về phía mình không gì khác ngoài một cái ghế bằng sắt!
Mặc dù không phải vật gì có lực sát thương cao, nhưng đây là cái ghế được chế tạo bằng sắt một trăm phần trăm, nện thẳng lên người chắc chắn cũng chẳng dễ chịu. Hơn nữa nhìn cái chân ghế đã bị cong xuống, hẳn là người ném thứ này cũng dùng hết tất cả sức lực, vốn không nương tay.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu nhíu mày một cái, xoay người nhìn. Anh muốn xem thử xem rốt cuộc là ai mà lại có oán hận sâu nặng với mình như thế?
Chỉ thấy ở trước bàn thẩm vấn cách đó không xa có hai bóng người đang đứng đấy. Chính xác là một nam một nữ. Hơn nữa Diệp Thu đều quen biết. Thế mà là hai người bạn học cùng trường cảnh sát khi trước của Hàn Tiêu Tiêu là Vương Hàng và Trương Giai Kỳ!
Vương Hàng này đã từng là bạn trai của Hàn Tiêu Tiêu, kết quả gần tới lúc tốt nghiệp lại bỏ Hàn Tiêu Tiêu và đến với Trương Giai Kỳ. Có thể nói là một tên đàn ông rác rưởi kết hợp với một em gái thảo mai, đúng là một đôi trời sinh.
Ngay ở mấy ngày trước, lúc Hàn Tiêu Tiêu mời Diệp Thu ăn cơm, không may gặp phải hai người này. Hai người đó đúng là hùng hổ dọa người, cực kỳ quá đáng, cứ luôn bắt nạt Hàn Tiêu Tiêu. Diệp Thu thực sự nhìn không nổi nên đã ra tay mạnh mẽ dạy dỗ hai người đó một trận. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp bọn họ ở đây, nhưng mà chắc không nằm ngoài dự đoán thì vở kịch hôm nay chính là do hai người này tạo ra.
Bởi vì lúc ấy Trương Giai Kỳ đã từng nói muốn trả thù Diệp Thu, bảo Diệp Thu cứ chờ đấy. Diệp Thu còn khuyên cô ta rằng tốt nhất cô ta không nên trả thù mình, nếu không kết quả sẽ càng thảm hại hơn.
Nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là hai người này không để lời khuyên của Diệp Thu vào mắt. Nếu đã vậy thì cũng đừng trách Diệp Thu.
“Diệp Thu, bất ngờ không? Không ngờ là hai bọn tao sẽ tới chứ hả?” Vương Hàng nhìn Diệp Thu, mặt đầy đắc ý hỏi.
Nhưng mà sắc mặt anh ta lại hơi nhợt nhạt, trông có vẻ là vết thương bị Diệp Thu đánh từ lần trước vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
“Diệp Thu, tôi đã từng nói tôi sẽ trả thù mày, bảo anh cẩn thận một chút. Bây giờ anh chuẩn bị trả cái giá thật lớn cho hành động ngày hôm đó của mình đi!” Trương Giai Kỳ trừng mắt nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói.
“Có vài người ấy à, thật sự là vừa lành sẹo đã quên đau, huống hồ vết thương của cậu còn chưa khỏi, sao lại bắt đầu gây tội rồi? Không cần phải vội đi đầu thai như thế chứ?” Diệp Thu lắc đầu, vẻ mặt đầy ẩn ý nói.
“Hừ, Diệp Thu, mày bớt hống hách cho tao, biết đây là đâu không hả? Chỗ này chính là địa bàn của tao, bây giờ mày đang ở chỗ này thì dù là hổ, mày cũng phải ngồi xuống cho tao, dù là rồng thì mày cũng phải cho tao cưỡi, tao nói để cả đời này mày cũng không ra được, vậy cả đời này mày cũng không ra được, biết chưa hả?” Vương Hàng hừ lạnh một tiếng, vô cùng hung hăng nói.
“Ồ? Thật không? Có vẻ lợi hại quá ta!” Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên.
Trương Giai Kỳ trừng mắt lườm Diệp Thu một cái, cười lạnh nói: “Tất nhiên là lợi hại rồi, nói ra thì tôi sợ sẽ hù chết anh mất. Ba của Vương Hàng nhà chúng tôi chính là trưởng đồn cảnh sát này...”
“Khụ khụ!” Vương Hàng ho khan hai tiếng, nhìn Trương Giai Kỳ, vẻ mặt đắc ý nói: “Cục cưng à, khiêm tốn một chút, khiêm tốn nào!”
“Vâng, em biết rồi!” Trương Giai Kỳ vội gật đầu, ngay sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực Vương Hàng, nũng nịu nói: “Ông xã à, bao giờ anh mới có thể bảo chú điều chúng ta về vùng Giang Châu công tác đây? Bây giờ chúng ta đi làm ở đây cũng không quá vui vẻ, còn hơi hẻo lánh, đi dạo phố cũng chẳng tiện!”
“Yên tâm đi, chờ sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ nói với ba anh ngay. Cái này không phải là vấn đề, ba anh nói một câu là giải quyết được ngay!” Vương Hàng phất tay một cái, dáng vẻ đắc ý nói.
“Wow, ông xã giỏi quá đi! Người ta yêu anh chết đi mất!” Trong chớp mắt, trên mặt Trương Giai Kỳ đã hiện đầy ý cười, ôm lấy Vương Hàng hôn chụt một cái.
Diệp Thu đứng bên cạnh sắp nhìn đến nôn ra luôn.
Quá xứng! Đôi trai gái chó má này thật sự quá xứng, chắc chắn là một đôi trời sinh!
“Được rồi, dạy dỗ xong thằng nhãi không biết sống chết này đã, rồi sau đó chúng ta lại về đóng cửa bảo nhau, thân mật một chút!” Vương Hàng nhéo cằm Trương Giai Kỳ, cười hư hỏng nói.
“Ghét anh ghê nha!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Giai Kỳ lập tức đỏ lên, nắm tay đấm nhẹ mấy cái lên ngực Vương Hàng.
Tất nhiên cô ta biết ý thân mật mà Vương Hàng nói là gì! Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Trương Giai Kỳ, Vương Hàng cũng cực kỳ đắc ý, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, vô cùng hống hách nói: “Diệp Thu, lần trước ở câu lạc bộ bắn súng, mày đánh tao thành như thế, còn khiến bạn gái tao chịu nỗi nhục lớn. Hôm nay, nếu mày không có biện pháp giải quyết làm hài lòng tao thì mày cũng đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”
“Ồ? Vậy cậu muốn giải quyết như thế nào đây?” Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch, vẻ mặt đầy ẩn ý hỏi.
“Bây giờ mày lập tức quỳ xuống trước mặt tao, dập đầu cầu xin tao tha thứ, sau đó xin tao đánh mày, tao ra tay thì mày cũng không được đánh trả, cho tới khi tao đánh tới hả giận mới thôi, thế nào?” Vương Hàng hung hăng cực kỳ nói. “Xin lỗi, tôi từ chối!” Diệp Thu nhàn nhạt nói.
“Từ chối ư? Ở chỗ này không có gì được theo ý mày cả!” Vương Hàng khinh bỉ cười một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Tao hỏi lại mày một lần cuối cùng, mày có quỳ hay không? Chỉ cần mày quỳ, chuyện này còn dễ nói. Tao xả giận xong thì mày có thể rời đi, bằng không ấy à, mày tự nghĩ đến hậu quả đi!”
“Tôi từ chối!” Diệp Thu với khuôn mặt không cảm xúc, nhàn nhạt nói.
“Được lắm, mày cũng gan quá nhỉ? Hôm nay ông mày phải trừng trị bọn gan lì mới được!” Sắc mặt Vương Hàng lạnh xuống, sau đó trực tiếp hô lên với bên ngoài phòng thẩm vấn: “Mọi người, tất cả cả đều vào đi!”
Sau khi câu nói của Vương Hàng vừa phát ra, cửa phòng thẩm vấn bị người ở ngoài đẩy ra.
Ngay sau đó, Vương Lực giải Diệp Thu tới đồn cảnh sát trước đó dẫn theo mấy người đàn ông có vóc dáng lực lưỡng nhưng lại mặc quần áo bình thường cùng bước vào phòng thẩm vấn.
Thấy thế, Diệp Thu híp mắt lại.
Vương Hàng bước lên phía trước, dùng tay chỉ Vương Lực, mặt đầy hống hách nói: “Vị này là anh tao, người của đội cảnh sát đặc nhiệm, kia đều là đồng đội của anh ấy. Không phải mày thật sự rất có năng lực sao? Ngược lại hôm nay tao muốn xem thử xem rốt cuộc năng lực của mày đến đâu. Dù sao thì ban nãy tao đã cho mày cơ hội, là tự bản thân mày không biết quý trọng. Đã thế thì cũng đừng có trách tao, đợi lát nữa là bị thương hay tàn phế thì cũng phải xem tâm trạng của các anh tao. Mày xong đời rồi!”