Long Thần Lệ

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không cần quay đầu lại nàng cũng đoán được Tịch Nguyệt tỷ tỷ khẳng định là đang lừ mắt, không ủng hộ hành động của mình.

Ai, có cách nào nữa đâu?

Nàng luôn cải nam trang, vì không muốn cho người khác biết nên luôn cố gắng làm quen với những đụng chạm thông thường. Kết quả, lại thành ra nàng không hề cảm thấy giữa nam nữ cần phải phòng bị.

Nhìn thấy thái độ bướng bỉnh lơ đãng của nàng, Thuần Vu Ngự cuối cùng cũng đoán chừng được một chút tính cách của nàng.

Nàng hào hùng lại nhiệt tình chân chất, hiểu được phải đề phòng kẻ lạ, đáng tiếc kinh nghiệm không đủ, nói đến cùng thì cũng là thẳng tính, cả chuyên đòi thưởng tiền cũng không quanh co lòng vòng.

Là người có thể tin tưởng, nhưng muốn đánh hắn… nàng thật là mơ mộng viển vông.

“Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Giương mắt nhìn thấy điệu cười vô tâm của nàng, hắn dửng dưng nói. “Thuần Vu Ngự.”

“Thuần Vu Ngự tướng quân, ngươi gọi ta Thập Thiện được rồi. Người nằm trên giường là Quân Tịch Nguyệt, đường tỷ của ta đang dưỡng bệnh. Ngày nào được đoàn tụ gia đình, nhớ thưởng cho ta thêm một chút bạc, đừng để ta cười nhạo ngươi quá keo kiệt.”

Nàng cười hào sảng. “Nếu ngươi làm người đủ hào sảng, chúng ta cũng có thể kết nghĩa huynh đệ.”

“Ngươi không phải là cô nương à? Ở đâu ra kết nghĩa huynh đệ?” Hắn như cười như không mỉa mai.

Thật sự không muốn vạch trần nàng, nhưng tỷ muội này có quá nhiều sơ hở, lúc hắn còn chưa tỉnh táo lại đã nghe các nàng líu ríu nói chuyện không ngừng.

“Hả?” Quân Thập Thiện sửng sốt.

“Muốn cải nam trang, ngươi quá nhỏ gầy.”

“Ta là nam nhân, chỉ là quá gầy thôi. Nếu không, ngươi có nghe qua cô nương nhà ai mà giọng nói khàn đục như ta không?” Nàng bị đánh chết cũng không thừa nhận, cố ý ép âm thanh càng trầm xuống.

Thuần Vu Ngự đột nhiên híp mắt cười. “Ta suy nghĩ kỹ rồi. Chờ vết thương của ta lành lại, không cần thưởng ngân lượng, ngươi chờ ta lấy thân báo đáp đi.”

Đúng như hắn dự đoán, trong chớp mắt nàng đã hoảng loạn tinh thần, sắc mặt biến đổi “Ta thà không có gì còn hơn, chờ ngươi lành lại thì đi đi.”

Sao có thể như vậy? Nàng cải nam trang hành tẩu đại giang nam bắc, cho tới bây giờ cũng chưa có ai nhận ra nàng là nữ a.

“Nhưng ta muốn ở lại, lấy thân báo đáp.”

Nàng càng hoảng sợ, tay chân luống cuống. Hắn lại xấu tính trơ mắt nhìn nàng bị chọc càng vui.

“Ta thèm vào, có muốn ta quăng ngươi ta ngoài luôn không!” Thật không hiểu, giữa thời thái bình thịnh thế, lòi đâu ra một tên yêu nghiệt! Bị người ta đâm bị thương cũng đáng mà, nàng chẳng nên cứu hắn làm gì, nghiệp chướng.

“Có bản lĩnh thì ngươi quăng thử ta xem.” Thuần Vu Ngự thò tay kéo tấm vải trên vai xuống, hai tay khoanh trước ngực, ung dung chờ.

“Ngươi… Tỷ, mau nhắm mắt lại!” Nàng hô, lại nghe thấy tiếng cười của đường tỷ, quay đầu đã thấy nàng ấy đang cười rũ rượi. “Tỷ, ta bị người ta bắt nạt, ngươi còn ở đó mà cười vui vẻ a…”

Quân Tịch Nguyệt cười đến cong mắt, chỉ vì cô đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ chân thật này của đường muội.

Vì cuộc sống, Thập Thiện càng lúc càng che dấu thân phận, che dấu suy nghĩ, thành thục đến mức tựa như có đến tám chín lớp mặt nạ. Nhưng lúc này, nàng chân thật không chút nào che giấu tâm tình, điều đó cũng cho thấy nam nhân nàng nhặt về quả thật quá mức vô lại.

“Tỷ…” Nàng không khỏi chề môi, nhưng nhìn thấy đường tỷ cười vui vẻ hiếm có như vậy, nàng cũng bất giác cười theo.

Thuần Vu Ngự bị bỏ qua một bên, nhìn hai người mà nghĩ, hai tỷ muội này nhìn thì có vẻ khôn khéo, nhưng thật ra quá mức to gan. Chỉ là hai tiểu cô nương, chưa rõ hắn là người như thế nào mà dám cứu hắn mang về nhà… Nhất là nàng.

Hắn nhìn Quân Thập Thiện, khẽ mỉm cười, không hiểu sao, trong khoảng thời gian ngắn lại có thiện cảm nhiều đến vậy.

Sáng sớm hôm sau, Quân Thập Thiện chạy đến Thiên Trúc tự xin trụ trì ít cháo đem về.

“Vết thương thu miệng rồi, cái này cho thấy hiệu quả của thảo dược quả nhiên không tệ.” Sau khi ăn xong tô cháo, Quân Thập Thiện cởi băng ra xem vết thương của hắn để thay thuốc, thì thấy miệng vết thương đã khép lại kha khá, không khỏi vui vẻ thay hắn.

Thuần Vu Ngự không trả lời, vẫn đang đăm đăm nhìn vết thương.

Nếu là lúc trước, vết thương này sớm đã khép miệng, nhưng lần này lại chỉ mới bắt đầu thu nhỏ được một ít. Vũ khí sát thương hắn là loại gì mà lợi hại như vậy?

Hắn đột nhiên liên tưởng đến trước kia, mỗi lần vào chùa lại khiến hắn đau nhức mình mẩy không chịu nổi, mà hắn cũng không có cách nào chạm vào được phật khí trong chùa… Chẳng lẽ có liên quan đến phật khí?

Thế nhưng, đối phương làm sao biết được nhược điểm của hắn? Hắn nghĩ mãi vẫn không ra đáp án.

“Tốt lắm, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta phải ra ngoài một lúc.” Gọn gàng bôi một lớp thảo dược, dùng vải băng lại xong, Quân Thập Thiện lại bận rộn chuẩn bị đồ đạc.

“Ngươi để ta lại, không sợ ta sẽ làm gì đường tỷ của ngươi?” Hắn ngồi xếp bằng, lạnh lùng hỏi.

“Ngươi sẽ sao?” Nàng nghiêng đầu hỏi.

“Sẽ không.”

“Vậy sao còn hỏi?” Nàng nói.

Mấy năm nay, nàng gặp qua nhiều người, cũng đại khái hiểu được thế nào là người tốt kẻ xấu, biết hắn ngày hôm qua cùng lắm chỉ muốn chọc ghẹo mình thôi.

“Ta nói vậy là ngươi liền tin?”

“Ta tin chứ, ngươi nghĩ đôi mắt ta chỉ để trang trí thôi hả…” Nói chưa xong, vì đi quá vội nên đá phải cái ghế dựa thiếu chân, khiến nó ngã lăn. Nàng đau đến mức không ngừng rên rỉ.

“… Đúng là chỉ để trang trí thôi.” Hắn dửng dưng đáp.

“Chỉ là ta không cẩn thận.” Nàng đứng lên, tức giận phản bác.

“Thập Thiện, muội có đau lắm không?” Quân Tịch Nguyệt nhổm dậy hỏi.

“Tỷ, ta không sao, tỷ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Nàng cười hì hì nói. “Đợi ta trở về, sẽ nấu cho tỷ một siêu thuốc.”

“Ừm.” Quân Tịch Nguyệt nhìn nàng cười. “Đi đường phải cẩn thận.”

“Ta biết rồi.” Nàng gật gật đầu, vác giỏ trúc đi ngay. Lại nhìn thấy Thuần Vu Ngự đứng lên, ngay cả cẩm bào cũng đã chỉnh tề. “Ngươi muốn làm gì?”

“Ra ngoài đi dạo.”

“Vết thương còn chưa có lành.”

“Nằm tiếp cũng không tốt lên được.”

Thấy hắn kiên trì, hơn nữa đi đứng cũng thuận lợi, nàng cũng không ngăn cản nữa, chỉ dặn dò. “Chớ có đi xa quá.”

Nàng sợ nếu bọn xấu vẫn còn trên núi, đụng phải thì nguy rồi.

Thuần Vu Ngự không trả lời, chỉ đi theo phía sau nàng, đi mãi đến khi đến trước một phần mộ cổ. Nàng không khỏi ngoái đầu nhìn hắn.

“Đây là cái gì?”

“Mộ, nhìn không thấy sao?” Nàng nói xong, đặt giỏ trúc xuống trước mộ, chuẩn bị lau bụi, dọn lá, nhổ cỏ dại. Đột nhiên không chú ý phần đất dưới chân nhô lên một hòn đá, cả người té nhào về phía trước … Giữa lúc chỉ mành treo chuông, hắn túm chặt lấy nàng, dùng sức kéo ngược nàng vào lòng.

“Rốt cuộc ngươi có mắt nhìn đường không đấy?” Kỳ thật, ngày hôm qua hắn đã phát hiện, nàng đi đường sẽ rất dễ bị vấp té.

“Có a.” Nàng ngã vào lòng hắn, vẫn trừng mắt nói.

Lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu nàng bị người khác ôm vào lòng, cảm giác chạm vào lồng ngực ấm áp, bị đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy… bất giác cảm thấy an tâm, được bảo bọc.

Nhưng vừa ý thức hắn là nam nhân, nàng lập tức đẩy hắn ra.

Tình thế cấp bách, nàng không đắn đo lực đạo, hắn lại không phòng bị, bất ngờ bị nàng đẩy ra xa mấy bước, cố sức dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng.

Thật sự là đáng kinh ngạc, một tiểu cô nương như thế sao lại có sức mạnh lớn như vậy?

Cho nên, nàng nói tự mình khiêng hắn về, một câu cũng không hề giả dối?

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngươi có bị đau không, có chạm đến vết thương không?” Nàng chạy đến, gấp giọng hỏi, trên đường lại đá phải đám rễ cây, toàn thân bổ nhào vào lòng hắn lần nữa. Lực đạo lớn đến nỗi buộc hắn phải lui về sau hai bước.

“Ngươi cố ý?” Hắn nghi ngờ hỏi.

“Ta đâu có…” Nàng bất đắc dĩ ấp úng.

Lần này, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nheo mắt nhìn hắn.

Thấy thế, Thuần Vu Ngự cũng nheo mắt nhìn lại, nghi hoặc rốt cuộc nàng đang muốn làm gì.

Đôi mắt nàng híp lại thành hình lá liễu nhỏ dài, cái miệng nhỏ nhắn lúc ấp úng lại như đang chu môi nũng nịu, vẻ mặt này… Chợt nhìn, giống như đang cố ý câu dẫn người. Nhưng nàng đang mặc nam trang, trên đầu cuốn khăn mềm, hơn nữa vừa nãy xuýt té ngã, tình huống này mà còn đi quyến rũ người khác, căn bản là không hợp lý chút nào.

“Ngươi tức giận?”

“Không có.” Hắn muốn hỏi là, rốt cuộc nàng đang làm cái gì.

“Ờ, vậy thì tốt rồi.” Nàng cúi mặt xuống. “Thật ra, thị lực của ta không được tốt cho lắm.”

“Ồ?” Cho nên nàng nheo mắt lại, để nhìn hắn cho rõ ràng hơn?

“Giống như vậy nè.” Quân Thập Thiện lui lại hai ba bước. “Như vậy ta liền không nhìn thấy rõ ngươi nữa, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng thôi.”

“Mắt kém như vậy?”

“Ừ, bẩm sinh.” Nàng bất đắc dĩ nhún vai. “Người quen thì không sao, nhưng với người xa lạ thì có vẻ tệ. Đối phương không lên tiếng, ta cũng không biết họ đang nhìn ta. Nhưng nếu nói chuyện qua một lần thì không thành vấn đề nữa, bởi vì ta sẽ nhớ kỹ được giọng nói của người đó.”

Nói xong, nàng bắt đầu quay trở về, dè dặt cẩn trọng, rồi ngồi xổm xuống trước mộ phần, tiếp tục nhổ cỏ dại.

“Vậy giọng nói của ngươi cũng là trời sinh như thế?” Hắn đi đến phía sau nàng, nhìn tấm bia mộ mơ hồ không rõ chữ.

“Ừm.”

“Hát thử một khúc nghe xem.” Hắn bất ngờ nói.

Nàng ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn. “Giọng của ta khào khào như vậy, hát lên cũng rất khó nghe.”

Thuần Vu Ngự rũ mắt nhìn nàng. “Hôm qua lúc ở trong núi, ta có nghe được tiếng hát của ngươi.”

Nàng trừng to mắt. “…Ta có hát lớn tiếng như vậy ư?”

Quả thật là nàng. Thuần Vu Ngự không khỏi nở nụ cười. “Phải nói là rất lớn. Bởi vì ngươi hát quá lớn, nên ta mới không nghe được tiếng bước chân của thích khách mai phục tiếp cận. Cho nên, là ngươi hại ta, ngươi cứu ta cũng chỉ là vừa khéo mà thôi.”

“Hả?” Quân Thập Thiện suy sụp xệ khóe miệng. “Ngươi đang nói, ta không được nhận thưởng?”

Thấy vẻ mặt đáng thương của nàng, Thuần Vu Ngự nhịn không được cười. “Ta sẽ suy xét thật kỹ.” Khổ thân cho nàng làm bộ khôn khéo, ngay từ đầu còn tưởng nàng lõi đời lắm chứ, hóa ra lại dễ chọc như vậy.

“Ai.” Nàng bất lực hai vai xụi lơ, đau lòng tưởng tượng cảnh mấy lượng bạc tiền thưởng không cánh mà bay.

“Mộ của ai vậy?” Hắn nhếch mép cười, nhìn về phía mộ bia mà hỏi.

“Mộ của tổ mẫu nhà ta.” Nói xong, khóe môi nàng bất giác hơi nhếch lên. “Ta cùng Tịch Nguyệt tỷ tỷ vì tế tổ nên mới vội vàng trở về Hàng Châu. Gian phòng nhỏ đó, chính là tài sản của tổ tiên để lại cho người canh giữ mộ.”

“Ồ? Thế sao đường tỷ của ngươi không cần bái?”

“Tịch Nguyệt tỷ tỷ sinh bệnh, đương nhiên do ta đến bái.” Nàng đáp “Hồi ta còn nhỏ, cha mẹ liền qua đời, là bá phụ thu nhận nuôi dưỡng ta. Cho nên ta và Tịch Nguyệt tỷ tỷ thân nhau như hai chị em ruột vậy. Cách đây mấy năm, bá phụ cũng tạ thế.”

“Cho nên ngươi muốn được thưởng bạc, là để dùng chữa bệnh cho đường tỷ của ngươi?”

“Ừm, cũng cần một chút lộ phí nữa.” Nàng trả lời thành thật, không giấu diếm chút nào.

“Muốn đi đâu?” Hắn thuận miệng hỏi.

“Mùa đông bắt đầu rồi, dự tính đi về hướng nam.”

Thuần Vu Ngự không khỏi đưa mắt nhìn nàng. “Ngươi định cư nơi nào?” Nghe cách nói của nàng, các nàng tựa như lục bình vô định, phiêu bạt khắp nơi.

“…Không có chỗ ở cố định, bước đến đâu hay đến đó, tiêu diêu tự tại.” Nàng cười híp mắt, tâm sự đều giấu cả vào trong đáy mắt, không ngờ lại bị hắn phát hiện.

“Ngươi trang trải bằng cách nào?” Hắn không nên hỏi tiếp, vì không có lý do, nhưng lại không quản được chính mình.

“Xem tướng.” Quân Thập Thiện nhướn mắt, nét cười lan trên khóe môi

Khuôn mặt tươi cười của nàng đột nhiên đánh úp trái tim hắn, hệt như lúc nãy nàng bị té ngã chúi nhủi vào lòng hắn vậy, không hề cho hắn phòng bị chút nào, trái tim cũng khẽ loạn nhịp mất một phút.

“Ngươi là thầy bói?” Hắn hỏi, không yên lòng.

“Cái gì mà thầy bói?” Không có cách nào tiếp nhận cách nói của hắn, nàng đành phải nói ra gia cảnh của mình. “Ba trăm năm trước, Quân gia chúng ta là một vu tộc tiếng tăm lừng lẫy. Trên thực tế, người nằm dưới phần mộ này chính là đại tế chủ đời thứ mười lăm của Quân gia, Quân Thập Tam. Ba trăm năm trước, ngay cả hoàng đế đương thời cũng phải kính bà ba phần.” Quân gia là vu tộc có lịch sử lâu đời, từ sơ đại đến nay đã truyền qua ngàn năm. Nghe nói vào ba trăm năm trước, đại tế chủ đời thứ mười lăm đã sa vào ma đạo, nhưng cũng là tế chủ cuối cùng có thể triệu hồi Long Thần thủ hộ.

Sau đó, Quân gia không gượng dậy nổi, vẫn luôn canh giữ bên miếu Long Thần cạnh sông Tiền Đường, nhưng dường như chẳng bao giờ còn nhận được sự chiếu cố của Long Thần nữa. Tế chủ kế nhiệm, linh lực cứ ngày càng suy yếu, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, từ đó xuống dốc không phanh.

Quân gia vốn ở đại trạch, nhưng trăm năm trước đã phải bán cho người khác. Cho tới hôm nay, Quân gia cũng chỉ còn thừa lại mình nàng và Tịch Nguyệt tỷ tỷ, mắt thấy sẽ triệt để điêu tàn.

Thấy nàng nói với vẻ lòng đầy căm phẫn, hắn nhịn không được hỏi thêm. “Vu thuật và xem tướng có gì khác nhau?”

“Vu… Ai, ngươi là người ngoài nghề, không hiểu đâu. Thật ra vu thuật bao hàm rất nhiều thứ, có phong thủy có xem tướng, trắc mệnh cũng đều phải học.” Nàng vẫy vẫy tay, che giấu vẻ chột dạ.

“Nghe có vẻ thâm thúy nhỉ, ngươi có muốn trắc mệnh cho ta không?”

“Phải trả tiền.” Nàng nheo mắt nhìn hắn

“Được.”

“Nhưng ngươi lại không có tiền.” Nàng rất không khách khí.

“Thiếu được không?”

“Có người xem tướng trắc mệnh thiếu sao?”

“Thật ra, căn bản là ngươi không biết, đúng không?” Hắn khẽ nhếch mi, cười khiêu khích.

“Ta, không, biết?” Thật sự quá coi thường nàng rồi. Nàng cầm lấy tay hắn, nghiên cứu chỉ tay của hắn, lại giương mắt nhìn mặt hắn. Tiếp xúc quá gần, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy được hơi thở của nàng.

Thuần Vu Ngự không thoải mái lắm, bất giác lui về sau. “Ngươi xem tướng đều xem như vậy sao?” Mặc kệ người muốn xem là nam hay nữ?

“Ngươi đừng lộn xộn.” Nàng mắng, nheo mắt lại, cẩn thận quan sát ngũ quan của hắn. “Vầng trán no đủ, mi thể mảnh dẻ, mày rậm chạy dài đến thái dương, con ngươi thâm thúy, khuôn mắt gấp sâu, lông mi dày, mũi thẳng xứng hợp với viền môi xinh đẹp… Dáng vẻ thật sự rất đẹp… Khoan, ta vừa mới nói gì thế nhỉ?” Nàng miêu tả diện mạo của hắn, nói thật suôn sẻ, hình như không cẩn thận cũng đã nói gì đó…

Thấy nàng kinh ngạc nhìn mình, Thuần Vu Ngự nhướng mày, mỉm cười đầy mê hoặc, nói: “Ngoại hình của ta thật sự rất đẹp?”

“Ta…” Này này này…Nàng há mồm mắc quai mất rồi, mỗi lần nói chuyện đều không dùng nhiều đầu óc, đã tự nhủ mình phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm từ tám trăm năm trước, vậy mà sau khi gặp hắn, đầu óc lại càng không thể dùng được. Thật sự tệ hết biết.

“Ngươi nghe lầm rồi. Ta nói là, vầng trán ngươi no đủ, cho thấy ngươi tư chất thông minh, mày rậm đại biểu ngươi trọng tình cảm, viền môi dày cho thấy ngươi vừa nhiệt tình lại coi trọng công bằng… Kỳ thật, ý của ta là nói, tướng mạo của ngươi rất tốt.”

“Thật ư?”

Nàng lui về sau, hắn lại ép lên phía trước.

Hắn thông minh, hắn trọng tình cảm, hắn nhiệt tình lại coi trọng công bằng? Nghe cứ như đang nói đến một người khác.

“Đúng, rất nhiều cá tính đang tiềm tàng, chỉ là còn chưa biểu lộ ra. Có một ngày, ngươi sẽ tin tưởng lời ta nói một câu cũng không sai, còn có… Ngươi đừng dựa sát vào ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân ư?” Nàng không ngừng tránh ra phía sau, mãi cho đến khi ngã ngồi xuống đất vẫn phải cố sống cố chết né tránh.

“Không gần một chút, ngươi làm sao xem kỹ được?”

“Ta đã ghi nhớ diện mạo của ngươi rồi, ngươi không cần ghé sát như vậy.” Nàng gào thét, xấu hổ hóa giận, đẩy hắn ra. “Ngay một câu nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi nghe cũng không hiểu hả?” Khẩu khí đầy bất mãn, nhưng vẻ mặt nàng lại vì xấu hổ mà đỏ bừng.

Quái, mấy năm nay, nàng vì mưu sinh mà không câu nệ tiểu tiết. Cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ để dành cho Tịch Nguyệt tỷ tỷ, còn nàng sớm đã vượt qua bao nhiêu giới hạn. Nhưng hôm nay không hiểu đầu óc có vấn đề gì, chỉ mới dựa sát vào hắn một chút, hô hấp đã thấy khó khăn, ngay cả tim cũng đập loạn nhịp, thật sự quá tệ.

“Vừa rồi không biết ai mới là người chăm chăm nhảy vào lòng ta.”

“Ây, cái đó là té ngã.”

“Cũng không sao cả, nhưng rốt cuộc là ngươi có biết trắc mệnh hay không?”

“Không phải ta vừa mới nói đó sao?” Nàng thở phì phì.

Hắn thân cận quá mức làm cho nàng rất không tự nhiên, nhất là ngực, cảm giác không phải buồn cũng không phải mệt, rất khó chịu, rất khó tả.

“Ngươi cảm thấy ta thông minh?”

“Đại khái vậy.” Tuy rằng nàng cảm thấy người đã từng bị ám toán, thật sự không tính là thông minh.

“Ta trọng tình cảm?”

“Cái đó cần phải hỏi người nhà của ngươi.” Ta đâu có quen ngươi, đại ca.

“Ta nhiệt tình lại coi trọng công bằng?”

“…” Nàng thừa nhận bản thân vừa rồi chỉ tùy tiện nói bừa. Nhưng mà, ánh mắt hắn thật sự khiến nàng không thể nuốt nổi khẩu khí này. “Ta có thể xác định, ngươi là một người nội tâm trống rỗng.”

“Ồ?” Hắn cười đến ngây dại, vừa hứng thú chờ câu nói tiếp theo.

Hắn cười thật sự quá cuồng vọng, nàng nắm chặt tay thành quyền, nói: “Ta có thể thấy, kiếp trước ngươi là một người phi phàm. Nhưng vì thất lạc một điều rất trọng yếu nên phải tái sinh kiếp này, mục đích chính là để tìm kiếm vật đã mất ấy.” Biểu cảm của nàng rất nghiêm túc, lời nói y như thật, khiến hắn nghe mà sửng sốt.

“Vậy thì, ta đã đánh mất cái gì? Ta phải đi đâu tìm lại?” Hắn không tin những việc mê tín dị đoan, lại càng không tin lời nói thầy bà, cho rằng đó chỉ là những hoạt động lừa đảo. Nhưng vừa rồi, chỉ trong nháy mắt, những lời nàng nói bỗng nhiên đánh thẳng vào trái tim hắn.

Đúng như lời nàng nói, từ nhỏ hắn đã luôn cảm thấy bản thân như thất lạc thứ gì, trái tim trống rỗng, nhưng một cái gật đầu đồng ý hắn cũng không làm.

“Ngươi không cần gấp gáp, mọi sự đều có định số, trời cao sẽ chỉ dẫn cho ngươi đi tìm. Cũng giống như việc ngươi xuất hiện ở đây, đều có dụng ý cả.” Ai, nói trắng ra, nàng xem tướng chỉ biết được da lông, nhưng nói với hắn như vậy là bởi vì ánh mắt của hắn tựa như lỗ đen vũ trụ, chính xác là kẻ trong lòng không hề vướng bận.

Không hề vướng bận, nghe thì tiêu sái, nhưng mà cô độc, bởi vì không ai có thể bước vào tim hắn. Mà người như vậy, có lẽ kiếp trước đã mất đi thứ gì, khiến hắn đau đớn đến mức kiếp này không còn muốn lại vướng bận nữa.

Thuần Vu Ngự miễn cưỡng nhướn mi, rung đùi đắc ý nhìn nàng. “Vậy ngươi nói xem, vì sao ta lại ở đây?”

“Cái này phải hỏi ngươi chứ, bằng không ngươi tới Thiên Trúc sơn làm gì?”

Hắn trầm mặc không nói.

Lên Thiên Trúc Sơn không vì nguyên nhân gì, chỉ là một loại khát vọng, thôi thúc hắn phóng ngựa mà đến.

Sau đó, hắn gặp nàng.

Hắn không khỏi nheo mắt xem xét nàng. Nàng nhăn mày lại, như đang ảo não, nhưng cẩn thận nhìn kỹ sẽ thấy vành tai nàng phiếm hồng, đôi mắt trong xanh như nước cũng như đang phủ một tầng sương mù.

Nói trắng ra, nàng căn bản chính là cả giận để che giấu ngượng ngùng mà thôi, thật là một tiểu cô nương thú vị.

Xem ra, bị ám toán rồi gặp được nàng, hình như cũng không tính là chuyện gì xấu.

Bị đôi mắt thâm thúy kia nhìn chằm chằm không tha, Quân Thập Thiện cảm thấy mình tựa như ếch gặp xà, rất khó nhúc nhích. Nhưng nàng tự nhủ bản thân không thể dễ dàng bị khuất phục, bằng không sẽ uổng phí mấy năm công lực hành tẩu giang hồ của mình.

Cho nên, nàng bắt đầu muốn hung ác.

“Ngươi nhìn cái gì?” Nàng ngồi xếp bằng, nheo mắt bĩu môi, âm thanh thô cục, vẻ mặt hung dữ. “Ta cảnh cáo ngươi, không được nhìn nữa.”

“Học ở đâu vậy? Thật xấu.” Hắn hơi nhíu mi, khẽ nhéo má nàng một cái.

“Này, này…” Có lầm không đó, thế mà dám nhéo mặt nàng… Nàng có nên phản kích, hung hăng nhéo lại?

Truyện Chữ Hay