Đại Hùng mừng thầm trong bụng. Xem ra hắn đã tìm đúng người. Cần câu lập tức bung ra.
- Họ nhắn là có việc đột xuất, không tới được.
Tên thầy cúng nhăn mắt càng đậm, lông mày xù lên như con sâu róm.
- Thế là thế nào? Nếu chúng không tới được, vậy là tự phá định ước, chuyện kia coi như hủy bỏ đó.
Nói xong, chợt nghĩ tới chuyện gì, tên thầy cúng hơi rụt ra sau một chút.
- Ngươi đừng nói là chúng muốn lấy lại vật kia nhé. Thứ ấy từ đầu ta đã quy định phải thu rồi. Chúng không tới là lỗi của chúng, không thể đòi ta trả được.
Đại Hùng nghe qua liền chắc mẩm anh em Bá Duy đã đưa cho tên thầy cúng này một thứ gì đó không tầm thường. Hẳn là một miếng mồi to - nếu không hắn đã không sợ phải trả lại như vậy.
Mất vật đó cũng chả liên quan gì đến Đại Hùng - có điều cá đã không chịu nhả mồi, tội gì ta không kéo cần cầu lên chứ?
Đại Hùng hạ giọng:
- Tế sư không cần lo lắng. Bọn họ có việc quan trọng không thể bỏ ngang nên mới nhờ ta đến thay. Vật kia tế sư cứ giữ lấy – xem như giao dịch này vẫn còn hiệu lực.
- Đổi người à?
Tên thầy cúng giãn lông mày ra, gật gù.
- Thế cũng được. Dù sao thì ta cũng chỉ đồng ý chuyển người. Còn ai nhập trận đối với ta không quan trọng. Lát nữa ngươi vào trận môn của ta, ta sẽ đưa ngươi đến gần nơi có Huyền Nhân Quả.
Đại Hùng hơi gật đầu rồi lặng lẽ bước lui ra xa chờ đợi.
Lát sau, từ trên đỉnh núi, một bóng người màu nâu đất lướt phá không khí bay đến. Khi bóng người hạ dần xuống tế đài, trong phút chốc, toàn bộ tu sĩ ngoại tộc bị một luồng áp lực đè mạnh khiến cho run rẩy. Nhiều tu sĩ Hùng cấp dưới lực lượng này không chịu nổi ngã ngồi xuống đất.
Đại Hùng là Hùng cấp sơ thành, thuộc tầng lớp tu sĩ thấp nhất trong đám tu sĩ ngoại tộc. Lúc áp lực kia vừa đổ xuống, hắn suýt tí nữa thì ngã bệt ra. Nào ngờ áp lực kia vừa lan qua đầu vai, ký hiệu của Tiểu Bảo sau lưng hắn rung lên một tiếng bất mãn. Một luồng khí nóng ấm từ sau lưng nhanh chóng tỏa ra khắp cơ thể Đại Hùng, hình thành một lớp màng vô hình hóa giải phần lớn áp lực từ bóng người kia. Đầu gối hắn vừa khuỵu xuống lại gắng gượng đứng thẳng lên được.
“Tiểu Bảo, lại thức dậy à?” Đại Hùng có chút vui mừng, khẽ dùng thần thức nói truyện với tiểu Kỳ Lân. Nhưng Tiểu Bảo sau khi phản ứng với uy áp kia xong lại tiếp tục ngủ say.
“Đúng là trẻ con ham ăn ham ngủ”. Đại Hùng cười xòa. Hắn biết Tiểu Bảo vừa bị uy áp làm cho khó chịu nên vô thức phản ứng lại thôi – cũng như khi trời lạnh người ta dù ngủ mê vẫn thường quơ xung quanh có gì ấm thì ôm vào vậy – chứ thực tế nó chưa từng thức dậy. Dù sao đây cũng là dấu hiệu tốt – trong trường hợp cần thiết, Đại Hùng có hy vọng đánh thức nó để hỗ trợ bản thân mình.
- Long cấp tu sĩ.
- Bô lão thượng tầng.
- Địa Biến Bách Ảnh La Vũ Lập.
- Thật mạnh.
- …
Đám ngoại tộc tu sĩ dưới uy áp kia liền xôn xao. Tuy ở đây có những người từng tham gia hội Hái Dược vài lần rồi, nhưng mỗi lần hứng chịu áp lực của tu sĩ Long cấp, tất cả đều không ngăn được cảm thán. Nó khiến cho người ta có một cảm giác sức mạnh này cao không với tới, ngăn cách thân phận của bọn họ với người trên tế đài kia.
“Áp lực của tu sĩ Long cấp thật mạnh. Ngày đó Khai Nhân chưởng môn hẳn đã kiềm chế uy áp, nếu không ta sao có thể thảnh thơi ngồi uống rượu với người được kia chứ.”
Đại Hùng lắc đầu thầm nhủ.
Vị bô lão tộc Tày sau khi chạm tới tế đài, luồng uy áp hung mãnh kia cũng nhanh chóng thu ngược lại. Đám tu sĩ ngoại tộc dưới đài thở phào một hơi, lục tục đứng thẳng lên.
La Vũ Lập hơi liếc mắt qua góc phải của tế đài. Vừa rồi có rất nhiều người vận dụng linh lực hoặc pháp bảo để chống lại uy áp của lão, song chỉ có tên tu sĩ kia là tạo cho lão cảm giác hơi lạ. Lão cảm nhận như uy áp mình tung ra va chạm với một màng nước ấm lăn tăn - uy áp vì vậy cũng bị triệt tiêu mất một phần.
- Hùng Cấp tiểu thành. Chắc là có pháp bảo đặc thù gì đó.
La Vũ Lập cũng không thắc mắc lâu. Một tên Hùng Cấp tiểu thành thì có thể có pháp bảo gì ghê gớm chứ. Lão tin tưởng nếu mình tăng uy áp lên thêm một chút – màng chắn đó hẳn sẽ vỡ tan tành.
Nhưng… cần gì lão phải làm vậy? Tên tu sĩ nhỏ nhoi kia thế nào cũng là “khách hàng” của tộc Tày cơ mà.
“Một khách hàng trị giá linh thạch” – La Vũ Lập nhếch mép. Kể từ khi tộc Tày phát triển hình thái “du lịch sinh thái kiêm hái dược” đến nay. Tài lực của bộ tộc lập tức tăng lên vùn vụt. Nghĩ tới tộc trưởng thứ một trăm sáu mươi, lão không khỏi phục sát đất.
Núi Cốc được trời phú cho linh mạch Mộc khá lớn. Linh dược quý hiếm trên núi vì thế cũng nhiều hơn hẳn các nơi khác. Nhưng tộc Tày sinh sống tại đây đã ngàn đời nay, số linh dược quý bị khai thác dần cạn kiệt – chỉ có trên đỉnh núi linh khí đậm đặc nhất còn giữ được một phần tốt nhất.
Những đời tộc trưởng gần đây rất lo lắng. Nếu cứ tiêu dùng mãi như cũ – số linh dược này rồi có lúc sẽ hết. Một cây linh dược quý cần đến trăm năm, thậm chí ngàn năm để sinh trưởng. Dựa vào đan dược để phát triển bộ tộc không còn là phương án khả thi. Núi Cốc tuy có nhiều linh khí nhưng cũng không thể kham nổi với số lượng tu sĩ trong tộc ngày càng mở rộng. Tốc độ phát triển của tộc Tày sau hàng vạn năm cuối cùng đã bị chậm lại.
Đáng lo hơn nữa, vấn đề thiếu hụt linh dược lúc này lại không phải là vấn đề của riêng tộc Tày. Các tiên môn tu sĩ ngoại tộc cũng gặp phải vấn đề tương tự. Mức độ so với tộc Tày, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Đến đời tộc trưởng thứ một trăm sáu mươi, nhiều tiên môn lớn đã bắt đầu dòm ngó đến núi Cốc. Thậm chí có một số tiên môn còn liên kết với nhau, ý đồ cướp linh dược quý của bổn tộc. Đứng trước nguy cơ lớn như vậy, tộc trưởng đời thứ đã đưa ra một quyết sách cực kỳ xuất sắc, hóa giải được nguy cơ cho bản tộc mà còn tạo ra cơ hội phát triển trước nay chưa từng có.
Cùng với hội Bô lão của hơn triệu tộc dân () khắp các vùng, tộc trưởng đã thiết lập hai trận pháp lớn bao phủ toàn bộ núi Cốc. Đó chính là Huyễn Sương Trận và Thủy Vụ Khống Thiên ngày nay. Sau đó tộc Tày tiến hành rà soát trên quy mô lớn, di dời các linh thảo cao cấp lên đỉnh núi, chỉ để lại vài cây “sót” nơi sườn núi. Tiếp theo, tộc Tày ban ra thông cáo, khu vực đỉnh núi là cấm khu của tộc Tày, ngược lại, khu vực sườn núi lại định kỳ cho phép các tu sĩ ngoại tộc lên để hái linh dược.
Động thái này của tộc Tày đương nhiên được tu sĩ khắp nơi ủng hộ, nguy cơ tứ phía cũng được giải trừ. Đã thế hàng năm tộc chi ở núi Cốc còn kiếm được một lượng lớn linh thạch từ Đăng Sơn Phù. Linh thạch này sau đó được Bô lão hội cấp phát cho tộc dân – làm cho tiến độ tăng trưởng toàn tộc đã trì trệ bao lâu nay lại một lần nữa gia tốc. Tộc trưởng đời thứ vì thế đã trở thành một biểu tượng được toàn tộc sùng kính vượt xa các đời trước.
Cảm khái về tổ tiên xong, La Vũ Lập âu yếm nhìn những con dê béo dưới đài, giọng chợt hiền hòa hiếm thấy.
- Xin chào các vị tiên sư.
La Vũ Lập nói không lớn nhưng khắp khu vực này, ai ai cũng nghe rõ.
- Không dám, chào tiền bối.
Cả đám tu sĩ dưới đài vội khách khí đáp lại. Mọi người đều biết đây chỉ là phong thái giao tiếp trong tu giới mà thôi. Còn thực tế trong mắt bô lão này, bọn họ còn chưa đáng để lão mở miệng nói chuyện.
- Già đây là La Vũ Lập, thành viên hội Bô lão trấn thủ núi Cốc. Tin tưởng trong các vị cũng có nhiều người biết đến già này. Hôm nay ta thay mặt hội Bô lão tộc Tày chủ trì mở ra trận môn Huyễn Sương để các vị lên núi hái thuốc. Yêu cầu các vị sau khi nhập trận phải nhớ rõ quy định mà tộc Tày đặt ra cho người tham gia Hái Dược Hội như sau.
La Vũ Lập hơi ngưng lại một chút chờ mọi người tập trung chú ý.
- Một. Thời gian hái dược là bảy ngày. Sau bảy ngày này các vị toàn bộ sẽ bị truyền tống ra khỏi Huyễn Sương trận. Mỗi vị tiên sư không được quyền hái quá ba cây thuốc – bất kể loại linh dược nào. Tộc Tày ta mở pháp trận là để chia sẻ lộc trời với tu sĩ thiên hạ, nhưng nếu các vị hái quá nhiều sẽ tổn hại căn cơ của linh dược núi Cốc. Những người khác và tộc ta sau này sẽ không có nhiều linh dược để phát triển nữa. Ai mà hái vượt qua số lượng ba linh dược sẽ bị chúng ta tịch thu hết linh dược đã hái, ngoài ra còn phạt số linh thạch tương đương giá trị tất cả các linh dược đó nữa.
- Hai. Việc gặp được linh dược quý là phúc của mỗi người. Cho dù các vị có tìm thấy linh dược nhất đẳng trên núi – chúng ta cũng không có quyền đòi lại. Tuy nhiên, trong các vị hẳn còn có người không kiềm chế được lòng tham mà dòm ngó tới linh dược của các vị tiên sư khác. Tộc Tày ta đã thu tiền, tất phải có trách nhiệm với an toàn của các vị. Trong phạm vi Huyễn Sương Trận này, chúng ta không cho phép việc giết người. Ai vi phạm sẽ bị chúng ta tịch thu hết tài sản – đồng thời phế bỏ tu vi.
- Ba. Huyễn Sương Trận là trận pháp thủ hộ núi Cốc của tộc Tày chúng ta. Trong trận có thể các vị sẽ gặp phải mắt trận. Những mắt trận này đều có một số thần thông tự bảo vệ riêng biệt. Các vị nếu gặp phải trận nhãn, tốt nhất hãy tránh xa để đảm bảo an toàn bản thân. Trong trường hợp lâm vào chiến đấu, các vị hãy hô to lên “Ta gặp phải trận nhãn” mấy lần. Chúng ta sẽ cho người tới cứu. Còn ai cố tình muốn phá mắt trận - như vậy sẽ bị xếp vào hàng ngoại địch của cả tộc Tày. Người như vậy chỉ có một hình phạt duy nhất – chết!
La Vũ Lập quắc mắt nhìn ra xung quanh. Đám tu sĩ ngoại tộc run lên vội cất tiếng cam đoan tuân thủ một hồi.
- Ngoài những điều trên, chúng ta còn có nhắc nhở phụ. Như các vị đã biết, bản tộc dù sao cũng không thể để các vị thoải mái tự do đi khắp núi Cốc này hái linh dược. Mà ở sườn núi này sẽ khó tồn tại những linh dược cao cấp nhất đẳng. Nếu trong các vị có ai là tu sĩ Long cấp ẩn giấu tu vi, ý đồ vượt qua Huyễn Sương trận rồi xâm nhập Thủy Vụ Khống Thiên để hái trộm linh dược quý, ta khuyên các vị hãy mau chóng từ bỏ ý định. Thủy Vụ Khống Thiên có thể chống đỡ tu sĩ Long Cấp thuần chính, lại còn có bốn vị Bô lão Long cấp thường xuyên trợ trận. Nếu các vị cần tìm linh dược hiếm, chi bằng hãy theo ta đi gặp hội Bô lão để thương thảo. Linh dược quý chúng ta có cất trữ một ít – trong hạn mức có thể đem trao đổi với bảo vật tương đương của quý vị. Còn nếu quý vị khăng khăng theo ý riêng, chỉ cần Thủy Vụ Khống Thiên bị kích hoạt – hội Bô lão tộc ta sẽ toàn lực phát động công kích. Lúc đó cho dù là Long cấp đại thành, e rằng cũng khó mà tránh khỏi thương tổn. Mong các vị suy nghĩ kỹ một phen.
Nói xong những lời này, La Vũ Lập trầm ngâm trên tế đài một lúc, mặc cho đám tu sĩ ngoại tộc bên dưới xôn xao thảo luận, nước bọt văng tứ tung. Riêng Đại Hùng lúc này thì tận dụng thời gian để mạt sát Nông Lâm Thụ kia không tiếc lời. Càng biết khó hái được Thanh Huyết Thảo, hắn càng hận cái lão Tiên y đó tím gan.
Giữa đám đông, một tu sĩ dáng vẻ bình thường nhăn mày suy nghĩ. Sau một lúc giằng co cân nhắc, người này bước ra khỏi đám đông, đứng lui lại phía sau.
Đúng lúc này, La Vũ Lập mở bừng mắt, cao giọng tuyên bố:
- Hái Dược Hội tháng này bắt đầu tiến hành! Các vị tiên sư - xin lấy ra Đăng Sơn Phù rồi tiến về phía trận môn mà mình lựa chọn. Lát nữa, những trận môn này sẽ truyền tống các vị tới nhiều điểm khác nhau trên sườn núi. Hái được linh dược mình muốn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào vận may của các vị.
Mọi người ở dưới nãy giờ chỉ chờ có câu nói này. Ngay lúc La Vũ Lập vừa dứt lời, tất cả ùn ùn di chuyển tới các trận môn trên tế đàn.
Đại Hùng nhanh nhẹn nhảy tới đứng trên trận môn do tế sư kia phụ trách. Thời gian nhập trận chỉ có bảy ngày. Hắn còn gấp hơn tất cả những người xung quanh nữa là khác.
Vị tế sư vừa thấy Đại Hùng vào vị trí lập tức bắt quyết đọc lên một tràng tộc ngữ. Một vòng sáng từ trận môn dưới chân lóe lên bao xung quanh Đại Hùng. Cổ ngữ bí hiểm từ Đăng Sơn Phù trên tay Đại Hùng cũng lập lòe bay ra nhập vào vòng ánh sáng.
- Đi!
Tế sư vung tay trỏ vào bức tường sương phía sau tế đài. Vòng sáng quanh mình Đại Hùng cấp tốc lan kín không còn kẽ hở, cuốn thân thể hắn lên cao rồi gia tốc bắn xuyên qua bức tường sương khói biến mất.