Long Thần Khí

chương 46: đi núi cốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Roẹt roẹt...

Ngay khi tia ám lực chạm tới rìa khu vực Tiểu Bảo ngủ say, một luồng linh lực bá đạo dường như tức giận tỏa ra chặn lấy ám lực, sau đó cấp tốc đẩy ngược nó trở về trong vòng linh lực của Đại Hùng.

Khi chưa tiến hành giải thuật, ám thuật nguyền rủa đã lan ra khắp lưng, nhưng riêng khu vực có ký hiệu hình tiểu mã của Tiểu Bảo thì ám thuật này không lan vào được. Theo như suy nghĩ của Đại Hùng thì hẳn là dù ngủ say nhưng Tiểu Bảo vẫn phát ra vòng bảo vệ nào đó ngăn cản sự xâm phạm từ bên ngoài. Ám thuật nguyền rủa tuy mạnh, nhưng so với Tiểu Bảo đã kích phát huyết thống Kỳ Lân Tây Phương vẫn kém hơn một bậc, vì vậy ám thuật không gây ra ảnh hưởng tới khu vực đó.

Đại Hùng lúc phát hiện ra điều này cũng đã từng thử dùng linh lực đánh thức Tiểu Bảo, định nhờ nó hỗ trợ. Tiếc thay Tiểu Bảo luyện hóa chưa hết năng lượng tinh hạch của Song Đầu Yêu Lang nên vẫn say ngủ. Đại Hùng cũng đành bỏ cuộc. Hôm nay, ngay vào lúc khẩn cấp, đột nhiên thấy Tiểu Bảo có phản ứng. Đại Hùng không khỏi mừng rỡ.

Bởi vì phía sau còn có Nông Lâm Thụ, Đại Hùng không dám manh động, đành truyền linh thức vào ký hiệu của Tiểu Bảo sau lưng dò hỏi:

- Tiểu Bảo. Ngươi dậy rồi hả?

- Chú ... Cháu... cháu mới dậy.

Tiếng Tiểu Bảo bập bẹ vào lên trong đầu Đại Hùng.

“Chú? Cháu?” Đại Hùng có chút sững sờ với kiểu xưng hô của Tiểu Bảo. Nhưng nghĩ lại, mình vẫn hay gọi Tiểu Phong là mã huynh đệ. Con Tiểu Bảo này là con Tiểu Phong, có lẽ nó dựa vào cách xưng hô của nhân loại nên gọi mình là chú chăng?

Suy luận ra thì cũng đúng, nhưng nghe một con Kỳ Lân nhỏ gọi mình là chú, Đại Hùng có chút không quen. Có điều giờ này không phải lúc bận tâm chuyện xưng hô.

- Ngươi đã luyện hóa xong tinh hạch của Song Đầu Yêu Lang rồi sao?

- Cháu.. cháu... vẫn chưa. Nhưng cũng được... hơn nửa rồi. Bây giờ cháu phải ngủ tiếp để luyện... luyện hóa nốt đây.

- Ấy ấy, từ từ.

Đại Hùng vội đếu líu lưỡi.

- Lát hẵng luyện hóa tiếp. Ngươi mau giúp ta đẩy đám ám khí sau lưng ra cái đã.

- Cái... cái đám đen đen... bẩn bẩn khó ưa kia ấy à.

- Nó, chính nó đấy.

- Vâng... để cháu đẩy nó ra...

Tiểu Bảo vừa dứt, luồng linh lực bá đạo vừa thu về lại mạnh mẽ đẩy ra, len vào khe hở linh lực mà Đại Hùng vừa hé mở, áp bách đám ám khí còn tồn đọng trong cơ thể hắn.

Lúc này Nông Lâm Thụ đang thi pháp sau lưng Đại Hùng, hiển nhiên những biến đổi sau lưng Đại Hùng không lọt qua khỏi mắt lão. Ban nãy rõ ràng là thấy một tia ám lực vươn ra khỏi khu vực bị hai người phối hợp khống chế, trong lòng đã thầm than hỏng rồi. Nhưng rất nhanh tia ám lực đó vừa chạm vào hình xăm kia đã bị đẩy ngược trở về. Sau đó, đám ám khí kiên cố trên lưng Đại Hùng dường như bị một lực lượng mãnh liệt bài trừ, từng đợt ám khí cuồn cuộn bốc lên khỏi khối thịt đen tuyền.

Nông Lâm Thụ cũng không hề xao lãng, pháp đồ trong chớp mắt sáng lên không ít, huyễn ảnh khủng long há miệng gầm lên, cấp tốc hút nhanh đám ám khí vào trong bụng nó.Nửa giờ sau, pháp đồ trên sàn từng bước ảm đạm trở lại. Nông Lâm Thụ hai tay khu động khống chế một khối cầu khí đen đặc trong không trung, tiếp đó há miệng phun ra một luồng tiên hỏa. Loại lửa này là nguyên khí hỏa diễm do Long Cấp tu giả tạo ra, nháy mắt đã đem ám khí kia hóa tán.

Nông Lâm Thụ thở phù ra một hơi, quay sang Đại Hùng đang mặc lại áo, nheo mắt.

- Đại Hùng, ký hiệu sau lưng ngươi hình như có điểm đặc biệt?

Tiểu Bảo vừa ra tay hỗ trợ, Đại Hùng đã biết Nông Lâm Thụ sẽ nhận thấy ký hiệu trên lưng hắn có điểm bất thường. Bất quá Nông Lâm Thụ không thể nắm được sự thật nên hắn có thể biến báo đi một chút.

Dù sao cũng không thể nói thật. Nếu Nông Lâm Thụ biết hắn đang “nuôi” một con thần thú còn non trên cơ thể, ai biết rằng vị Tiên Y này có ra tay giết người đoạt bảo hay không? Chưa nói Tiểu Bảo còn nhỏ, pháp lực so với Long Cấp của nhân loại mạnh yếu ra sao chưa rõ, mà lúc này Tiểu Bảo cũng đã quay về tiếp tục luyện hóa tinh hạch yêu thú. Nhỡ Nông Lâm Thụ ra tay kiềm chế Đại Hùng rồi dùng pháp thuật gì đó tranh thủ phong ấn Tiểu Bảo, ép nó làm sủng vật, Đại Hùng cũng không chống cự được. Có một sủng vật là thần thú – e rằng đến cả thần tiên cũng phải thèm rỏ dãi nữa là.

Đã chuẩn bị sẵn câu chữ, Đại Hùng vội giải thích:

- À... à... là bí pháp bảo mạng do chưởng môn lưu lại cho vãn bối đó mà.

- Bí pháp?

- Phải. Đây là bí pháp Thiên Mã Thần Công mà chưởng môn của vãn bối đã tự tay thi triển, đem phong ấn một phần linh lực vào đó. Chưởng môn có dặn ta rằng khi nào cửu tử nhất sinh thì vận dụng số linh lực này để bảo vệ tính mạng.

Đại Hùng phùng mang trợn mắt diễn giải.

- Thiên Mã Thần Công à?

Nông Lâm Thụ trầm ngâm. Thật là một cái tên mới mẻ. Nhưng dù sao tiên đạo vô cùng, có một số bí pháp mà lão không biết cũng rất thông thường. Huống chi việc phong ấn một phần pháp lực bản thân lên cơ thể người khác đối với bậc Long Cấp không phải là khó, bản thân lão cũng có hai - ba cách làm được như vậy.

Xem như tên nhóc này mạng lớn, còn có con bài này chống lưng. Phỏng chừng khi giết tế sư Bàn Vụ, hắn cũng đã tận dụng bí pháp này mà sống sót.

Có lẽ hắn là một tinh anh trong môn phái được chưởng môn coi trọng, hoặc cũng có thể có quan hệ huyết thống gì đó với chưởng môn nên mới được ưu ái. Nông Lâm Thụ không hoàn toàn tin những gì Đại Hùng đã kể trước đây, nhưng lão suy đoán như thế thấy cũng khá hợp lý, liền lắc đầu bỏ qua.

Nhìn Đại Hùng đang chật vật đứng dậy, lão tỏ vẻ quan tâm.

- Việc giải thuật coi như đã thành công, nhưng ngươi phải lưu lại đây mấy ngày nữa để ta theo dõi xem có di chứng gì không. Ngoài ra còn phải dùng một số phương thuốc do ta phối chế thì mới mong phục hồi lại được.

- Vâng, thưa tiên y.

Đại Hùng sau ngày chịu ám thuật công kích, ngay cả linh lực cũng đã phải liên tục dùng linh thạch bổ sung. Cả tinh thần lẫn thể xác hắn bây giờ mệt mỏi đến không thể mệt hơn nữa. Cố gắng lê bước đến một căn phòng do thiếu nữ tên Xuân dẫn đường, Đại Hùng vừa vào liền đổ gục xuống tấm phản gỗ, một mạch ngủ thiếp đi.

............

Một tuần sau, Đại Hùng bước ra khỏi Tu Tiên Y Đường.

Trong những ngày vừa rồi, mấy người Hồng Phong có tới thăm hắn. Nghe nói mọi người chuẩn bị cùng Thanh Mai tiểu thư quay trở về, Đại Hùng đành tạm biệt mọi người trước. Bản thân hắn không chỉ chưa khỏe, mà còn phải đi hái Thanh Huyết Thảo cho Nông Lâm Thụ. Khi làm hồn khế, hai người đã thỏa thuận nếu Nông Lâm Thụ giải thuật thành công thì trong vòng một năm, Đại Hùng phải hái dược thảo này cho lão. Đại Hùng ước đoán sau khi trở về bản môn cũng không có nhiều cơ hội ra ngoài. Nếu nhận nhiệm vụ ngoại môn thì cũng không chắc được điều đến làm việc ở Tuyên Quang lần nữa. Nếu vậy thà hắn tranh thủ bây giờ đi hái loại linh dược này luôn cho xong.

Đại Hùng bấm đốt ngón tay nhẩm tính. Trước lúc xuất môn, chưởng môn có nói khoảng một tháng rưỡi sau sẽ tiến hành thi xếp hạng hạt giống hàng năm. Từ đó đến nay đã hết ngày, trong đó non nửa lại dành cho việc giải thuật và phục hồi. Nếu Đại Hùng muốn về tham gia kịp thì trong vòng ngày phải hái xong linh thảo. Còn lại ngày mới đủ để hắn trở về Long Khí Môn.

- Hy vọng hái loại thảo dược này không đến nỗi quá khó khăn.

Kiểm tra một loạt các thứ chuẩn bị trong Nhật Uyên Đái, Đại Hùng vận Phong Sa Ảnh Bộ lướt về phía núi rừng xa xa.

Người tu tiên khi còn ở cấp bậc thấp cũng chẳng hơn người tu võ bao nhiêu – đều không thể cưỡi pháp bảo phi hành. Bởi vì không phải ai cũng đủ sức sở hữu một con bảo thú, mỗi đệ tử thường tu tập một vài loại pháp quyết gia tăng tốc độ. Tại Long Khí Môn, pháp quyết như vậy cũng có chừng hai chục loại phổ thông, trong đó Phong Sa Ảnh Bộ nằm trong nhóm ba pháp quyết được ưa chuộng nhất.

Phong Sa Ảnh Bộ có tầng, phương pháp tu luyện không quá phức tạp, có thể dùng tốt đến Sư Cấp đại thành. Thực tế đa số đệ tử tiên môn đạt ngưỡng Sư Cấp đều đã bước vào hàng ngũ tinh anh, môn phái nhất định sẽ ban thưởng cho họ một kiện pháp khí để phi hành. Đệ tử Sư Cấp lúc đó cũng không cần phải dùng mấy pháp quyết phổ thông này để di chuyển làm gì. Trong đội của Đại Hùng, đội trưởng Hồng Phong cũng đã đạt Sư Cấp gần đây. Nếu không phải còn đang chờ sư môn ban thưởng, Hồng Phong lúc trước có thể cưỡi pháp bảo đưa Đại Hùng tới Tu Tiên Y Đường.

Đại Hùng luyện Phong Sa Ảnh Bộ đã đến tầng thứ hai, tốc độ có thể so với ngựa thông thường, đáng tiếc trong rừng núi gặp nhiều hạn chế nên cũng không đi quá nhanh được. Đi từ sáng sớm đến tối mịt, vượt qua bảy tám chục dặm đường rừng mới tới được khu vực gần chân núi Cốc. Vốn Hùng Cấp nhu cầu về lương thực cũng giảm đi kha khá, nhưng hắn lại là kiểu người thích ăn ngon sướng miệng nên quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi, tiện thể săn vài con thú nhỏ.

Rừng rậm vào đêm tối đen như mực. Thỉnh thoảng qua lá cây lọt xuống vài ánh trăng cuối tháng nhạt nhòa.

Đại Hùng lò dò bước thấp bước cao, tay cầm một viên thạch anh khắc trận đồ Long Quang để soi đường. Còn nhớ lúc hắn thi nhập nội môn phải luyện Họa Long Chỉ Pháp đến mỏi tay, bây giờ xem ra đã có thể ứng dụng.

Lần mò tìm kiếm chừng nửa giờ thì Đại Hùng gặp một con cầy hương ra ngoài ăn đêm. Con cầy này cũng khá to. Nếu tóm được nó, mấy ngày tiếp theo không cần phải lo vấn đề lương thực. Đáng tiếc, ánh sáng của viên thạch anh khiến Đại Hùng bị lộ hơi sớm. Con cầy hương vừa cảm nhận uy áp từ cơ thể Đại Hùng liền quay đầu bỏ chạy thục mạng. Đại Hùng đương nhiên không dễ dàng bỏ qua món cầy nướng hấp dẫn, vội tăng tốc đuổi theo.

Lúc này dùng thạch anh soi đường hơi bất tiện, Đại Hùng đành vận Minh Nhãn để theo dấu con vật.

Cầy hương quen thuộc địa thế, dù trong rừng vẫn di chuyển khá nhanh. Đại Hùng tốc độ tăng tiến hơn xưa nhiều song vẫn phải tốn một thời gian mới đuổi kịp. Dĩ nhiên Đại Hùng có thể thi pháp giết nó từ xa nhưng hắn lại không muốn. Hùng Cấp tiểu thành đã có thể thực hiện một số pháp thuật như hỏa cầu, có điều khống chế còn chưa tốt lắm. Nếu bây giờ mà quá tay đánh con thú cháy đen – vậy làm sao còn ăn được.

Truy đuổi chừng một khắc thời gian, Đại Hùng tiếp cận được con cầy hương. Tay phải hắn rung lên đem phi đao dễ dàng phóng xuyên qua đầu con thú. Con cầy hương nặng chừng sáu cân ngã dúi về phía trước rồi nằm im không nhúc nhích. Đại Hùng hài lòng thu nó vào không gian trữ vật. Bây giờ cần kiếm một nơi đủ quang đãng để làm thịt và nấu ăn nữa.

Bất chợt Đại Hùng ngẩn người ra. Loáng thoáng phía xa xa có ánh lửa chập chờn…

Bên đống lửa, một gã mặt dơi tai chuột nhồm nhoàm nhai miếng thịt gà rừng, thỉnh thoảng lại đưa bầu rượu nếp Làng Vân () lên miệng tu ừng ực. Vừa ăn uống, gã vừa lúng búng hỏi sang phía đối diện:

- Đại ca, việc ngày mai có chắc chắn không?

Một tên đại hán dáng người thô to, hai mắt ti hí nham hiểm đang nốc rượu nhiều không kém chợt ngừng tay gắt gỏng:

- Thế nào? Trước giờ ta làm việc có bao giờ nói sai không?

Tên mặt dơi vội cười giả lả lấy lòng:

- Bá Duy đại ca, không phải ta không tin ngươi, mà là lần này chúng ta đã bỏ ra không ít linh thạch mua suất lên núi, lại còn đem đút lót cho tên đệ tử tộc Tày đó. Nếu như hắn mà làm ăn không tốt, không phải là chúng ta sẽ lỗ nặng hay sao?

Gã Bá Duy xua tay:

- Tấn Duy ngươi đừng có nói gở. Tên người Tày đó đã nhận không ít đồ tốt của chúng ta, hắn cũng không có gan lật lọng. Ngày mai lúc tộc Tày mở trận pháp cho mọi người đi vào, chỉ cần đứng vào đúng vị trí mà hắn chỉ định thì sẽ có nhiều khả năng hái được Huyền Nhân Quả. Hắn là một trong những đệ tử phụ trách vận hành trận pháp Huyễn Sương, đương nhiên biết khu vực nào có khả năng còn loại linh quả này nhất.

Tấn Duy nghe vậy gục gặc đầu, nhưng gã vẫn còn lo lắng:

- Chỉ mong chúng ta đừng quá xui xẻo. Có thể hái vài ba Huyền Nhân Quả là tốt nhất. Tộc Tày mở pháp trận cho người tu tiên vào hái linh dược nhiều năm như vậy, núi Cốc cũng không còn dễ gặp linh dược như ngày xưa nữa.

- Cũng không hẳn như vậy.

Gã Bá Duy nhíu mắt.

- Theo ta biết thì nhiều nhất tộc Tày chỉ cho chúng ta lên đến lưng chừng núi thôi. Còn chỗ linh khí tốt nhất ở tận đỉnh núi. Nơi ấy vẫn còn rất nhiều linh dược, linh quả sinh trưởng. Nghe nói thậm chí một số loại cây quý đã mất tích bên ngoài như Nhật Tương Thảo, Tử Vân Đằng, Phá Tinh Mộc cũng có thể còn tồn tại trên đó.

Tên mặt dơi Tấn Duy kinh ngạc ngừng ăn, trợn mắt nhìn anh của hắn:

- Không phải chứ. Mấy thứ đó ngay cả Long Cấp cũng cầu không được. Bọn họ không sợ tu giả lợi dụng lúc pháp trận mở ra mà tiến thẳng lên đỉnh núi hái trộm hay sao?

- Hừ, tưởng dễ ăn vậy sao? Trên đỉnh núi là khu vực đám bô lão mạnh nhất tộc Tày tiềm tu. Ngoài ra còn có trận pháp Thủy Vụ Khống Thiên đến Long Cấp cũng phải e dè bao phủ. Mà Tộc Tày trước giờ chỉ cho phép tu giả từ Hùng Cấp tới Sư Cấp lên núi hái dược. Ngươi nghĩ rằng ai có thể vượt qua hai tầng bảo vệ kia mà xông tới đỉnh núi được đây.

- Cũng phải.

Gã Tấn Duy hai mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo:

- Đại ca, đợt này đám tu sĩ lên núi cùng chúng ta hẳn không ít. Vậy chúng ta có tranh thủ…

Tên Bá Duy chém tay vào trong không khí, cười nhạt:

- Đương nhiên là kiếm thêm vài tên cấp thấp giết người đoạt bảo. Hừ, tài sản của chúng ta cũng không còn bao nhiêu. Nếu hái được Huyền Nhân Quả nhiều một chút thì đỡ, nếu không cũng cần bổ sung lại ít linh thạch để… Ai ở ngoài đó?

Bá Duy đột nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm về vị trí cách hắn chừng năm trượng.

--------------------------------------------------------

() Rượu làng Vân: loại rượu nổi tiếng được nấu từ nếp cái hoa vàng của làng Vân (nằm bên bờ sông Cầu - tên cũ là sông Như Nguyệt) thuộc xã Vân Hà, Việt Yên, Bắc Giang, cổng làng có câu đối.

“Vân hương mỹ tửu lừng biển Bắc

Chiến công Như Nguyệt rạng trời Nam”

Sông Như Nguyệt nổi tiếng với trận chiến chống quân Tống của Lý Thường Kiệt.

Truyện Chữ Hay