Vết thương của Vương Bồi so với tưởng tượng của mọi người bình phục rất nhanh, sáng hôm sau đã đứng dậy được, chân cũng không còn đau nữa, quan trọng hơn là miệng vết thương đã khép lại, có nhìn kỹ cũng không nhận ra được là bị thương. Vương Bồi một lần nữa đã bị thuốc mỡ của Ngao Du chinh phục.
Sao trên người anh ta lại có nhiều thứ thần kỳ đến vậy chứ? Hôm sau lúc đi ra Vương Bồi đã nhịn không được nghĩ như vậy.
Cô cũng không cho Ngao Du cõng, kiên trì tự mình đi, chẳng qua là đi có chút chậm, khập khiễng. Ngao Du bảo nếu bị phồng rộp nữa thì để cho anh ta cõng, vì thế cô mới bỏ phí “của giời” như vậy. Có lẽ đi được một ngày thì chân đã cứng lên hôm sau đi đường chắc cũng không giống ngày đầu tiên khổ sở, mặc dù chân cô vẫn còn có chút đau nhức, nhưng cũng không có chảy máu, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Trưa hôm sau Ngả Đông đã dẫn cả nhóm đến một sơn trại Động tộc nghỉ ngơi.
Ngả Đông thường xuyên vào núi nên dân trong thôn cũng rất quen thuộc. Nhưng không biết thế nào mà mọi người trong thôn đối với nhóm họ không thân thiện cho lắm, thậm chí còn che kín cửa trại không cho họ vào, Ngả Đông cũng không còn cách nào bảo mọi người trước tiên nghỉ ở bên ngoài, còn bản thân thì tiến vào thôn. Không biết là anh ta nói gì với dân trong thôn mà một lát sau anh ta quay ra thì đã thấy một đoàn thôn dân hiền lành đi đằng sau, thậm chí còn có cả trưởng thôn nữa, Ngả Đông giới thiệu ông với họ, gọi ông làCuBa.
Lúc vào trong thôn,CuBacòn bắt mọi người uống mỗi người một chén rượu. Rượu độ không cao lắm lại mang theo vẻ nhè nhẹ ngọt lành, Vương Bồi vừa uống một ly cảm thấy vẫn chưa đủ tý nữa thì hỏi xin thêm một ly nữa.
Họ vào trong thôn chủ yếu là để nghỉ ngơi, tiện thể cũng muốn tiếp tế lương thực. Mùa hè trời nóng bức, mang thêm nhiều đồ ăn cũng để không được lâu, mang không được nhiều vì vậy muốn đến chỗ này xin ít lương thực, đây cũng là nguyên nhân Ngả Đông muốn dừng lại ba thôn trên đường đi. Nhưng kế hoạch của anh ta lại bị người khác phá huỷ.
“Có…một chút vấn đề” Lúc họ ở trên cầu tập trung, vẻ mặt Ngả Đông nghiêm túc bảo: “Lúc trước có một nhóm người đến, bất kính đối sơn thần (thần núi),CuBarất tức giận với họ nên đã đuổi toàn bộ nhóm họ ra. Nếu tôi không phải quenCuBathì chỉ sợ hôm nay cũng không thể nào tiến vào thôn được. Nhưng tiếp theo còn hai thôn nữa đều không thể biết trước được, chỉ sợ là…”
Anh ta không nói tiếp nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu cả. Ba ngày hành trình tiếp theo họ chỉ sợ là sẽ không có nơi nào tiếp viện nữa.
“Vậy cố mà mang theo nhiều lương khô chút đi” Chu Tích Quân vỗ vỗ trán bất đắc dĩ nói,;”Chẳng còn cách nào khác, mọi người cố vất vả tý chút, ba ngày tới chắc sẽ còn khó khăn gấp bội nữa đó”
Tới trưa họ dừng chân ăn trưa, đồ ăn khá phong phú, khẩu vị cũng thực độc đáo, Vương Bồi cái gì cũng dễ quen ăn rất nhiều và hưng phấn, còn Lô Lâm thì ăn quá ít. Hơn nữa làm mọi người kinh ngạc hơn là, dân trong thôn đối với Ngao Du cực kỳ tôn kính, vẻ mặt thánh khiết sùng bái ra ra mặt làm mọi người tưởng nhìn lầm, tý mù cả mắt, còn mặt Ngao Du thì coi như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Lô Lâm nhịn không được lẳng lặng tìm hiểu chỗ Vương Bồi: “Ngao Du nhà cậu có phải là…..người kia…hay không..” Chính cô nàng còn không rõ là mình nói cái gì nữa. Vương Bồi thì lắc đầu cũng không rõ lắm. Nhưng tất cả mọi người ai cũng hiểu, hành trình lúc này đúng là bởi có anh ta nên mới phá lệ thuận lợi và thư thái đến vậy.
Lúc họ lên đường, CuBa Trưởng thôn bố trí cho một chú bé cùng đi theo, tên tục của chú là Cửu Tử (bé Chín), khoảng chừng , tuổi gì đó, trông vô cùng nhanh nhẹn hoạt bát. Ngả Đông nói bé Chín đối với rừng núi rất quen thuộc, chú sẽ biết chỗ nào có nguồn nước, chỗ nào có khu vực khô ráo, bằng phẳng, ngọn núi nào có nhiều người trong thôn đi lại thường xuyên, có thêm chú bé, hành trình tiếp theo thuận lợi rất nhiều.
Nhưng Cửu Tử lại có vẻ khá hứng thú với Ngao Du, tuy biểu hiện không rõ như Ngả Đông, nhưng nếu trước mặt Ngao Du cũng sẽ không hô to gọi nhỏ mọi người ầm ĩ mà là sùng bái kính trọng nhìn Ngao Du – còn Ngao Du thì cũng chẳng thèm để ý tới chú.
Lúc trời còn sáng chút thì Cửu Tử cũng sẽ không đi nữa, Ngả đông giải thích bảo ngọn núi trước mặt có nhiều chướng khí rất dễ trúng độc, vì thế buổi tối phải đóng quân ở bên ngoài nghỉ ngơi.
Họ dừng chỗ bằng phẳng nhanh chóng dựng lều, Ngả Đông và Cửu tử thì chậm hơn chút, Ngao Du thì vẫn ở gần bên Vương Bồi.
Bữa tối bỗng chốc lại khá phong phú, Cửu Tử ở xung quanh dạo qua vòng lúc về mang theo hai con thỏ béo. Ngao Du bỗng chốc cao hứng đứng lên, lần đầu tiên cất tiếng khen Cửu Tử. Cửu Tử bị cảm động mặt đỏ bừng, vẻ mặt kia nhìn trông hậm hực là không thể lao đi tiếp mang thêm hai con thỏ về nữa.
Buổi tối nướng thịt thỏ, ăn canh nấm, mặc dù gia vị cũng không nhiều lắm nhưng cũng rất ngon. Mọi người ai cũng ăn no – cho dù phía trước sẽ không còn nơi nào tiếp viện nữa, chỉ cần có Cửu Tử thì cũng không sao cả!
Do ăn quá nhiều nên tối Vương Bồi ngủ không được, đầu óc cứ tỉnh táo, lỗ tai hình như còn nghe được rất nhiều âm thanh. Có gió núi theo hướng nam thổi tới, có tiếng chim kêu, có tiếng dã thú nức nở kêu gào, lại còn có…có tiếng chân người từng bước tiến gần…
Lòng cô bỗng hoảng sợ, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ánh trăng, lại nhìn thấy bóng người ở trong lều cứ đi qua đi lại một lúc sau thì đến ngồi trước cửa lều của cô. Là ai vậy? Nếu là người trong nhóm thì cô sẽ không sợ. Nhưng mà nếu không phải thì sao? Vậy thì là cái gì….
Là người? hay là quỷ?
Nghe nói là trong rừng rậm gì đó biết đâu có dã nhân thì sao?
Hôm qua cô còn mạnh miệng đùa với mọi người bảo là mình to gan lớn mật nhìn thấy rồng cũng sẽ không sợ, thế mà hôm nay bị ngoài cửa lều không biết là người hay quỷ làm cho sợ tới mức không dám động đậy. Đây là báo ứng nha! Nhưng cô chẳng nhẽ lại bị nghẹn như vậy, đứng ngồi không yên trong lều, thấp thỏm chờ đợi gì đó bên ngoài không cẩn thận đem nuốt chửng cô hay là lột da đây.
Ngao Du ngay bên cạnh đâu rồi vậy? Chỉ cần đưa tay ra là chạm tới lều của anh ta, chỉ cần cô gọi một tiếng thì anh ta sẽ lập tức lao ra bảo vệ cô. Cô không sợ nữa đâu!
Cô run rẩy kéo túi ngủ chui ra, cẩn thận áp tai vào sát lều nghe ngóng, có tiếng thở đứt quãng, chắc không phải quỷ rồi. Nhưng tên hỗn đản nào lại ngồi trước cửa lều của cô vậy chứ, mà chỗ rộng mêng mông đầy chỗ tốt không ngồi sao lại cứ phải ngồi trước cửa lều cô làm gì, lại doạ cô nữa.
Vương Bồi định mở miệng mắng thì người bên ngoài đã lên tiếng: “Vương Bồi Bồi, cô ngủ có ngon không, bên trong tốt chứ, có làm sao không?”
Trừ tên Ngao Du vô liêm sỉ này ra thì còn ai gọi cô “Vương Bồi Bồi” như thế chứ. Vương Bồi tức thì yên lòng nhưng đồng thời lại giận vô cùng, hung hăng vén cửa lều lên, thò đầu ra nhìn, không cần mặt mũi gì hết buồn bực mắng: “Tên Ngao Du hỗn đản kia, cả tối ngủ không được, định hù doạ người ta chắc?”
Ngao Du phì cười, bị mắng nhưng cũng không giận, khuôn mặt đẹp trai tiến gần, hưng phấn bảo: “Tôi ngủ không được mới đi ra chút. Cô không phải nhát lắm sao, tôi ở ngay trước cửa lều cô. Cô có sợ không?”
“Anh mới là người nhát chứ” Vương Bồi không chịu mạnh mồm nói: “Tôi nhìn thấy rồng còn không sợ, nó còn nhìn tôi gật gật đầu nữa đó”
“Hây da, sao cô cứ hơi tý lại nói tới chuyện con rồng là thế nào” Ngao Du tức rồi, mặt hơi hồng nhưng nhìn dưới trăng không rõ lắm. Anh ta cũng có tiến bộ nha, nói chuyện cứ vòng vèo phức tạp, đầu óc Vương Bồi nghe chút là hiểu ý ngay.
Vương Bồi không nói, cười nhạo Ngao Du, “Ôi ôi, cũng hiếm khi anh không ngủ được, không phải là anh cầm tinh con heo đấy sao?”
Ngao Du hỏi cô, “Vậy còn cô?”
Vương Bồi bỗng chốc há hốc mồm, nghĩ ngợi vài giây rồi ngây ngô cười bảo: “Thèm vào! Tôi cũng mất ngủ”
Sau đó thì cô chui từ trong lều ra, Ngao Du kéo tay cô hai người sóng vai ngồi xuống bên đống lửa/
Cũng nhờ Ngả Đông và Cửu Tử bỏ nhiều củi vào nên lửa lúc này cháy khá to. Có đống lửa này thì ban đêm dã thú cũng không dám lại gần, nhưng Vương Bồi cảm thấy chỉ cần có Ngao Du ở đây thì dã thú gì cũng không sợ – dù sao thì nơi này làm gì có hổ báo gì chứ.
“Anh biết không…” Vương Bồi cằn nhằn nói chuyện với Ngao Du, “Từ… từ lúc anh tới nhà tôi đến nay, chỉ số thông minh của tôi đã bị hạ xuống rôi…chuyện kia…Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng….Tôi cùng anh náo loạn đều biến thành ngốc rồi…À, phản ứng thì chậm chạp, ý nghĩ thì đơn giản…”
“Cô thôi đi không”, Ngao Du cười nhạt, ánh mắt quái liếc cô, “Cô vốn không thông minh chút nào, người ta chu Tích Quân và Lô Lâm so với cô còn thông minh hơn nhiều. Cô…cô nhiều nhất chỉ hay bắt nạt tôi thôi. Cô sờ thử lương tâm mình xem, tôi đối với cô hết lòng…cô…chỉ có bắt nạt tôi thôi..”
“Tôi đâu có! Tôi còn vất vả nướng thịt cho anh ăn nữa cơ mà!”
“Đó là chuyện trước kia rồi, vừa rồi cô còn mắng tôi nữa đấy thôi”
“Tôi muốn anh giúp tôi nên tôi mới đưa anh đi ra ngoài đấy thôi”
“Ngày trước cô còn tát cho tôi một bạt tai…” anh ta nói tới đây thì ấm ức sắp khóc đứng dậy, miệng đều mêu mếu, khịt khịt mũi nói: “Tôi còn giúp cô rửa chân, bôi thuốc, còn cõng cô nữa, còn…”
“Được rồi anh….”Bị anh ta nói vậy, Vương Bồi cũng hiểu được hình như mấy ngày nay, Ngao Du có vẻ biến thành người thành thục chút, mà cô có phải hơi chút quá đáng với anh ta không, “Vậy anh muốn sao bây giờ”
“Tôi ngủ không được” anh ta mở to đôi mắt xinh đẹp, thuần khiết giống trẻ con nhìn, “Cô dỗ tôi đi”
Vương Bồi quả là muốn hộc máu rồi!
Tên nhóc này thật là, mấy tuổi rồi vậy? Đến cả ngủ còn muốn người dỗ nữa. Nhưng vấn đề ở chỗ là cô biết dỗ anh ta thế nào bây giờ?
“Cô hát, hát bài gì đó hình như là bài hát ru con đi” Ngao Du chỉ dẫn.
“Anh muốn hát bài hát ru con thế nào hả?”
“Ngủ đi….bảo bối…ngủ đi….bảo bối..”
Vương Bồi chảy mồ hôi đầm đìa đầy đầu, “Anh tự mình hát đi, sao còn bảo tôi hát hả?”
“Nhưng có giống nhau đâu? Nhanh lên, hát mau đi!” Anh ta sốt ruột kêu.
Vương Bồi đành phải cắn môi, nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi dựa theo lời anh ta hát: “Ngủ đi, bảo bối, ngủ đi, bảo bối..”
“Ngủ đi….. bảo bối….. ngủ đi…… bảo bối…..” Giọng càng ngày càng nhẹ nhàng, nhu hoà, thư thái, mí mắt Ngao Du dần dần híp lại, nửa khép nửa mở…
Bản thân Vương Bồi ý thức cũng dần dần mơ màng, có chút hơi thở ấm áp vây quanh, rất an tâm lại thoải mái nữa, làm cho con người ta không nhịn được trầm mê vào trong đó.
“Được rồi…yên nào..” Mơ mơ màng màng còn có tiếng nói nhẹ nhàng bảo cô.
Cô theo bản năng đưa tay bắt, người nọ không hài lòng “Đã muộn rồi, đừng động đậy..”
“Ngủ đi nào…ngủ đi nào..”