CHƯƠNG
“Vâng sếp Đường, tôi đã xem camera ở điểm thi, đúng là nhìn thấy Đường Hạo Minh ôm một người đi khỏi, người đó chính là mợ chủ.” Người đầu dây bên kia điện thoại cung kính trả lời.
“Tiếp tục điều tra, liên lạc với cảnh sát ở bên đây, bên cạnh đó còn phải điều tra tất cả camera ở ven đường sau khi Đường Hạo Minh rời khỏi, tìm cho ra con đường tẩu thoát của anh ta.” Đường Hạo Tuấn ra lệnh với vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Người ở bên kia đáp lời: “Vâng.”
“Còn nữa, thông báo cho Kiều Phàm lập tức chạy đến điểm thi, triệu tập tất cả mọi người, tôi muốn khiến Đường Hạo Minh chết không có chỗ chôn.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt điện thoại, giọng nói lạnh lẽo.
Trần Châu Ánh đứng đối diện nghe thấy mà run rẩy cả người.
Đây chính là đại lão à?
Một câu nói mà cũng có thể khiến cô tưởng chừng mình đang trong địa ngục lạnh lẽo.
Thật là đáng sợ.
Nói chuyện điện thoại xong, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn về phía Trần Châu Ánh đứng đối diện: “Lễ trao giải ngày hôm nay cô chỉ có thể lên nhận thưởng một mình, tôi sẽ nói với phía ban tổ chức với lý do là Tống Vy đột nhiên lại khó chịu, cho nên rời khỏi trước, vì vậy mà giải thưởng liên quan đến cô ấy phải nhờ cô nhận thay rồi. Còn có bên cánh truyền thông nữa, cũng giao cho cô.”
“Yên tâm đi sếp Đường.” Trần Châu Ánh vỗ vỗ ngực, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ xử lý cho thật tốt, cũng sẽ không để cho ai biết tình huống hiện tại của Vy Vy là như thế nào.”
Đường Hạo Tuấn: “Sau khi lễ trao giải kết thúc, cô đi theo vệ sĩ của tôi rời khỏi nơi này đi, không cần phải đi lung tung, nếu như xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tôi.”
Mặc dù người phụ nữ này không hề liên quan đến ân oán giữa anh và Đường Hạo Minh.
Nhưng mà người phụ nữ này lại rất thân thiết với bọn họ, không ai đảm bảo được Đường Hạo Minh sẽ không làm gì cô.
Cho nên, dù sao đi nữa thì anh cũng phải bảo vệ cho người phụ nữ này.
Nhưng nếu như người phụ nữ này không nghe lời, tự mình muốn chết, thế thì anh liền mặc kệ.
Đương nhiên Trần Châu Ánh biết tại sao Đường Hạo Tuấn lại nói như vậy, vội vàng vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm đi sếp Đường, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho anh, để anh có thể tập trung cứu Vy Vy.”
“Được rồi.” Sau khi cô nói xong, Đường Hạo Tuấn lập tức quay người đi khỏi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, mười mấy chiếc xe vệ sĩ tập trung ở một quãng trường yên tĩnh, cửa xe đồng loạt mở ra, có mấy chục người bước xuống từ trên xe.
Trên người đám người này đều mặc đồng phục thống nhất, vũ khí được trang bị đầy đủ, nhìn cứ như là sắp lên chiến trường, khí thế bàn bạc.
Trên thực tế, đúng là bọn họ sắp ra chiến trường.
Đánh một cuộc chiến sinh tử với người của Đường Hạo Minh.
“Đường Hạo Tuấn, có chuyện gì vậy?” Lúc này, có một người mặc áo khoác trắng mang hòm thuốc thật to bước tới từ trong đám người, sắc mặt khó coi đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn: “Sao Đường Hạo Minh lại xuất hiện ở điểm thi, còn đưa Tống Vy đi nữa, chẳng lẽ anh không sắp xếp người ở điểm thi? Sao lại có thể để người Đường Hạo Minh ngang nhiên xông vào như thế?”
Anh chất vấn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống: “Chuyện này là do tôi sơ sót.”