CHƯƠNG
Hơn nữa, cô phải nghĩ biện pháp liên lạc với Hạo Tuấn, nói cho Hạo Tuấn biết, Đường Hạo Phong xuất hiện, ngay tại hội trường, ngay tại chỗ này của cô.
Nhưng làm sao liên hệ, liên hệ như thế nào, hiện tại cô lại nghĩ không thông, nhưng lại không dám để cho bản thân bối rối.
Cô biết, một khi hoảng loạn, cô lại càng không nghĩ ra cách nào.
“Em không đi theo tôi cũng không sao, tôi dẫn em đi là được rồi, tôi tới nơi này, chỉ là nói với em một tiếng, mà không phải hỏi xin sự đồng ý của em, biết không Vy Vy?” Đường Hạo Phong đột nhiên kề sát vào Tống Vy, tựa hồ muốn hôn cô.
Cổ Tống Vy lập tức ngửa ra sau, tránh khỏi anh ta, đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt tràn ngập vẻ chán ghét.
Đường Hạo Phong thấy thế, trong lòng trầm xuống, đáy mắt một vòng chua xót xẹt qua: “Vy Vy, em thật đúng là tuyệt tình, một mặt tình cảm cũng không muốn cho, phải biết rằng, lần này có khả năng, là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt….”
Câu nói kế tiếp, anh ta nói rất nhỏ, Tống Vy không nghe rõ.
Bây giờ trong lòng cô cực kỳ rối loạn, trong đầu chỉ có câu Đường Hạo Phong muốn dẫn cô đi, làm sao có tâm tình đi nghe phía sau anh ta nói cái gì.
Làm sao đây?
Cô nên làm gì bây giờ?
Tống Vy gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên.
Cô sớm nên nghĩ đến, Đường Hạo Phong cũng đã xuất hiện, muốn dẫn cô đi đến một nơi, làm sao có thể không tự mình dẫn cô đi.
Mà cô, tuyệt đối không phản kháng được anh ta.
Cho nên lúc này đây, Tống Vy rất rõ ràng, mình tuyệt đối sẽ bị Đường Hạo Phong dẫn đi.
Nhưng trước khi mang đi, cô nhất định phải làm ký hiệu, để lại manh mối cho mấy người Hạo Tuấn.
Mà duy nhất có thể để lại, mà không bị Đường Hạo Phong phát hiện, cũng chỉ có son môi trên tay cô.
Nghĩ vậy, Tống Vy cúi đầu, che đi thần sắc nghiêm trọng, sau đó chậm rãi đưa tay ra sau lưng, bỏ son môi vào bồn rửa mặt.
Có cái son môi này để lại đây, mấy người Hạo Tuấn hẳn là biết, cô bị người ta mang đi rồi chứ?
Dù sao son môi ở đây, người không ở đây, hiển nhiên cũng rất khác thường!
Lúc bỏ thỏi son xuống, động tác của Tống Vy cực kỳ nhẹ nhàng, cô sợ gây ra tiếng vang sẽ khiến Đường Hạo Minh chú ý, đến lúc đó thì phiền phức rồi.
Nhưng chẳng có ai biết được lúc bỏ thỏi son xuống, trong lòng Tống Vy hoảng loạn và căng thẳng tới cỡ nào, trái tim suýt chút nữa là đã nhảy ra khỏi cổ họng.
Cũng may là cuối cùng cô vẫn thành công bỏ thỏi son xuống.
Chỉ cần Đường Hạo Minh không cúi đầu nhìn vào bồn rửa mặt sau lưng cô, cô tin là thỏi son sẽ không bị Đường Hạo Minh phát hiện ra.
Trong lòng Tống Vy lo lắng suy nghĩ.
Cô thật sự không biết Đường Hạo Minh cao hơn cô nhiều như thế, tầm nhìn rất rộng, chỉ cần anh ta hơi cúi đầu xuống là đã có thể thu hết toàn bộ động tác của cô vào trong mắt.