CHƯƠNG
Cô vốn định tìm Trần Châu Ánh để hỏi rõ rốt cuộc cô ấy đã đưa cho cô thứ gì.
Nếu Trần Châu Ánh không nói, vậy ép cô ấy phải nói.
Nhưng bây giờ, cô không còn tâm trạng đó nữa.
Hai người kia đều giấu cô, Kiều Phàm sau khi đoán ra cũng giấu cô, khiến cô đã mất đi sự hiếu kỳ đối với món đồ trong hộp.
Dù sao thì tò mò cũng có thời kỳ nhất định, qua thời kỳ đó thì tự nhiên cũng hết tò mò thôi.
Cô vẫn nên về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Tống Vy quay lại tầng , mở cửa bước vào.
Trong phòng, anh vẫn ngồi trên ghế sô pha, trên đùi ôm máy tính xách tay, vùi đầu vào gõ chữ.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh không hề ngẩng đầu lên mà chỉ nói một câu: “Về rồi à?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn rốt cục cũng cam chịu nhấc đầu khỏi máy tính, quay đầu nhìn cô: “Em đi đâu vậy?”
“Đi xuống nhà, chuẩn bị tìm Trần Châu Ánh hỏi rõ xem rốt cuộc cô ấy tặng thứ gì. Cô ấy cứ thần thần bí bí thì cũng thôi đi, anh cũng thần thần bí bí theo làm em ngứa ngáy, nên em không chịu được đi tìm cô ấy.’
“Ồ? Vậy em hỏi rõ chưa?” Đường Hạo Tuấn hỏi đùa.
Trong lòng rất rõ ràng cô ấy chắc chắn không có hỏi.
Nếu đã hỏi thì cô ấy chắc chắn sẽ không như thế này, mà phải mặt đỏ ửng lên mới đúng.
Quả nhiên, nghe anh hỏi vậy, Tống Vy liếc anh một cái: “Nếu em mà hỏi ra thì có còn như thế này không?”
Đường Hạo Tuấn cười thầm.
Tống Vy tức giận nói: “Mọi người cứ giấu em đi, anh giấu giếm em, Trần Châu Ánh giấu em, ngay cả Kiều Phàm cũng giấu em! Đúng là tức cái mình mà!”
Nghe nhắc đến Kiều Phàm, nụ cười của Đường Hạo Tuấn nhạt đi: “Anh ta cũng biết Trần Châu Ánh tặng cái gì?”
Tống Vy ừ một tiếng: “Lúc nãy em đi lên, tình cờ gặp anh ấy ở cầu thang, anh ấy định đi ra ngoài nên có nói chuyện với anh ấy vài câu, có nhắc đến chuyện này. Anh ấy nói rằng anh ấy đoán được Châu Ánh đã tặng gì cho em. Em hỏi thì anh ấy không nói, nói rằng nếu anh ấy nói với em, anh sẽ tìm anh ấy tính sổ.”
Nghe vậy, vẻ bất mãn trên mặt Đường Hạo Tuấn liền biết mất: “Coi như anh ta biết điều.”
Anh không nghi ngờ Kiều Phàm nói dối.
Trên thực tế, Kiều Phàm đoán được cũng không có gì kỳ lạ, dù sao thứ đó không khó đoán.
Chỉ là bản thân Tống Vy cô ấy rất ngây thơ, nên không suy nghĩ đến những mặt kia, vì vậy mới không đoán ra được.
Chỉ cần cô ấy hơi theo cái hướng kia một chút, chắc chắn không đến nỗi hoang mang như bây giờ, cái gì cũng không biết gì cả.
Ôi, cô vợ ngốc của anh!
“Ánh mắt anh là ý gì đấy?” Tống Vy nhìn thấy ánh mắt của anh, nheo mắt lại, đi về phía anh.
Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Ánh mắt gì?”
“Anh đang chửi thầm em?” Tống Vy bước đến gần anh, chống hông nhìn anh chằm chằm.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Ồ? Chửi thầm em? Sao em thấy được?”
“Hai mắt em đều có thể nhìn thấy.” Tống Vy hừ hừ: “Anh đang chửi em ngốc!”