CHƯƠNG
Dường như nhìn ra anh đang nghĩ gì, Tống Vy đưa chiếc hộp qua: “Nè, anh tự mình xem đi, em vào nhà vệ sinh.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, nhận lấy chiếc hộp.
Tống Vy đi về phía nhà vệ sinh.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen hở một bên vai, tà váy gần chạm đất, gần như che đi đôi chân.
Hơn nữa chiếc váy còn là kiểu ôm body, chỉ tới vị trí bắp chân thì hơi xòe rộng, những phần khác gần như ôm sát đường cong cơ thể, tôn lên cơ thể hoàn mỹ của cô.
Hơn nữa theo bước di chuyển của cô, eo – mông đung đưa, rất thu hút, khiến người ta không rời đi được.
Đường Hạo Tuấn thấy cô như vậy, ánh mắt tối đi, yết hầu hơi chuyển động, cả người trở nên khô nóng.
Anh nới cổ áo ra, đồng thời cầm ly trà ở trên bàn trước mắt lên uống một ngụm, đợi sau khi bóng dáng của Tống Vy hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, sự khô nóng cả người mới giảm đi một chút.
“Yêu tinh!” Đường Hạo Tuấn siết chặt ly nước, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm một câu.
Có một người vợ xinh đẹp quả thật là tốt.
Nhưng có lúc, cũng khiến anh không nhịn được mà muốn phạm tội.
Nếu không phải lát nữa phải ăn cơm, anh tuyệt đối kéo cô dã chiến một trận, cho cô biết cái giá khi dụ dỗ anh.
Tống Vy không biết mình đi đường, lộ lưng thì khiến anh manh động như vậy.
Nếu biết anh cảm thấy cô là đang dụ dỗ anh, chắc chắn sẽ hét lên đầy oan ức.
Bởi vì cô không có dụ dỗ anh, cô chỉ đi lại một cách bình thường, cái gì cũng không làm.
Là anh không nhịn được, trách cô ư?
Tống Vy đóng cửa nhà vệ sinh lại, Đường Hạo Tuấn lúc này mới có hơi lưu luyến mà thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn sang chiếc hộp trong tay.
Hộp không nặng, ngược lại còn khá nhẹ.
Cũng không biết bên trong rốt cuộc là những cái gì, người phụ nữ Trần Châu Ánh này còn dám nói phét rằng anh sẽ thích. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Đáy mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia khinh thường, sai đó để chiếc laptop trên chân ra, để chiếc hộp lên chân, thuận tay tháo cái dây buộc trên chiếc hộp.
Chưa cởi hết thì Đường Hạo Tuấn đã có thể rất dễ dàng mở chiếc hộp ra rồi.
Anh dửng dưng nhấc tay, mở chiếc hộp ra, đồ bên trong cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt.
Sau khi nhìn thấy thứ bên trong là gì, đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút, vậy mà là…
Đường Hạo Tuấn đưa tay ra, sờ thứ bên trong, nhịp tim hơi đập nhanh.
Anh thế nào cũng không ngờ, quà Trần Châu Ánh tặng cho bọn họ, vậy mà là cái này.
Giờ phút này, trên mặt Đường Hạo Tuấn không còn sự khinh bỉ như lúc bắt đầu mở quà của vừa rồi nữa, không có sự coi thường câu anh sẽ rất thích của Trần Châu Ánh nữa.
Anh lúc này có chỉ sự xúc động phấn khích và nôn nóng.
Ừm, lần này người phụ nữ Trần Châu Ánh này coi như làm được một chuyện tốt, nhất thời khiến anh rất hài lòng.
Cô ấy nói không sai, món quà này, anh quả thật rất thích, cực kỳ thích.