CHƯƠNG
Vậy nên sau khi bị người khác nhìn thấy, cô đương nhiên cảm thấy rất ngại.
“Là Châu Ánh.” Khi Tống Vy nhìn thấy người nhìn thấy cô và Đường Hạo Tuấn đang hôn nhau ở trong bếp là Trần Châu Ánh, quả thật đã thở phào.
Dù sao Trần Châu Ánh từng thấy cô rất nhiều lần bị Đường Hạo Tuấn dày vò tới trưa mới thức dậy, cho nên da mặt của cô khi đối mặt với Trần Châu Ánh ít nhiều cũng dày hơn một chút.
Dù sao Trần Châu Ánh từng thấy cảnh xấu hổ của cô quá nhiều, thêm một lần nữa cũng không sao.
Cùng lắm thì để Trần Châu Ánh cười nhạo cô thêm lần nữa.
Tóm lại, bị Trần Châu Ánh nhìn thấy, tóm lại tốt hơn bị Kiều Phàm nhìn thấy.
Bị Kiều Phàm nhìn thấy, cô sẽ xấu hổ tới mức ngại gặp người khác, nhưng bị Trần Châu Ánh nhìn thấy, cô lại không có phản ứng lớn như vậy.
“Đi, qua đó.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng liếc xéo Trần Châu Ánh, nắm tay của Tống Vy đi tới.
Tống Vy ừ một tiếng, vừa đi vừa lau môi.
Môi của cô bị Đường Hạo Tuấn vừa cắn vừa mút, lúc này chắc đã sưng rồi.
Lát nữa đối mặt với Trần Châu Ánh, đoán chắc Trần Châu Ánh sẽ cười chết cô.
Tống Vy thở dài, bất lực cười khổ một tiếng.
Ở bên kia, Trần Châu Ánh sau khi biết mình bị phát hiện, không tiếp tục chạy lùi nữa, chỉ có thể đứng ở đó, chuẩn bị đón cuồng phong bão tố.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn dắt Tống Vy đi về phía mình, tim của Trần Châu Ánh cũng sắp bị dọa bay ra ngoài.
Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt u ám đó của Đường Hạo Tuấn, cô ấy nuốt nước bọt, gò má càng thêm trắng bệch.
“Sếp, sếp Đường, Vy Vy.” Trần Châu Ánh nhìn thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn dừng ở trước mặt mình, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, chào hai người.
Tống Vy ngược lại cười với Trần Châu Ánh, coi như đáp lại.
Mà Đường Hạo Tuấn thì mặt không cảm xúc, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Trần Châu Ánh, giọng nói lạnh lùng nói: “Cô đến làm gì?”
“Không, không có gì.” Trần Châu Ánh vội vàng lắc đầu xua tay: “Tôi là tới tìm Vy Vy, tôi không ngờ hai người đang… đang cái đó…”
Cô ấy càng nói càng nhỏ giọng.
Mà khi Tống Vy nghe thấy câu cái đó của cô ấy, mặt đỏ ửng, xấu hổ quay đi chỗ khác.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Cô đã nhìn bao lâu?”
Trần Châu Ánh lần này lắc đầu như tát nước: “Không bao lâu cả, thật sự không bao lâu cả, tôi chỉ nhìn một cái mà thôi, thật sự chỉ nhìn một cái.”
Cô làm một động tác một chút xíu, biểu thị điều mình nói là thật: “Hơn nữa sau khi tôi nhìn thấy hai người đang hôn nhau thì lập tức che mặt, muốn rời khỏi nơi này, tránh làm phiền hai người, nhưng không ngờ tôi va vào tường…”
Lời đằng sau cô không nói nữa, nhưng ý tứ mọi người đều hiểu.
Bởi vì va vào tường, cho nên phát ra âm thanh, đánh động hai người.
Nếu không, cô ấy sớm đã rời đi, bọn họ cũng không phát hiện cô nhìn trộm bọn họ hôn nhau.