CHƯƠNG
Cô đưa một tay ra, run rẩy chỉ vào Đường Hạo Tuấn: “Anh đang yên đang lành, sao lại làm con khóc?”
An An không thích khóc, có thể làm An An khóc thành như vậy, rõ ràng anh chắc chắn đã làm chuyện gì khiến người khác khó thể tin được.
“Đúng đó sếp Đường, nói đi, anh đang yên đang lành, sao lại làm An An khóc?” Kiều Phàm khoanh tay, cười như không cười mà phụ họa.
Người đàn ông này, trước đó nhìn anh cười mỉa như vậy, dùng một loại thái độ của người bề trên, dạy anh ta cách làm việc, còn cứ luôn có thái độ không tốt với anh ta, anh ta sớm đã muốn trả thù.
Bây giờ, coi như là tìm được cơ hội rồi.
“Nơi này có phần anh nói chuyện à? Anh im miệng!” Đường Hạo Tuấn nhìn mặt của Kiều Phàm, lửa giận trong lòng bùng cháy, giọng điệu rất không tốt mà trách mắng.
Kiều Phàm không sợ anh, bị anh quát cũng không tức giận, còn cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Anh ta đợi Đường Hạo Tuấn làm sao mở miệng trả lời Tống Vy.
Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn không nói, ngược lại còn dạy dỗ người khác, sắc mặt tối đi: “Đường Hạo Tuấn, anh làm gì thế? Anh rốt cuộc có nói không?”
“Anh nói.” Đường Hạo Tuấn đối mặt với lửa giận của vợ, trong lòng ít nhiều có hơi chột dạ.
Có thể không chột dạ ư.
Dù sao, người làm con khóc là anh.
Cho nên anh cơ tư cách gì khí phách chứ?
Thở dài một tiếng, Đường Hạo Tuấn biết không giấu được nữa, anh day mi tâm đáp lại: “Anh không phải cố ý, là anh nhìn thấy An An ở trong lòng Kiều Phàm, rất không yên tâm, cho nên giật An An lại, không ngờ hành vi của anh đã dọa An An, nên An An đã khóc.”
“Giỏi đấy, quả nhiên là anh.” Đường Hạo Tuấn tức đến đỏ mặt: “An An bé như vậy, sao có thể bị dọa, ngộ nhỡ dọa chết thì phải làm sao?”
Tinh thần của trẻ con rất yếu ớt, không cẩn thận có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Vậy nên chăm đứa trẻ, đều phải vô cùng cẩn thận, vô cùng tỉ mỉ.
Kết quả anh thì hay rồi, vừa tới thì dọa con khóc.
Đường Hạo Tuấn càng thêm đuối lý, sờ chóp mũi tiếp lời: “Anh không phải là cố ý, anh cũng là lo lắng cho con, con ở trong lòng Kiều Phàm, anh lo lắng Kiều Phàm làm gì với An An, anh bảo Kiều Phàm trả An An cho anh, Kiều Phàm không trả, anh lúc này mới trong tình thế khẩn cấp bế An An đi, không ngờ sẽ dọa An An.”
“Chỗ này tôi phải nói một chút.” Kiều Phàm đột nhiên giơ tay: “Tôi quả thật không trả An An cho sếp Đường, không phải tôi không trả, mà An An lúc đó muốn ngủ, tôi muốn trả lại cho sếp Đường sau khi dỗ An An đã ngủ, ai biết sếp Đường ngay cả chút nhẫn nại này cũng không có, trực tiếp đưa tay cướp lấy, sau khi làm An An khóc còn không dỗ được, cuối cùng An An cũng vẫn là tôi dỗ nín.”
Những lời này của anh ta vừa hạ thấp Đường Hạo Tuấn, lại nâng cao bản thân, thể hiện nghệ thuật nói chuyện tới mức đỉnh cao mới.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đâu phải là kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra.
Đường Hạo Tuấn đương nhiên tức đến mức muốn giết người.
Nhưng Tống Vy trừ nhíu mày ra thì không có phản ứng gì.
Dù sao người làm đứa trẻ khóc là Đường Hạo Tuấn, người dỗ đứa trẻ nín là Kiều Phàm.