Chương
Về phần Đường Hạo Tuấn, anh tự động không để ý tới.
“Anh đến đây hỗ trợ, đương nhiên anh biết cuộc quyết chiến của Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh sẽ nguy hiểm đến cỡ nào, bọn nó còn quá nhỏ, Hạo Tuấn để bọn nó ở bên cạnh thì cũng không yên lòng, cho nên đã đưa bọn nó đến chỗ an toàn rồi, qua vài ngày nữa tôi và An An cũng sẽ đến đó.” Tống Vy mỉm cười trả lời.
Kiều Phàm gật đầu: “Nên như vậy.”
Sau đó, anh lại nghĩ tới chuyện gì, tiếp tục hỏi: “An An xuất viện rồi?”
Anh cũng biết tình huống của An An.
Nhưng mà gần đây anh vẫn luôn ở chỗ Giang Hạ, cho nên không chú ý đến chuyện của cô.
Nên anh hoàn toàn không biết chuyện An An đã xuất viện.
Tống Vy vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy đó, An An đã xuất viện được hai tuần rồi, Hạo Tuấn đã đưa thẳng bé đến đây. An An không đi cùng với Hải Dương và Dĩnh Nhi, nó vẫn còn đang ở chỗ này, bây giờ chắc là đang ở trong phòng ngủ, một lát nữa sẽ ôm ra đây cho anh nhìn một chút. Anh là ba nuôi của Hải Dương và Dĩnh Nhi, đương nhiên cũng là ba nuôi của An An.”
Kiều Phàm ngơ ngẩn, sau đó kịp phản ứng, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, cổ họng giật giật, giọng nói nghẹn ngào: “Trước kia tôi đối xử với Hải Dương như thế, em vẫn đồng ý để tôi gặp An An, làm ba nuôi của An An?”
“Đương nhiên.” Tống Vy gật đầu: “Tôi tin tưởng là anh sẽ thay đổi, cho nên tôi cũng đồng ý cho anh một cơ hội.”
“Hóa ra là vậy.” Kiều Phàm mỉm cười: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chứng minh cho em thấy tôi không còn là tôi có trước kia nữa, sẽ không khiến em phải thất vọng.”
“Ừ.” Tống Vy trả lời, sau đó lại gọi người giúp việc tới: “Anh đi máy bay cả chặng đường chắc là cũng mệt mỏi lắm rồi, đi vào trong phòng nghỉ ngơi một lát đi, đến lúc ăn cơm trưa, tôi sẽ gọi anh, chắc là đến lúc đó An An cũng đã tỉnh giấc.”
“Được.” Kiều Phàm gật đầu.
Người giúp việc dẫn Kiều Phàm đi lên lầu, vào phòng dành cho khách ở trên lầu hai.
Lúc bước lên bậc thang đầu lầu hai, Kiều Phàm gặp Trần Châu Ánh vừa mới nói chuyện điện thoại xong đang bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Trần Châu Ánh, sắc mặt của Kiều Phàm không thay đổi chút nào, trực tiếp đi lướt qua cô.
Anh không biết Trần Châu Ánh, đương nhiên cũng không cần phải chào hỏi.
Chỉ là người giúp việc sau lưng anh lên tiếng chào Trần Châu Ánh, gọi một tiếng cô Trần.
Trần Châu Ánh gật đầu đáp lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kiều Phàm.
Đây chính là tên đàn ông khốn nạn đã làm tổn thương Hạ à.
Trần Châu Ánh suy nghĩ trong lòng.
Không thể không nói, hình thể tốt như thế, còn là chuyên gia khoa não đứng đầu trên toàn thế giới.
Chẳng trách Hạ lại yêu đến chết đi sống lại.
Đáng tiếc ghê, lại là một người đàn ông khốn nạn.
Trần Châu Ánh thu hồi tầm mắt, hừ hừ đi xuống dưới lầu.
Mặc dù Kiều Phàm không bắt cá hai tay, cũng không có chuyện một tay ôm Hạ, một tay lại mập mờ với người phụ nữ khác, cũng không tính là một tên khốn nạn theo nghĩa truyền thống.
Nhưng mà đối với cô mà nói, tra tấn tình cảm của Hạ thì đã là khốn nạn rồi.
Cho nên gọi một tiếng đàn ông khốn nạn cũng chưa đủ.