Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

chương 192: cô là vợ của tôi tôi mặc kệ cô thì tôi quản ai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thế là một đội quân Doris nho nhỏ đi đến sofa trong góc khác, mỗi người cầm một ly rượu, vui vẻ nói chuyện.

Mộ Thừa Huyền và Kiều Tư Nam còn đứng nguyên ở vị trí cũ, vương bài đối vương bài, một người thì càng tức giận đến xanh người hơn một người khác.

"Vãn Ca, hai vị trai đẹp này, đều có tình cảm rất không bình thường với cậu..."

Cung Bội Bội lắc ly rượu trên tay, tâm hồn nhiều chuyện lai cháy hừng hực, nhỏ giọng hỏi: "Cậu nói nhỏ cho tớ biết, hai vị trai đẹp này, cậu vừa ý ai?"

"Muốn biết sao?"

Lê Vãn Ca ngoắc ngón tay với Cung Bội Bội, đợi khi Cung Bội Bội đưa lỗ tai tới, cô nghiêm túc nói: "Trên đời này, người nam giới tớ vừa ý nhất đã nằm ngay o o trên lầu rồi, người đó chính là Mộ Tiểu Bao con trai của tớ, kinh ngạc hay không, có ngoài ý muốn hay không?"

"Đáng ghét, cậu chỉ biết đùa tớ!"

Cung Bội Bội vỗ nhẹ lên người Lê Vãn Ca, ánh mắt lấp lánh nhìn Kiều Tư Nam nói: "Muốn tớ chọn, tớ khẳng định chọn anh đẹp trai họ Kiều kia, nhìn thì dịu dàng hơn Mộ đại tổng tài kia nhiều, cặp mặt đào hoa thật đẹp nha, hơn nữa anh ấy rõ ràng quan tâm cậu hơn tảng núi băng họ Mộ kia, biết cậu thích hoa hướng dương nhất, xem cậu như là nữ thần mà kính nguỡng, hận không thể nói cho toàn thế giới biết anh ấy là fan hâm mộ trung thành nhất của cậu, thật sự quả thâm tình, quả cảm động mà.

"Sao tớ có cảm giác, Mộ tiên sinh đáng tin hơn một chút, ảnh mắt anh ấy nhìn Vân Ca rõ ràng phát ra ánh sáng, người đàn ông trầm mặc thường là người thâm tình trọng nghĩa nhất, các cô đám con gái này không hiểu đâu."

A Vũ uống một hớp rượu, nhịn không được bênh vực kẻ yếu thay Mộ Thừa Huyền.

Dù sao, đàn ông mới hiểu đàn ông nhất.

Anh ấy cảm thấy thâm tình mà nói ra khỏi miệng thường đều là cảm xúc giả vờ giả vịt mà thôi.

"Hai người họ đều không phải thứ gì tốt, không muốn bị thương thì cách xa bọn họ một chút."

Thanh Phong luôn trầm mặc ít lời, nhắc nhở Lê Văn Ca.

"Thanh Phong, đó là cậu có thành kiến, bản thân cậu thử nghĩ lại xem, có người đàn ông nào tiếp cận Vãn Ca mà cậu thấy là người tốt chua, ngay cả anh rể danh chính ngôn thuận Lâm Mạc Bắc, tớ thấy cậu cũng không thèm cho sắc mặt tốt, nếu không phải cậu có địch ý quá sâu với những người đàn ông tiếp cận Văn Ca, dàn nhạc Doris chúng ta cũng không bị ép đến mức phải giải tán, đã qua lâu như vậy, cậu còn chưa trưởng thành sao?"

Cung Bội Bội vừa nghĩ tới quá khứ không vui của ban nhạc Doris, trong lòng liên tức giận không kiềm chế được.

"Đang êm đẹp, sao lại kéo những chuyện không vui trước đó vào, sở dĩ Thanh Phong đánh vị đại lão kia, đích thật là do vị đại lão kia có ý đồ gây rối với Vãn Ca, về phần Doris giải tán, cũng không hoàn toàn trách đại lão kia không nguyện ý ký cho chúng ta được, bản thân mấy người chúng ta định vị Doris, bên nào cũng cho là mình đúng, thật chất không phải một người sai."

"A Vũ nói đúng, Doris phải giải tán, bốn người chúng ta đều có lỗi, không phải một minh Thanh Phong sai, cậu đừng trách cậu ấy, muốn trách thi trách tớ này."

Giọng điệu Lê Vãn Ca đầy thương cảm.

Doris lúc đó, mới thành lập, có chút danh tiếng với giới Rock nRoll ngầm.

Cung Bội Bội và A Vũ hy vọng ban nhạc Doris có thể từ ngầm mà đi ra ngoài ánh sáng, để càng nhiều người nghe được âm nhạc của bọn họ hơn.

Thanh Phong lại rất phản đối, cảm thấy một khi ban nhạc rock bị vốn đầu tư điều khiển thì sẽ không có linh hồn nữa.

Tâm tình của Lê Vân Ca là người phức tạp nhất trong bọn họ.

Một bên thì hy vọng ban nhạc Doris có thể được công ty giải trí ký hợp đồng, để có tương lai tốt hơn.

Một bên thì sợ danh tiếng của Doris phát triển quá nhanh, thân phận thật sự của cô sẽ bị người khác đào ra, lâu lâu lại nảy sinh ý nghĩ giải tản ban nhạc.

Sau đó là Thanh Phong đánh một vị đại lão của ngành giải trí đang có ý muốn ký hợp đồng với ban nhạc Doris, cả đám ồn ào không thoải mái, sau đó ban nhạc Doris cũng giải tán luôn.

Đến nay, là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau kể từ khi giải tán, Lê Văn Ca thật sự không hy vọng, mọi người tan ra trong không vui.

"Bốn người chúng ta có thể tụ lại, tớ thật sự rất vui, ly rượu này tớ kính mọi người, cũng kính ban nhạc Doris!"

Lê Văn Ca cầm ly rượu đổ đầy Whisky, chuẩn bị uống một hơi để chôn sâu tinh cảm khó chịu kia.

"Không cho phép uống."

Mộ Thừa Huyền đi lên trước, trực tiếp đoạt cái ly trong tay Lê Văn Ca, ánh mắt nghiêm khắc.

"Tôi muốn uống thi uống, anh quản tôi à, trả rượu lại cho tôi!"

Lê Vãn Ca đứng lên, nhón chân đoạt lại.

Ly rượu này có ý nghĩa phi phàm, là áy náy đối với ba người đồng bọn, cũng là cảm xúc đối với ban nhạc Doris, cô nhất định phải uống hết.

"Tửu lượng cô như thế nào cô không rõ sao, đừng làm mất mặt."

Mộ Thừa Huyền bày ra vẻ mặt lạnh lẽo nói.

Đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn không rõ tửu lượng của mình như thế nào sao?

Đức hạnh một ly liền ngã, lần trước uống say ở Shangrila, còn quỷ khóc sói gào, ói mửa không ngừng, la hét bảo đau đầu, qua mấy ngày mới hết đau được.

"Mộ Thừa Huyền, anh quản trời quản đất đều không có liên quan tới tôi, duy chỉ là đừng có quản tôi, chỗ này chính là New York, là địa bàn của tôi, bọn họ là bạn bè ủa tôi, anh mơ mà ức hiếp tôi, khống chế tôi giống như trước đi!"

"Cô là vợ của tôi, tôi mặc kệ cô thì tôi quản ai?"

Giọng điệu Mộ Thùa Huyền rất cường thế.

Rõ ràng là bá đạo không có giới hạn, nhưng nghe lại có một chút... cưng chiều trong đó.

Lê Văn Ca không biết sao lại đỏ mặt, giọng nói cũng ngắt quãng, lắp bắp nói: "Anh... nói gì thì nói, chứ đừng kéo loạn, chọc người khác hiểu lầm."

"Tôi chỉ đang trần thuật sự thật mà thôi."

Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, cố ý nói với giọng mờ ám: "Mặt khác, không còn sớm nữa, con trai đã ngủ rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi."

"Chuyện này... là như thế nào vậy?"

Tiễu Vũ há to mồm, ngay cả tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.

Cái gì mà vợ?

Cái gì mà con trai?

Không phải chồng của Vãn Ca là Lâm Mạc Bắc sao, không phải thiên thần nhỏ Hân Hân là con gái của cô sao?

Mấy ngày Doris giải tán này, rốt cuộc anh ấy đã bỏ qua bao nhiêu kịch bản rồi?

"Vân Ca là chủ xưởng của chúng tôi, anh khách khí với cô ấy một chút, đừng tung tin đồn nhảm từ đâu ra, tôi có thể đánh cho anh thành đầu heo kêu cha gọi mẹ, cũng có thể đánh cho răng anh rơi hết xuống đất đấy."

Thanh Phong nắm chặt nắm đấm, giọng nói đầy ác độc, cảnh cáo Mộ Thừa Huyền.

"Cậu bạn nhỏ, cậu đàn ghita rất khá, đáng tiếc, đầu óc không rõ ràng, đừng nói cho tôi là cậu định anh hùng cứu mỹ nhân nha?"

Ảnh mắt Mộ Thừa Huyền cao ngạo nhìn Thanh Phong.

Trong mắt hắn, Thanh Phong chỉ là một thiếu niên tự kỷ không biết trời cao đất dày chơi âm nhạc mà thôi, có thể sẽ hấp dẫn mấy cô gái nhỏ tuổi, nhưng tuyệt đối không phải gu của Lê Vãn Ca.

"Chú à, đám người thanh niên bọn tôi đều uống rượu, đều thức khuya, chủ không cảm thấy chủ xen vào đám người chúng tôi rất gai mắt sao?"

Thanh Phong không sợ hãi trả lời.

Mắt thấy sắp có một trận gió tanh mưa máu kéo tới, Lê Vãn Ca nhanh chóng ngăn cách hai người bọn họ.

"Mọi người binh tĩnh đi, tuyệt đối đừng gây, rượu này tôi khẳng định phải uống, uống xong ly này, tôi liền đi theo anh có được hay không?"

Cô sợ mọi chuyện lại làm lớn đến mức không thể cứu vãn được, chỉ có thể chọn thỏa hiệp.

Mộ Thừa Huyền, chính là một tiếng sấm đúng thời gian quy định, đi chỗ nào, nổ chỗ đó, cô chỉ muốn nhét "ông nội" này về lại trên lầu, để đổi lấy thiên hạ thái bình.

Đang giằng co, ly rượu trên tay Mộ Thừa Huyền, lại bị một người khác cướp lấy...

Xem

Truyện Chữ Hay