"Họ Mộ kia, anh đừng có ở đây uy hiếp tôi, hai năm này, Kiều thị của chúng tôi và Mộ thị của anh tranh đấu còn ít à, cho dù tôi không nói tung tích của cô ấy cho anh, Kiều thị và Mộ thị cũng sẽ không bắt tay giảng hòa, trận này tôi muốn đánh cùng anh, cho nên anh có chiêu gì thì cứ việc phóng ra, tôi tuyệt đối không lùi nửa bước."
Kiều Tư Nam nhìn thẳng vào mắt Mộ Thừa Huyền, khí thế hùng hổ, thái độ kiên định.
"Kiều Tư Nam, em im miệng cho anh!"
Kiều Ti Dụ xoay người, trực tiếp tát một bạt tai lên mặt Kiều Tư Nam.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Tần Tiêu tuyệt đối trung thành với Kiều Tư Nam, nhanh chóng ngăn ở giữ hai anh em nhà họ Kiều.
Một mặt cả gan nói với Kiều Ti Dụ: "Đại Kiều tổng, ngài bớt giận, ngài hiểu tính tình tiểu Kiều tổng hơn bất luận người nào mà, có gì thì chúng ta từ từ thương lượng, ngàn vạn lần đừng động tay động chân!"
Một mặt lại nói với Kiều Tư Nam: "Tiểu Kiều tổng, ngài nói chỗ Lê tiều thư đi đến cho Mộ tổng đi, người ngoài đều biết, Mộ tổng và Lê tiểu thư là một đôi, ngài giấu người phụ nữ của Mộ tổng đi, bất luận như thế nào thì cũng không..."
"Tần Tiêu, cậu câm miệng, không nói chuyện, thi cũng không có ai nghĩ cậu câm!"
Kiều Tư Nam giận dữ quát Tần Tiêu lắm miệng, hận không thể tự tay xẻ anh ta ngay tại chỗ.
Hắn chỉ ăn có một bạt tai mà thôi, không phải chuyện gì lớn, nhưng nếu vì vậy mà bại lộ hành tung của Lê Văn Ca, sau này hắn còn mặt mũi gì để đối mặt với Lê Văn Ca?
Kiều Ti Dụ cau mày, phát hiện chuyện này không tầm thường, vẻ mặt nghiêm túc ép hỏi Tần Tiêu: "Tần Tiêu, cậu nói thật cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì, sao Tư Nam lại giấu người phụ nữ của Mộ tổng đi?"
"Bởi vì tiểu Kiều tổng và Lê tiểu thư..."
"Tần Tiêu, nếu như cậu lắm mồm, sau này đừng đi theo tôi nữa."
Kiều Tư Nam cắt ngang Tần Tiêu, dùng ánh mắt uy hiếp nói.
"Chuyện này..."
Tần Tiêu củi đầu xuống, không nói thêm câu nào nữa.
Từ đầu đến cuối, sếp của anh là vẫn luôn là Kiều Tư Nam, anh ta không dám không nghe theo.
"Kiều Tư Nam, cấp dưới của anh cũng thông suốt hơn anh, toàn thế giới này đều biết, nữ thần Lê Lạc An đang nổi là người phụ nữ của lão đại chúng tôi, anh lại vì ham muốn cá nhân mà giấu cô ấy đi, nếu như chuyện này bị tuôn ra ngoài, anh sẽ là người thứ ba đấy, anh không sợ liên lụy đến hình tượng của Kiều thị sao?"
Giang Hải tận tình phân tích, hy vọng Kiều Tư Nam có thể ngoan ngoãn giao người ra.
"Ha ha, lời anh nói quá buồn cười đi, xem ra cái mà "tập đoàn chính phái" của các anh, nhân tài mới nổi Kiều thị, đều chưa từng có hình tượng đâu, trái lại nếu chuyện này truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều biết, Mộ đại tổng tài, nhân vật có thể rung chuyển một cỏi trong giới kinh doanh lại không thể giải quyết được một người phụ nữa, lúc này thì mới không có mặt mũi nha!"
"Anh..."
Giang Hải sắp bị những lời này của Kiều Tư Nam làm cho hộc máu.
Sao Kiều nhị công tử này lại có bản tính phản cốt trời sinh, không nghe hiểu tiếng người vậy?
"Dông dài với cậu ta làm gì, trực tiếp đánh, đánh cậu ta đến khi nào gọi cha gọi mẹ thì lúc đó tự nhiên cậu ta sẽ tự nói!"
Tà Ương bẻ tay, bẻ từng đốt ngón tay "rắc rắc", bộ dảng sắp đánh nhau đến nơi.
"Anh... Các anh muốn làm cải gi, đây là Kiều thị, không phải chỗ mà các anh có thể làm càn!"
Tần Tiêu nuốt nước miếng, trong lòng thầm sợ, nhưng cuối cùng vẫn ngăn trước mặt Kiều Tư Nam.
"Tiểu Kiều tổng đã không muốn phối hợp, vậy Mộ mỗ cũng không ép nữa, chỉ là hai tập đoàn Mộ, Kiều vừa mới hợp tác, hiện tại phải dừng lại rồi, mấy ngày trước Mộ thị mới phê duyệt sẽ đầu tư cho Kiều thị ba mươi tỷ, bây giờ không thể không rút trở về rồi, phải thay người hợp tác khác rồi, ví dụ như đối thủ của Kiều thị... Thịnh Hưng Văn Hóa."
Mộ Thừa Huyền qua loa nói mấy câu, lại giống như là tiếng sấm nổ vang, nổ đến mức Kiều T| Dụ và Kiều Tư Nam đều không thể bình tĩnh được.
"Mộ tổng, mọi chuyện đều dễ thương lượng mà, chúng ta đấu nhiều năm như vậy, thật vất vả mới biến chiến tranh thành tơ lụa, trở thành đồng minh, ngài không thể nói trở mặt liền trở mặt nha!"
Kiều Tí Dụ khẩu phật tâm xà cũng không thể cười được nữa.
Những năm này, đổi thủ lớn nhất của Kiều thị thật ra không phải Mộ thị, mà là Thịnh Hưng Văn Hóa, tập đoàn có rất nhiều vụ xung đột trong kinh doanh với Kiều thi.
Kiều thị và Thịnh Hưng Văn Hóa đánh nhiều năm như vậy, từ trước đến nay đều khó phân thắng bại, mãi đến khi Mộ thị đột nhiên thay đổi thái độ, đồng ý hợp tác với Kiều thị, đồng thời đầu tư ba mươi tỷ cho Kiều thị để biểu thị thành ý, cục diện mới xuất hiện sự thay đổi.
Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của Kiều Tí Dụ, nào biết được... người em trai luôn hành động theo cảm tính của hắn lại up cho hắn một cái sọt lớn như vậy.
"Tư Nam, em còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng xin lỗi Mộ tổng, đồng thời thằng thắn nói cho Mộ tổng biết vị trí em giấu Lê tiểu thu, nếu không... đừng trách người anh trai này không cho em mặt mũi, vì việc nước quên tình nhà."
Kiều Ti Dụ cố ý nói rất hay, chỉ mong Kiều Tư Nam có thể hiểu chỗ khó xử của hắn.
"Vi việc nước quên tình nhà?"
Mộ Thừa Huyền nhịn không được mà cười, tò mò: "Tôi cũng muốn nhìn xem, đại Kiều tổng định vì việc nước quên tình nhà như thế nào?"
"Anh trai, anh đừng ép em, em sẽ không thả ra đâu, lúc trước em mềm yếu, sẽ thỏa hiệp, nhưng bây giờ em sẽ không em không muốn sống hết đời trong sự ấy náy."
Kiều Tư Nam nắm chặt nắm đấm, vành mắt đỏ lên, nhìn về phía Kiều Ti Dụ, người luôn cưng chiều hắn, nói: "Nếu như bởi vì em mà liên lụy Kiều thị, vậy thì em có thể từ chức ở Kiều thị, nếu như như vậy cũng chưa đủ, em tự nguyện tách khỏi Kiều gia, sau này em sẽ không còn là em trai của anh nữa, chuyện em làm, em tự chịu trách nhiệm."
"Em... Em nói cái gi?"
Kiều Thi Dụ bị tức đến đau ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào Kiều Tư Nam, nhất thời không nói nên lời.
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền có chút thay đổi, gương mặt anh tuấn xuất hiện cảm xúc có chút phức tạp.
Hắn không ngờ, công tử đào hoa, bình thường cà lo phất phơ lại là người si tình như vậy.
Đáng giận là người phụ nữ khiến Kiều Tư Nam chết mê chết mệt, khiến Kiều Tư Nam tình nguyện từ bỏ hết tất cả lại là tên tội phạm đáng chết Lê Vãn Ca.
Rốt cuộc người phụ nữ đó có ma lực gì, cô dựa vào cái gì?
"Kiều nhị thiếu, khi nào thì cậu trở nên ngu ngốc như vậy, vì một người phụ nữ như vậy, mà bị bạn bè xa lánh, không cảm thấy rất buồn cười sao?"
Mộ Thừa Huyền cười lạnh, châm biếm.
"Buồn cười sao?"
Kiều Tư Nam nhìn thẳng vào mắt Mộ Thừa Huyền, ý vị thâm trường nói: "Dù sao buồn cười còn tốt hơn là đáng thương, ít nhất tôi dám thừa nhận tình cảm của tôi đối với cô ấy, ngay cả thừa nhận có tinh cảm với cô ấy, anh cũng không có dũng khi đó, anh không chỉ nực cười, mà còn rất đáng thương!"
"Cậu đừng tự cho mình là đúng, tôi chua từng có tình cảm với cô ấy."
"Đã không có tình cảm, vậy anh còn làm lớn chuyện chạy tới đòi người, không phải là tự vả mặt mình sao?"
Ngôn từ của Kiều Tư Nam rất sắc bén, châm chọc.
Mộ Thừa Huyền bị chọc giận, sắc mặt rất khó coi.
"Cậu không nói thì thôi, Mộ Thừa Huyền tôi có cách tìm ra người."
Hắn nói xong, tức giận xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Lê tiểu thư ở New York!"
Tần Tiêu do dự rất lâu, sau đó lớn tiếng nói.
Xem