Lê Vãn Ca thấy thế, giật mình kêu lên, sợ Mộ Thừa Huyền thẹn quá hóa giận trút giận lên Đoàn Tử, thế là nhanh chóng ôm Đoàn Tử lên, dạy dỗ trước.
"Đoàn Tử, con sao vậy, tự nhiên khi không cào người ta làm gì, không ngoan chút nào cả, đánh cái mông con nha!"
Lê Văn Ca làm bộ vỗ lên cái mông lông lá của Đoàn Tử, thuận thế nhốt mèo vào trong chuồng.
Mộ Thừa Huyền trái lại không có nổi giận, vẫn ngồi trên sofa, dùng mắt lạnh nhìn mấy vết vào trên mu bàn tay, một câu cũng chưa nói.
"A, tay anh bị thương rồi, tôi giúp anh bằng bỏ."
Lê Vãn Ca cầm hòm y tế trong tay, đầu tranh rất lâu mới nói câu này với hắn.
Dù sao cũng là chuyện do mèo nhà mình gây ra, cô là chủ nhân con mèo, không "chùi đít" thay mèo của mình thì không thể được.
"..."
Mộ Thừa Huyền không trả lời, chỉ chuyển ánh mắt từ trên vết cào sang trên người của Lê Văn Ca.
Lê Vãn Ca bị hắn nhìn liền cảm thấy không được tự nhiên, vốn dĩ cũng nghĩ từ bỏ, nhưng thấy vết cào trên tay hắn, xác thực rất sâu, chỉ có thể kiên trì ngồi xổm xuống, nâng tay của hắn lên, dùng tăm bông dính thuốc khử trùng, dịu dàng cẩn thận khử độc cho vết thương.
Khử trùng xong, đắp bằng gạc lên, tự nhiên thắt cái nơ bươm bướm.
"Được rồi."
Sau khi Lê Văn Ca nhàn nhạt nói xong, yên lặng dọn dẹp hòm y tế.
Mộ Thừa Huyền đưa tay lên nhìn, nhìn nơ bươm bướm quen thuộc đó, vẻ mặt có chút phức tạp, cười như không cười, nói: "Cô chuyên môn thắt nơ bươm bướm, từ trước tới bây giờ chưa từng thay đổi, lần trước khi cô băng bó cho tôi, tôi nên đoán được chủ, tôi thật là ngốc mà."
Tay Lê Vãn Ca đang dọn dẹp hòm y tế xách tay, hơi khựng lại, sau đó lại giống như không nghe thấy, tiếp tục dọn dẹp.
Có chút thói quen đã khắc vào trong xương cốt, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi được.
Mộ Thừa Huyền sẽ không biết kỹ năng băng bó của cô là vì hắn mà học.
Lúc trước hắn có hứng thú với thi đấu boxing nên thường xuyên bị thương, cô nhìn thấy liền đau lòng, luôn là người đầu tiên băng bó cho hắn.
Cô băng bó vết thương trên tay vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng điều luyện, sau khi làm xong đều sẽ thắt một cái nơ con bướm vô cùng đáng yêu.
Vì thế, Mộ Thừa Huyền đã mắng chửi rất nhiều lần, nhưng cô vẫn cố chấp như cũ, vẫn duy trì thói quen đó.
"Tôi nhớ trước kia có người từng nói qua, sở dĩ muốn bằng bó thành nơ con bướm này là bởi vì có người cảm thấy tôi bị thương sẽ rất đau, bằng bó thành nơ con bướm thì sẽ giống như là bươm bướm hôn lên vết thương của tôi, mỗi khi tôi nhìn thấy thì sẽ không đau nữa..."
"Cái này là ai nói, tôi không nhớ rõ."
Lê Vãn Ca không biết tại sao Mộ Thừa Huyền lại đột nhiên nhắc tới cội nguồn của cái này, chỉ có thể giả vờ mất trí nhớ.
Hừ, lời nói của một đứa tự kỷ, đặc biệt là được thốt ra từ trong miệng thằng nhóc này, cô đơn giản chỉ cảm thấy xấu hổ đến co giò, ngàn vạn lần không thể thừa nhận.
"Đúng vậy, ai nói đây nhỉ?"
Môi mỏng của Mộ Thừa Huyền nở nụ cười phức tạp, hắn nhích tới gần cô một chút, con ngươi sắc bén, di chuyển trên ngũ quan xinh xắn của cô, không buông tha bất kỳ nét mặt nào trên đó.
Sau đó, bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy tay nhỏ của Lê Văn Ca, nói: "Cô nói xem, đôi tay thon thả như vậy, buộc một cái nơ bướm đáng yêu như thế, trong lòng nhất định sẽ chan chứa tình yêu, mới có thể làm được như vậy đúng không?"
Trái tim của Lê Vãn Ca bởi vì hắn tận lực trêu chọc, nổi lên từng gợn sóng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Cô lạnh lùng rút tay mình ra, mặt không đổi sắc, nói với hắn: "Mộ Thừa Huyền, xin anh đừng hiểu lầm, băng bó cho anh, thuần túy chỉ là cảm thấy mèo nhà tôi không hiểu chuyện, tôi là chủ nhân của nó nên phải thu dọn tàn cuộc của nó, về phần cái nơ con bướm này, đơn thần là về vấn đề thói quen, có lẽ lúc trước còn có mấy phần ý nghĩa đặc thù, nhưng bây giờ... mặc kệ là ai bị thương, tôi cũng sẽ băng bó như vậy."
"Mèo của cô cũng rất giống cô, xác thực rất không hiểu chuyện."
Con ngươi của Mộ Thừa Huyền lạnh đi mấy phần, ý vị thâm trường nói: "Súc sinh như này, không nến đối xử với nó quả tốt, bởi vì mỗi khi cô muốn đối xử tốt với nó, nó sẽ đắc ý quên mình mà cào cô!"
"Mộ Thừa Huyền, anh mắng ai là súc sinh?"
"Tôi nói là mèo của cô, cô nhận làm cái gì?"
"Tôi..."
Trong nhất thời, Lê Văn Ca tắt tiếng, cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá khích.
Xem như là tên khốn này mắng cô thì sẽ như thế nào đâu?
Cô đâu chỉ từng có ý nghĩ cào hắn, mà cô còn có suy nghĩ giết hắn nữa kìa.
Huống chi, thằng nhóc này cũng không khỏi quá thiếp vàng lên mặt mình đi, hắn lúc nào thì "đối với nó quá tốt"?
"Vẫn trở về chủ đề trước đó đi, anh đã biết tôi chính là Lê Vãn Ca, vậy tất nhiên anh sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi, cho nên sau này anh tính toản làm gì, có thể nói sớm một tiếng cho tôi biết, để tôi chuẩn bị tâm lý được không?"
Lê Vãn Ca kiên nhẫn hỏi hắn.
Bởi vì, trong đầu cô sớm đã nghĩ vô số lần, nếu người đàn ông này phát hiện ra thân phận thật sự của cô thì sẽ điên cuồng trả thù cô như thế nào?
Lóc da cô hay là rút gân cô, hay lại lập lại chiêu cũ, đưa cô vào bệnh viện tâm thần một lần nữa?
Cả người cô đều nổi da gà, đề cao % sự cảnh giác, chờ đại chiến ba trăm hiệp với hắn, thậm chí là cùng đến chỗ chết.
Kết quả... hắn cơ bản không ra chiêu gì, chuyện này khiến cô rất khó hiểu, cũng rất bất an.
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ tính toán gì tiếp theo."
Mộ Thừa Huyền nhìn Lê Vãn Ca, thành thật trả lời.
"Không... không nghĩ tới?"
Lê Văn Ca lại nghẹn họng một lần nữa.
"Sao anh lại không nghĩ tới chứ, giữa anh và tôi có mối thù sâu như vậy, anh không chết thì chính là tôi sống, anh..."
"Tôi không phủ nhận chuyện tôi rất hận cô, bởi vì cô giết chết người phụ nữ tôi yêu, còn gạt tôi đến thảm như vậy, khiến ngay lúc tôi biết được thân phận của cô, tôi thật sự muốn bóp chết cô!"
"Vậy sao anh không bóp chết đi, bóp chết là xong mọi chuyện, lúc ở khu mộ, anh nên bóp chết tôi, cơ hội tốt như vậy, sao anh lại từ bỏ chứ?"
"Tôi bóp chết cô, Tiểu Bao sẽ không có mẹ."
Mộ Thừa Huyền thản nhiên nói.
"Anh..."
Lê Vãn Ca há mồm, không thể nói ra được cái gì nữa, chỉ còn cảm thấy tràn đầy kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới, người kiên cố như hắn vậy mà cũng có nhược điểm.
Tiểu Bao chính là nhược điểm của hắn, cũng là nhược điểm của cô.
"Tôi hận cô, nhưng lại không thể giết cô, tôi muốn tra tấn cô, nhưng lại không biết nên tra tấn như thế nào, không bằng cô dạy tôi một chút, sau này tôi nên làm như thế nào, tôi nên làm gì cô đây?"
Đột nhiên Mộ Thừa Huyền không khống chế được, một tay kéo Lê Vãn Ca vào trong lòng mình, bàn tay nắm lấy gáy của cô, kéo cô tới gần hắn, giọng nói đầy thống khổ: "Nói cho tôi biết, tôi nên làm gì cô đây?"
"Nếu như năm năm trước, anh cũng có thể nghĩ đến, nếu không có tôi, Tiểu Bao cũng sẽ không có mẹ, thì giữa tôi và anh sao có thể đến bước này, do anh tạo nghiệp, sao lại muốn tôi nghĩ cách giải quyết?"
Lê Vãn Ca không ức chế được mà chảy nước mắt, nỗi thống khổ của cô, sao có thể ít hơn hắn chứ.
"Cô chưa từng cho rằng cô giết Thiên Thiên là có lỗi, tôi cũng sẽ không cho rằng quyết định của tôi là sai, giữa chúng ta chính là nút chết, không giải được đâu..."
Mộ Thừa Huyền yên lặng nói, nhìn vào mắt Lê Vãn Ca, mang theo một sự điên cuồng tuyệt vọng.
Hắn nói xong liền hung hăng hôn lên miệng cô.
Xem