Thượng Quan Thụy Kỳ hớn hở, đối với chàng hết sức khách sáo, tự thân dẫn đường vào Bảo. Chàng đã quá quen thuộc như lòng bàn tay ngấm ngầm lưu tâm quan sát, chỉ thấy tất cả đều những cũ hoàn toàn không có gì thay đổi!
Không lâu, hai người đã vào khách sảnh, phân khách chủ an tọa. Một điều duy nhất Thuần Vu Thông cảm thấy khác xưa là không khí trong Bảo như có gì là lạ, trai tráng biến đâu mất gần hết chỉ còn đàn bà trẻ con đi lại trên đường nhiều hơn nhưng ai nấy cũng có vẻ vội vội vàng vàng.
Trong khách sảnh cũng chẳng có nô tỳ hầu hạ, hai người ngồi khá lâu mới có một tên tiểu đồng dâng hai chén trà rồi rút lui tức thì.
Thượng Quan Thụy Kỳ tuy vui vẻ hớn hở nhưng chẳng nói câu nào, Thuần Vu Thông cảm thấy không khí nặng nề, cuối cùng đành mở lời trước:
- Sau khi Chưởng môn nhân trở về đây không biết...
Thượng Quan Thụy Kỳ lập tức cắt lời:
- Công tử chắc muốn hỏi lão phu vì sao chưa giải tán đồ chúng tìm nơi quy ẩn?
Thuần Vu Thông cười khẩy:
- Sớm hay muộn cũng chẳng lấy gì quan trọng, nhưng vì...
Chàng nói thẳng vào vấn đề:
- Nghe nói lệnh sư thúc Vô Vi Tử đã đến Tứ Minh!
Thoạt đầu Thượng Quan Thụy Kỳ hơi biến sắc, nhưng lập tức cười ha hả:
- Công tử nghe ai nói?
- Giang hồ đồn đại.
Thượng Quan Thụy Kỳ càng cười lớn:
- Giang hồ đồn đại có gì đáng tin, tin tức ấy e rằng không đúng!
Chàng cười lạnh:
- Vô Vi Tử xưa nay chưa ai nghe tên, nay hốt nhiên có tin y đến Tứ Minh Bảo có lẽ cũng không phải hoàn toàn là vô nguyên cớ!
Thượng Quan Thụy Kỳ chau mày:
- Bất luận tin tức ấy đúng hay sai nhưng lão phu chẳng biết một tí gì!
Thuần Vu Thông hừ nhẹ một tiếng:
- Nói vậy là Vô Vi Tử không hề đến Tứ Minh?
Thượng Quan Thụy Kỳ hớn hở cười:
- Công tử, lão phu đã hối cải, đâu dám nói dối!
Thuần Vu Thông nghiêm mặt:
- Nếu thực Vô Vi Tử có đến đây, Chưởng môn sẽ làm sao?
- Dù thế nào lão phu cũng xin báo cho công tử biết.
- Tôn giá nói thật đấy chứ?
Thượng Quan Thụy Kỳ trịnh trọng:
- Nếu có nói láo sẽ bị trời diệt!
- Có lẽ Vô Vi Tử cũng sẽ đến đây trong ngày hôm nay, tôn giá hãy chú ý báo cho tại hạ và tuân theo lời tại hạ.
Thượng Quan Thụy Kỳ vội đáp:
- Xin công tử cứ dặn bảo.
- Thứ nhất, tin tức tại hạ quay về đây tuyệt không được cho ai biết và nghiêm luật không cho bất cứ ai phao truyền...- Lão phu lập tức ra lệnh cho môn hạ tuân lệnh công tử.
Chàng tiếp:
- Thứ hai, khi Vô Vi Tử đến, không được để lộ dấu hiệu gì khác lạ cứ tiếp đãi y nồng hậu, điểm này chắc không cần tại hạ nói kỹ.
Thượng Quan Thụy Kỳ vội gật đầu:
- Lão phu biết!
- Thứ ba, sau khi Vô Vi Tử đến, lập tức phải báo cho tại hạ biết.
- Lão phu xin tuân lệnh tất cả.
Thuần Vu Thông đứng dậy, mỉm cười:
- Ngoài ra tại hạ có điều này muốn thỉnh cầu, ấy là tại hạ muốn ở lại trong Bảo vài ngày!
Thượng Quan Thụy Kỳ vồn vã:
- Lão phu tức thì sai người sửa soạn khách xá...
Chàng xua tay:
- Bất tất, một là tránh tai mắt mọi người, hai là tại hạ đã quen sự giản dị, chỉ mong được ở tại nơi thư phòng cũ là được!
- Nếu công tử có ý ấy, lão phu xin tuân lệnh.
Thuần Vu Thông đã dợm bước nhưng lại chưa hề di động. Thượng Quan Thụy Kỳ cũng đứng bật dậy nói:
- Lão phu xin tiễn công tử.
Chàng lắc đầu:
- Bất tất, tại hạ đi một mình được rồi.
Miệng tuy nói "đi" nhưng chân chàng không hề di động. Thượng Quan Thụy Kỳ khẽ mỉm cười:
- Công tử...
Chàng nghiêm mặt, cuối cùng nói:
- Lệnh ái ở đâu rồi?
Thượng Quan Thụy Kỳ bật cười:
- Tiểu nữ đã dẫn hai thị tỳ nữ đến Thùy Liễu thôn dưới chân núi rồi!
- Thùy Liễu thôn ...? Lệnh ái đến Thùy Liễu thôn làm chi?
Chàng cố lục lọi ký ức nhưng không sao nhớ dưới chân núi Tứ Minh có thôn nào tên là Thùy Liễu thôn hay không?
Thượng Quan Thụy Kỳ thung dung đáp:
- Trong Thùy Liễu thôn có một lão ẩu tinh thông bói toán thuật số, tiểu nữ nghe các môn hạ tán tụng nên sáng nay đã dẫn hai thị nữ đi...
Thuần Vu Thông chau mày:
- Bây giờ sắp đêm khuya, lệnh ái đáng lẽ về rồi mới phải?
Thượng Quan Thụy Kỳ mỉm cười:
- Trưa hôm nay lão phu đã sai người đến giục về, nhưng theo hồi báo tiểu nữ và lão ẩu đang tâm đồng ý hợp muốn xin nghỉ lại một đêm tại nhà lão ẩu ấy, có lẽ sáng ngày mai tiểu nữ mới trở về.
Thuần Vu Thông nửa tin nửa ngờ:
- Quan hệ giữa tại hạ và lệnh ái, chắc tôn giá hiểu rất rõ...
Lão vội tiếp lời:
- Đó chính là phúc duyên của tiểu nữ, lão phu rất hoan hỷ.
Chàng trầm giọng:
- Thế ư? Chuyện lệnh ái đi xem bói ở nhà lão ẩu không là chuyện giả chứ?
- Lão phu nào dám lừa dối công tử.
Chàng chau mày:
- Thế tôn giá không sợ lệnh ái bị xảy ra chuyện gì ư?
- Công tử đa nghi quá, trong vòng trăm dặm Tứ Minh Sơn, tuy không dám nói không ai dám nhặt tiền rơi trên đường, tối ngủ khỏi cần đóng cửa, nhưng bọn đạo tặc đã trốn đi nơi khác cả, rất ư an ninh, hà huống võ công tiểu nữ hơn người, nào sợ xảy ra chuyện gì?
- Tại hạ muốn nói tới lai lịch lão ẩu kia, lão...
- Điều dó càng không cần đa nghi, lão ẩu ấy đã cư trú ở đây hơn mười năm, chỉ an phận kiếm ăn qua ngày, chẳng xảy ra chuyện gì đâu!
- Sáng ngày mai khi lệnh ái quay về, xin báo cho tại hạ biết.
- Điều ấy đương nhiên, không cần công tử dặn lão phu cũng bảo tiểu nữ tức thì tìm công tử...
Mắt lão nheo cười một cách bí mật:
- Khi tiểu nữ biết tin có công tử đến đây không biết nó vui sướng đến độ nào!
Thuần Vu Thông gượng cười:
- Xin tại hạ được đến thư phòng nghỉ ngơi.
Thượng Quan Thụy Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng Thuần Vu Thông đã vươn thân như một con chim ưng vọt ra ngoài nhắm hướng hậu viện.
Chàng đã từng quen thuộc từng gốc cây ngọn cỏ trong Tứ Minh Bảo nên chỉ nhấp nhô vài cái đã đến chỗ tiểu viện nơi khi xưa chàng đã từng ở. Tiểu viện này tuy không lớn nhưng cây cối thanh u mười phần mỹ lệ. Chính điện có ba gian phòng đó là thư phòng khi xưa của chàng. Gặp lại cảnh xưa, nhất thời chàng hết sức cảm khái bồi hồi, thời gian chàng đã từng trú ngụ ở đây như hiện lên trong ký ức, đó là những ngày êm đềm nhất của chàng. Khi ấy chàng được mọi người trong Tứ Minh Bảo tôn kính, được Thượng Quan Thụy Kỳ truyền thụ Tứ Minh Đằng Loan Kiếm Pháp, được cùng sánh vai với Thượng Quan Tố lúc xem hoa khi thưởng nguyệt xiết bao âu yếm.
Nào ngờ đâu Thượng Quan Thụy Kỳ và Qua Vân Tường lại là kẻ thù của chàng. Chàng im lặng ngẩn ngơ trước tiểu viện, lòng người quả là cái gì đó khó hiểu nhất, nếu chỉ xét về vẻ mặt bề ngoài nào ai có biết Thượng Quan Thụy Kỳ và Qua Vân Tường lại là những kẻ mưu sát sư phụ phản bội sư môn, đảo lộn luân thường đạo lý?
Trong tiểu viện cỏ hoang mọc gần tới đầu gối, đủ biết lâu lắm rồi không có ai cư trú, trong các gian phòng cũng lạnh lẽo hoang vắng chẳng có một đốm lửa nào. Thuần Vu Thông cảm khái thở dài bước chân vào phòng.
Hốt nhiên, nhân ảnh lướt qua, hai tên tiểu đồng vội chạy lại. Thuần Vu Thông chận đường khiến chúng kinh hoảng bật kêu thành tiếng.
Chàng mỉm cười:
- Chớ sợ, các ngươi đến đây làm chi?
Hai tiểu đồng định thần, một tên đáp:
- Chúng tôi đến hầu hạ công tử.
- Thượng Quan Chưởng môn sai các ngươi đến đấy ư?
- Vâng!
Chàng chau mày:
- Ta đã nói không cần hầu hạ, sao Chưởng môn còn sai các ngươi đến?
Tiểu đồng ấy kinh ngạc:
- Tiểu nhân không biết.
Chàng ôn hòa:
- Chưởng môn dặn các ngươi những gì?
- Vì thư phòng rất lâu chưa quét dọn, Chưởng môn chỉ sai bọn tiểu nhân đến quét dọn thư phòng, đốt đèn dâng trà và tuân lệnh sai phái của công tử...
Tên tiểu đồng kia tiếp lời:
- Chưởng môn còn sai chúng tiểu nhân hỏi công tử có cần dùng cơm rượu hay không, nếu cần tiểu nhân xin thông báo cho nhà bếp chuẩn bị.
- Trừ các lời dặn dò ấy?
- Vâng! Chưởng môn còn dặn bọn tiểu nhân giữ bí mật việc công tử quay về đây không biết tiết lộ cho ai biết, bất cứ ai hỏi tới đều nói không biết.
Thuần Vu Thông gật đầu:
- Đúng đó, các ngươi nên nhớ kỹ.
Thanh âm chàng hơi nhỏ xuống:
- Ta không cần cơm rượu và cũng chẳng cần các ngươi hầu hạ, chỉ cần các ngươi quét dọn thư phòng sạch sẽ xong các ngươi có thể quay về...
Hai tiểu đồng cùng vâng lời:
- Vâng, thưa công tử.
Rồi đó chỉ mất độ một khắc hai tiểu đồng đã quét dọn sạch sẽ thư phòng, rút lui:
- Thưa công tử, tiểu nhân đã quét dọn sạch sẽ, công tử còn có gì dạy bảo?
- Không còn, các ngươi đi đi!
Hai tiểu đồng thi lễ cáo lui ra khỏi tiểu viện. Thuần Vu Thông đợi chúng đi khuất mới tra xét hết hậu viện rồi thư phòng. Đây là gian phòng chàng đã có thời gian cư trú cách bày trí vẫn y như cũ, bàn ghế đều đã xiêu vẹo, trên giá sách vẫn ngổn ngang sách vở giấy bút. Thậm chí chàng vẫn còn nhớ cuốn sách nào đặt ở chỗ nào, nhìn kỹ lại thì chúng chẳng hề di chuyển, như vậy có thể biết từ khi chàng rời khỏi đây chưa hề có ai đến ở. Chàng cảm xúc than thở cảm khái một hồi, không ngờ trong thời gian qua lại xảy ra quá nhiều biến cố. Cuối cùng chàng lên giường ngồi khoanh chân thổi tắt đèn đuốc điều vận hơi thở dưỡng thần.
Nhưng lòng chàng khích động, lâu lắm mà không thể an định, chỉ thấy tâm tình rối loạn, không biết nên làm gì cho phải. Không biết trải qua bao lâu, chính đang lúc chàng mơ mơ hồ hồ sắp vào đến cảnh giới quên cả thân xác, bỗng nhiên bị tiếng động lạ vọng đến khiến chàng chợt tỉnh.
Nhưng khi tỉnh lại rồi chàng lại chẳng nghe thấy gì nữa cả. Lòng chàng sinh nghi hoặc, tuy là trong lúc mơ mơ hồ hồ nhưng chàng vẫn nghe rất rõ những thanh âm lạ lùng kia, chắc chắn không phải chàng mê ngủ. Rồi đó, chàng nhẹ nhàng xuống giường, đẩy cửa sổ vọt thân ra, phi thân lên mái nhà.
Động tác chàng vừa mau lẹ vừa nhẹ như bóng ma giữa đêm, chẳng những không phát ra tiếng động nào, mà dù có người võ công cực cao cách chàng trong vòng mười trượng cũng không thể phát hiện được thân ảnh của chàng.
Nhưng chung quanh Tứ Minh Bảo vẫn tĩnh mịch vắng lặng, không có một ánh đèn, không một tiếng người, phảng phất như tất cả Tứ Minh Bảo đã chìm trong giấc ngủ sâu. Thuần Vu Thông đứng trên nóc nhà khá lâu không phát hiện ra chút gì động tĩnh, đành phi thân xuống trở về phòng mà lòng vẫn còn nghi hoặc không thôi.
Không tài nào tĩnh tâm điều tức được, chàng đành đốt đèn thuận tay rút một cuốn sách trên giá giở ra đọc. Một lúc lâu sau chàng mới thấy hơi buồn ngủ.
Chính lúc ấy, chàng bỗng nghe có tiếng chân người. Tiếng chân ấy tuy rất nhẹ nhưng không thể giấu được chàng, nhất là tiếng chân ấy chuyển động dần đến phòng chàng.
Thuần Vu Thông lấy làm nghi ngờ, lập tức tắt đèn nép thân vào góc cửa.
Không lâu, quả nhiên nghe tiếng chân vào tiểu viện. Thuần Vu Thông vươn thân dậy vì đã có tiếng mở cửa phòng chàng, rồi tiếng thiếu nữ thì thầm gọi:
- Công tử, công tử...
Chàng nghe âm thanh nhận ra liền đó là nữ tỳ Lan Nhi của Thượng Quan Tố, chàng liền đẩy cửa ra lo lắng hỏi:
- Nửa đêm cô nương đến đây làm chi?
Lan Nhi thở gấp:
- Tiểu tỳ có việc cấp báo, công tử hãy cho tiểu nữ vào.
Chàng nghiêng tai nghe ngóng, phát giác ngoài âm thanh của Lan Nhi không còn một thanh âm nào nữa cả, Lan Nhi lách mình vào, người nàng như vừa qua một cơn hoảng loạn, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi thở hào hển:
- Công tử... xin ra mắt!
Thuần Vu Thông chau mày:
- Tiểu thư cô nương không phải đến Thùy Liễu thôn ư?
Lan Nhi lắc đầu:
- Hoàn toàn không có chuyện ấy...
Vừa nói nàng vừa thuận tay khép cửa lại.