Một trung niên đạo sĩ đeo kiếm phi thân thẳng đến, trước tiên cúi đầu làm lễ với Thuần Vu Thông rồi chuyển hướng vái dài Nhất Thanh đạo trưởng bẩm báo:
- Bái kiến Chưởng môn.
- Có việc gì?
- Hướng chính tây phát giác có bọn người thần bí!
- Ước độ bao nhiêu tên?
- Hơn hai mươi!
- Cách khoảng bao xa?
- Ước độ mười dặm, nhưng đang di động tới đây.
Nhất Thanh đạo trưởng xua tay:
- Ta biết rồi, ngươi lui đi!
Đạo sĩ ấy thi lễ với Nhất Thanh và chàng rồi chuyển thân rút lui. Nhất Thanh đạo trưởng suy nghĩ chút rồi nói:
- Theo thiếu hiệp, chúng ta...
Thuần Vu Thông không chút do dự:
- Không biết Hổ Đầu Nhai ở nơi nào, chúng ta tốt nhất nên đến đó tiêu diệt toàn bộ mười hai tên đệ tử gian ác, kể cả Thượng Quan Thụy Kỳ và Qua Vân Tường.
Nhất Thanh xua tay:
- Đến Hổ Đầu Nhai bây giờ sợ đã trễ.
- Chẳng lẽ chúng đã tới Vô Ưu Cốc rồi sao?
Nhất Thanh đạo trưởng:
- Không sai! Theo bần đạo biết, chúng tụ tập ở Hổ Đầu Nhai từ đêm hôm qua, vì sau khi Vạn Sự Thông trộm được cái thiếp mời này có hơi muộn, do đó...
Chàng giậm chân:
- Nếu để bọn nghiệt đồ kia giết Vô Ưu Lão Nhân, chúng ta há chẳng ân hận lắm sao?
Nhất Thanh đạo trưởng cúi đầu:
- Tuy không kịp cuộc gặp gỡ ở Hổ Đầu Nhai, nhưng đến Vô Ưu Cốc vẫn còn kịp... Theo bần đạo biết, chúng ước định với nhau canh ba đêm nay mới đến Vô Ưu Nhai.
Thuần Vu Thông nhìn sắc trời:
- Bây giờ vẫn còn sớm, tốt nhất hãy đợi đến đêm chúng ta mới nên động thân.
Nhất Thanh lắc đầu:
- Không... muốn đi nên đi ngay bây giờ.Chàng chau mày:
- Vì sao? Giữa ban ngày phi hành đâu khó bị người phát giác, vả chăng mười hai tên nghiệt đồ ấy rất giảo hoạt, đâu dễ lừa qua mắt chúng?
- Bần đạo đã chọn sẵn bốn cao thủ bản môn, trừ bốn cao thủ này ra, bần đạo không dẫn theo ai khác và sai chúng làm nghi binh di chuyển sự chú ý của mười hai tên đệ tử ác độc nọ, khiến chúng không biết bần đạo và thiếu hiệp đã vào Vô Ưu Cốc!
Chàng mỉm cười:
- Đạo trưởng đã có diệu kế, xin cứ ra lệnh!
Nhất Thanh đạo trưởng cũng cười:
- Chỉ mong kế hoạch của bần đạo lừa được mươi hai tên hung đồ.
Rồi đó đạo trưởng gọi một tên đạo nhân đến truyền lệnh:
- Truyền lệnh của bản tòa, việc ở đây đã xong. Tiêu Diêu Tiên Ông đã tới Trung Nguyên, Thuần Vu thiếu hiệp cũng sắp quay về Thái Nhạc Sơn, chúng ta trở về Võ Đang.
Đạo nhân ấy dạ lớn chuyển thân đi liền.
Thuần Vu Thông cười:
- Nơi này đâu có mười hai tên hung đồ, cũng chẳng có bọn tay chân của chúng, đạo trưởng truyền lệnh như vậy là có dụng ý gì?
Nhất Thanh hạ giọng:
- Ai bảo không có, trong bọn đạo nhân của bần đạo cũng có tay chân của chúng hỗn nhập vào trong đó!
Thuần Vu Thông giật mình:
- Đâu có khả năng ấy, làm sao hỗn nhập vào Võ Đang được?
- Chúng không hỗn nhập vào Võ Đang nhưng hỗn nhập ngay tại đây thì được!
- Câu ấy khiến tại hạ chưa hiểu, tại đây chúng làm gì có cơ hội?
- Vừa rồi bần đạo có nói tất cả môn hạ Võ Đang có một trăm mười hai người phải không?
- Hình như là một trăm người hai người!
- Đúng vậy, số người ấy bần đạo nhớ rất rõ, khi rời Võ Đang bần đạo còn đếm lại tổng cộng có một trăm mười hai người, không sai một tên...
Chàng chau mày:
- Chẳng lẽ hốt nhiên hiện tại lại thêm một người nữa chăng?
- Không sai chút nào, lại thêm một người... Đêm qua bần đạo ngấm ngầm tra xét nhân số, phát giác có tới một trăm mười ba người...
- Đạo trưởng có thể đếm sai chăng?
- Trước sau bần đạo đếm đi đếm lại mấy lần, vẫn cứ là một trăm mười ba.
- Đạo trưởng có tra ra tên hỗn nhập mạo xưng để xử trí hắn không?
Nhất Thanh lắc đầu:
- Bần đạo nghĩ khác, lợi dụng hắn há chẳng hơn giết hắn ư?
Chàng vỗ tay tán thưởng:
- Cao kiến!
Nhất Thanh mỉm cười:
- Hiện nay chúng ta nhận rằng nếu chúng ta xuống núi ra đi, bảo đảm chỉ mới xuống tới chân núi, tất chắc sẽ thiếu bớt một người. Lúc đó, mười hai tên hung đồ sẽ nhận định bần đạo và thiếu hiệp đều đã rời bỏ nơi này, không cần chú ý đến ta nữa!
Thuần Vu Thông nhìn về hướng rừng trong, chỉ thấy các lều bạt đã được thu hết, các đạo nhân đệ tử Võ Đang đã đứng thành đội đợi lệnh, chuẩn bị lên đường.
Rồi đó, Nhất Thanh đạo trưởng truyền lệnh xuống họ liền rầm rộ nhắm hướng chân núi Côn Luân xuống thẳng.
Thuần Vu Thông ngầm lưu ý, đếm được quả là một trăm mười ba người nhưng nhất thời không thể biết kẻ hỗn nhập vào đó là ai.
Đoàn người chậm chạp xuống chân núi, khi đi qua một khu rừng tùng bách rậm rạp thông qua một con đường mòn ngoằn ngoèo, đường núi hiểm trở cây cối rậm rì rất khó hạ lệnh nghỉ ngơi. Thuần Vu Thông bước đến bên cạnh đạo trưởng sảng khoái nở nụ cười:
- Đạo trưởng tính toán như thần, kẻ ấy chắc đã đi rồi - Lẽ nào thiếu hiệp nhìn thấy?
Chàng lắc đầu:
- Không, nhưng khi đi qua khu rừng rậm kia chính là cơ hội cho hắn tẩu thoát về báo với mười hai tên hung đồ nọ, nếu hắn còn ở lại thì thực là đồ ngu!
- Bần đạo cũng biết như thế, nhưng ta cứ đếm lại thử coi!
Rồi hai người một tả một hữu đếm rất kỹ chúng nhân đệ tử, kết quả với dự liệu của chàng, tên gian tế hỗn nhập đã thoát thân. Nhất Thanh đạo trưởng vuốt râu cười nói:
- Xem ra kế hoạch của bần đạo đã đạt được nửa phần.
Thuần Vu Thông vội hỏi:
- Vô Ưu Cốc cách đây bao xa, chúng ta nên đi ngay bây giờ chăng?
- Vô Ưu Cốc cách đây khoảng bảy mươi dặm, nhưng chúng ta đi đường vòng phải mất gần trăm dặm...
- Đạo trưởng và tại hạ đến Vô Ưu Cốc, còn các môn hạ này thì sao?
- Bây giờ gian tế tuy đã đi khỏi nhưng mười hai tên hung đồ nọ đều là những kẻ đa nghi, nên để chúng đệ tử tiếp tục lên đường... Dù cho chúng có đông hơn, chúng ta chỉ cần đem theo Tứ Đại Hộ Pháp ứng viện chúng ta là đủ!
- Kế hoạch đạo trưởng tuyệt hảo, chúng ta tức khắc hành động!
Sau đó, hơn một trăm đệ tử môn hạ Võ Đang tiếp tục lên đường, Thuần Vu Thông, Nhất Thanh đạo trưởng và Võ Đang Tứ Đại Hộ Pháp triển khai tuyệt đỉnh khinh công vòng theo đường khác quay lại Vô Ưu Nhai.
oOo Đã gần hoàng hôn, sáu bóng nhân ảnh đột nhập Vô Ưu Cốc. Đương nhiên họ chính là Thuần Vu Thông. Nhất Thanh đạo trưởng, và Tứ Đại Hộ Pháp Võ Đang phái. Thế núi của Vô Ưu Cốc rất hiểm tuấn, do vì trong cốc giữ ánh nắng rất lâu, ấm áp hơn bên ngoài nên tuyết đã tan hết, cây cối mọc đan chen nhau cực kỳ tối tăm mù mịt, nếu có ẩn giấu cả trăm người cũng khó bị phát giác.
Sáu người mau lẹ như ma quỷ vừa vào cốc chớp nhoáng liền ẩn thân trong khu rừng cây. Nhất Thanh đạo trưởng nhỏ giọng:
- Thuần Vu thiếu hiệp có nhìn thấy sơn động không?
Chàng nhìn theo tay chỉ của đạo trưởng, quả nhiên thấy sau tàng cây che lòa xòa có một cửa động chu vi chỉ vài thước, ngoài cửa động đầy lá khô củi mục rất tiêu sơ.
Chàng than:
- Đó phải chăng là nơi cư trú của Vô Ưu Lão Nhân?
Nhất Thanh đạo trưởng cúi đầu:
- Chính thị!
Chàng lại thở dài:
- Xem ra tuổi già của lão ấy buồn bã thê lương quá.
Nhất Thanh gượng cười:
- Đó là vì tại lão thu lầm mười hai tên nghiệt đồ...
Thuần Vu Thông trầm trọng trong lòng không nói gì nữa, chỉ thấy cửa động cách xa chàng độ năm trượng nhìn qua đã thấy rõ tất cả. Chàng lập tức chọn một vị trí kín đáo hơn nữa ẩn thân, bình tĩnh chú ý nhìn vào cửa động.
Không lâu hốt nghe một tràng ho khan vọng đến. Thuần Vu Thông động tâm vội chú mục nhìn, chỉ thấy một lão nhân ốm yếu khập khễnh đi ra cửa động, lão dựa vào một cây gậy bước từng bước lảo đảo. Chàng buồn bã nhìn lão nhân tả tơi râu tóc rối bời thoạt nhìn chẳng khác gì một lão khất cái. Lão rất khó khăn mới chui ra được cửa động, khó khăn lắm mới di động được cái thân xác ốm yếu bước ra động, nhóm một nhúm lửa, lão lại lảo đảo trở vào động đem ra một con chuột đã chết nướng trên ngọn lửa.
Thuần Vu Thông lấy làm thương cảm, lão nhân ấy chẳng những tẩu hỏa nhập ma thành tàn phế mà còn đến độ mất hết năng lực mưu sinh phải ăn mấy con chuột chết kéo dài chuỗi ngày tàn thực đáng bi thương.
Lão đã bi thảm đến nỗi ấy chưa đủ, mười hai tên đệ tử chó má kia còn định hãm hại tính mạng lão nữa. Lão nhân khốn khổ ấy nướng một lúc lâu con chuột chết mới chín hẳn, lão ngồi bệt xuống cạnh ngọn lửa từ từ xé thịt ăn. Tuy chỉ là một con chuột chết ghê tởm mà lão ăn xem ra ngon lành lắm, ăn xong lão còn liếm mép sạch bóng như vẫn còn thòm thèm. Thuần Vu Thông cay cả mũi, suýt chút nữa chàng đã rơi nước mắt. Chợt nghe Nhất Thanh nói:
- Xem ra mười hai tên hung đồ đáng chết thật!
Chàng bỗng hỏi:
- Lão đã tẩu hỏa nhập ma, không biết có còn chút võ công nào không?
- Theo bần đạo xét, trừ hành động khó khăn, có lẽ võ công chưa mất hết hẳn, nhưng để đối phó mười hai tên hung đồ đến, lão cũng có thể phòng bị được chút ít.
- Tại hạ muốn thử qua võ công của lão xem sao?
- Thiếu hiệp định thử cách nào? Tốt nhất chớ để lộ dấu vết của chúng ta.
- Điều ấy tại hạ rõ.
Vừa nói chàng vừa rút một đĩnh bạc vụn. Nhất Thanh lấy làm kỳ:
- Thiếu hiệp dùng nó làm ám khí ư?
- Vâng!
- Như vậy há chẳng lộ mục tiêu của chúng ta sao?
- Tại hạ có một thủ pháp riêng không để lão phát hiện được hướng bắn ra ám khí đâu!
Tay chàng đã búng tới trước mặt. Đĩnh bạc ấy nặng độ một lượng sau khi bắn tới chẳng gây một tiếng động nào bay vượt qua Vô Ưu Lão Nhân xa ba trượng, đột nhiên nó lại rít lên một tiếng quay ngược lại hướng Vô Ưu Lão Nhân.