Một ngày này, trong đan điền của Du Vân Long Đan đã được bao nọc thành một quả bóng bằng tơ hai màu vàng đỏ, thần hồn của hắn đã ngưng thành thực chất nhưng cặp mắt vẫn đóng chặt, sương mù yêu khí đã co rút cực hạn yêu khí gần chín thành đã mất đi.
Bỗng nhiên xung quanh lính khí bắt đầu lao nhanh vào cơ thể của hắn, trong thức hải thần hồn đột nhiên biến mất và thình lình trôi nổi trên long đan rồi từ từ đi xuống như muốn dung nhập vào trong đó, thanh phi kiếm trước giờ vẫn vòng quanh long đan tự động mà bay ra phía xa, bề mặt long đan sáu con rồng nổi lên như muốn thoát ra khỏi long đan, phát ra những tia sáng chói mắt.
Mà giờ phút này Du Vân không biết gì nữa, hắn bỗng nhiên xuất hiện tại một thế giới kỳ lạ, mà chính hắn thì đang ngồi ở trong một cung điện lộng lẫy, tay thì nâng lên ly rượu ngọc mà nhấp. Bỗng nhiên một người ăn mặt một bộ áo giáp, mũ sắt che kín cả khuôn mặt bước vào cung điện mà quỳ xuống.
"Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng Thượng gọi thần đến đây chẳng hay muốn sai sử điều gì?"
"Ah??? Hoàng Thượng?"
Du Vân ngồi ở trên ngai vàng mà sững sờ, tay cầm ly rượu cũng giữ nguyên ở đó, đầu óc hắn mờ mịt, từ này nghe có vẻ quen tai nhưng lại mơ hồ không rõ.
"Hoàng Thượng có sao không? Có phải thân thể không tốt?"
Người lính này vẫn quỳ ở nơi đó hỏi Du Vân mang theo vẻ lo lắng.
"Ah... Ta không sao. Ngươi đứng lên đi!"
Giọng nói của người này làm Du Vân tỉnh lại suy nghĩ của mình.
"Hoàng Thượng không sao là tốt rồi, có cần thần gọi vào vài vị mỹ nữ hầu hạ Hoàng Thượng không?"
"Ah... Cũng tốt, ngươi gọi vào đi..."
Vài phút sau có bảy tám người con gái mặt mày xinh đẹp mà bước vào cung điện, được sự chỉ dẫn của người lính mà ngồi xuống bên cạnh Du Vân, những cô gái này khuôn mặt không những xinh đẹp mà thân hình cũng nóng bỏng, hương thơm từ trên người các nàng phát ra cùng giọng nói giống như chim hót làm cho Du Vân say mê lạc vào trong đó.
Theo thời gian trôi qua hắn càng ngày càng sa đọa, quyền lực nơi tay thích làm gì thì làm, mấy vị đại thần của triều đình ra lời can gián thì bị hắn ban cho toàn bộ được chết, hắt bắt đầu ra lệnh tìm kiếm mỹ nữ trong thiên hạ để hưởng lạc, mà người lính lúc trước thì được hắn phong cho làm Nguyên Soái của đất nước.
"Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng hãy bớt thời gian chăm lo cho việc nước...."
Một vị đại thần đứng trước mặt Du Vân mà nói ra, nhưng mà lời này làm cho Du Vân nhìn lại với vẻ mặt tức giận, hai bàn tay rời khỏi trên những ngọn núi và thân thể của các cô gái:
"Hừ, ngươi cũng dám dạy bảo trẫm sao? Người đâu?"
Du Vân quát lên một tiếng, từ ở bên ngoài đi vào bốn tên thị vệ vẻ mặt dữ tợn.
"Lôi hắn ra chém đầu cho ta!"
Bốn tên thị vệ mặt mày dự tợn mà bắt tên đại thần đó lại lôi ra ngoài.
"Hoàng Thượng hãy tỉnh lại đi.... Như thế sẽ có ngày mất nước."
Người này không để ý tới mạng sống của mình mà giãy dụa noói ra nhưng Du Vân ngoảnh mặt làm ngơ mà tiếp tục hưởng lạc.
Thời gian cứ thế mà trôi đi, Du Vân càng ngày càng tiều tụy nhưng không hề hay biết, đất nước loạn lạc khắp nơi, tiền để cứu tế cho dân chúng thì bị gian thần chia sẻ với nhau, mà việc này cũng làm cho dân chúng giận dữ bạo loạn khắp nơi, phía ngoài biên cương địch nhân rục rịch muốn khai chiến.