Phần (hết): Chương
_______
.
Một lần nọ, khi Thẩm Thúc Ngân bắt được ta khi đang chui qua một lỗ nhỏ trên bức tường trong hậu viện, vò đã mẻ lại còn sứt, ta nước mắt đầm đìa.
"Thẩm Ngự Sử, ngươi giúp ta đi được không?"
Nhưng Thẩm Thúc Ngân lại sợ tránh xa ta còn không kịp, nhắc nhở ta tránh xa hắn một chút. "Bà cô à, người mới phải giúp ta đấy."
Hắn dừng lại: "Thật sự để người đi, ngộ nhỡ người lại cao hứng chạy ra khỏi kinh thành thì cái đầu của thần e rằng không giữ được mất. Thần cho người hay, nhìn là phải nhìn đại thể, đại cục, lí do bệ hạ hao tổn tâm huyết không để người đi tiễn hành, trong lòng người quả thật không biết sao? Còn nữa…"
Thẩm Thúc Ngân chỉ vào mắt ta.
“Lúc nhỏ người bị bệ hạ dùng gậy trúc đánh cũng đều không khóc, bây giờ nước mắt cũng đã chảy ra nữa, không cần làm khó thần nữa rồi.”
Ta ngừng nháy mắt ra hiệu vì xấu hổ, nhưng vẫn uất ức kéo tay áo ra khỏi tay hắn: "Haha, chính là vì hiểu chuyện nên mới muốn đi."
Khả liên Vô Định hà biên cốt
Do thị xuân khuê mộng lí nhân.
Câu thơ này lại lướt qua đầu ta, liền phẫn nộ nói: “Hoàng huynh chính là biết sẽ phủng sát Vương Diên, nhưng sâu trong lòng lại không hoàn toàn tin Vương Diên thật sự có thể bình an vô sự trở về từ chiến trường? Người chẳng qua là lo lắng nếu bây giờ ta đi tiễn huynh ấy, đến lúc Vương Diên trở về tàn rồi, phế rồi, thậm chí chết rồi…”
Vốn dĩ ta không muốn khóc, nhưng sau khi lòng đầy căm phẫn nói ra xong, cứ như thể nhìn thấy Vương Diên vượt núi cao sông dài, sống trong những ngày tháng làm bạn với cảnh tàn sát khốc liệt cùng với bão cát của An Tây, đêm nay không biết liệu rằng còn có ngày mai không?
Giọng ta trở lên run run, đôi mắt cũng bất giác đỏ hoe. "Đến lúc ta phải tái hôn, gả cho người khác làm thê, mọi người đều nói tối thị vô tình đế vương gia, quả là không sai..."
Thẩm Thúc Ngân gật đầu, như muốn nói “Người hiểu ra là tốt rồi”
Nhưng sau đó hắn như nhận ra có gì đó không ổn, hắn đồng ý với ta việc "Vô tình đế vương gia", hắn vội vàng xua tay.
“Bà cô, đây là sự bảo vệ của bệ hạ dành cho người."
Mặc dù Thẩm Thúc Ngân trong tay không cầm bảng tính, nhưng bên cạnh hắn ta lúc nào cũng nghe tiếng bảng tính kêu tanh tách.
“Nếu như Vương Diên mang chiến công trở về, người gả cho ngài ấy, rõ ràng cho thấy hoàng ân bao la mà bệ hạ dành cho trung thần, còn nếu như Vương Diên…”
Vì ánh mắt của ta quá sắc bén nên Thẩm Thúc Ngân bèn thay đổi thái độ.
“Nếu như không thuận buồm thuận nước như vậy, thì cho dù người vẫn không chết tâm muốn gả cho Vương Diên, hay là nhìn trúng vị lang quân khác bệ hạ nhất định cũng sẽ linh động. Người nói có đúng không?”
Có thể nhận ra ta thật sự đang buồn nên Thẩm Thúc Ngân nhè nhẹ vỗ vai ta.
"Được rồi, Yến Yến, cát nhân ắt có thiên tướng..."
Biểu hiện của hắn không được chân thành cho lắm.
“Con dao của lang quân Vương gia, không thể giao cho người thứ hai, dao ở chỗ người, cho dù ngài ấy có làm ma cũng sẽ quay lại tìm…a!!”
Sở dĩ Thẩm Thúc Ngân không nói ra từ “người” là bởi vì ta đã nghe thấy hắn nguyền rủa Vương Diên thành ma liền không khách khí cào mười đầu móng tay được nuôi dài lên mặt hắn.
Đợi đến khi xẩm tối, Thẩm Thúc Ngân với khuôn mặt vẫn còn in mười đầu ngón tay mới xua tay buồn bã.
Hóa ra lại một đợt tinh vệ mới đến thay ca.
Thấy ta sững sờ, Thẩm Thúc Ngân nhàn nhạt nói.
“Công chúa chắc cũng thấy, để ngăn cản người bệ hạ đã tốn rất nhiều nhân lực, nếu có thiện cảm với những đứa trẻ này thì đừng có làm những việc như kiểu theo đuổi Vương Diên dưới ánh trăng. Một là đuổi không kịp, hai là để bệ hạ nghĩ người đã bị mê hoặc thì hôn sự của người ba năm sau sẽ tan thành mây khói.”
Đêm đó, tắm rửa xong, ta đi chân trần ngồi dưới mái hiên trong phủ công chúa, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng cô độc.
Lại không ngăn được mà đau lòng.
“Nhũ mẫu, nếu sáng nay chúng ta không nán lại để thoa phấn, chắc có lẽ ta đã có thể kịp, kịp..." Nhũ mẫu đang ngồi sau ta rây bột trà thở dài, phá vỡ sự tưởng tượng của ta.
“Vô ích thôi công chúa, Thẩm Ngự Sử nói đêm qua lúc gà chưa gáy đã có tinh vệ đứng sẵn ở đó đợi người rồi.”
Khi trên mặt ta xuất hiện nụ cười trở lại đã là chuyện của tám ngày sau.
Ngày hôm đó, vãn nương gửi đến cho ta một lá thư. Trái tim ta trở lên loạn nhịp khi nhìn thấy những dòng chữ uốn éo trên phong thư, như thể bị đuôi một con báo quét qua.
Người duy nhất có thể viết những chữ không có bố cục như vậy chỉ có thể là Vương Diên.
Ta mở thư ra thì thấy có mấy dòng chữ ngang dọc, mỗi chỗ một nét, giống như chữ khắc trên bia đá thời bắc triều.
“Yến Yến, quân mã đã đi qua Hà Nam, tất cả đều an toàn, xin đừng lo lắng.
Hơn nữa ngày khởi hành, ta đợi ngoài cổng thành hết một nén nhang, cũng không thấy nàng, lường trước đã đã trúng yêu kế của bệ hạ, mọi chuyện có thể thuận lợi sao?
Trên đường đi thường bắt gặp hoa thương lan, phó quan đảm bảo rằng nữ nhi thường thích hoa này, ta đã hái vài nhánh bỏ vào trong thư.
Nếu như nàng không thích thì nói với ta, ta sẽ cho hắn một trận…
Trong lúc hành quân không dễ để nhận thư, nhưng nếu như nàng có gì muốn nói thì phái Đô Hộ Phủ đi cũng được. Yên tâm, ta ở An Tây rất có tiếng, không ai dám đọc trộm đâu.
Chờ thư.”
Khi ta nhìn thấy hai chữ "yêu kế" được Vương Diên viết rõ ràng bằng mực đen liền không khỏi bật cười.
Phổ thiên chi hạ, không ai là không ca ngợi hoàng huynh ta có tầm nhìn xa trông rộng, người xem nhẹ dùng hai chữ “yêu kế” để bình phẩm, còn có thể là ai khác ngoài Vương Diên?
Lắc phong thư lần nữa, quả nhiên có một vài bông thương lan màu nhạt rơi ra từ bên trong.
Ta cầm nó trong lòng bàn tay, rõ ràng là màu hồng nhạt của vỏ lệ chi, ta lập tức quyết định ngày mai khi tiến cung thỉnh an sẽ cài bông hoa này.
…
Ba năm ở kinh thành đợi Vương Diên quay về, ta vẫn là Văn Huệ vô tư vô lo.
Ba năm nay Thẩm Thúc Ngân xấu hổ ngượng nghịu cuối cùng cũng đã thành hôn, thái hậu nương nương yêu thích việc làm mối, chẳng qua là để phục thù việc bà ấy không thể quyết định chuyện hôn nhân đại sự của ta, hoàng huynh của ta tóc cũng đã ngày một ít đi, thái tử không chỉ có thêm muội muội ruột, còn có thêm rất nhiều huynh đệ khác mẫu thân.
Hôm đó, sau khi vào thăm tiểu công chúa, vừa định rời khỏi hoàng cung thì thái tử chạy đến ôm lấy chân ta.
Ta đang định đá nó ra, nhưng lại nhìn thấy hoàng đế tương lai tôn quý, chỉ đành hạ hoả: “Thái tử, người bao nhiêu tuổi, cũng nên hiểu rõ nam nữ khác biệt đi chứ.”
Thái tử thất vọng nhìn ta.
Lông mày của ta giật giật liên hồi, phải biết rằng thái tử từ nhỏ đã được hoàng huynh rèn giũa, trước khi đi học đã được luyện thành tâm can sắt đá, da mặt dày dao kiếm không thể xuyên thủng, bất luận là bị các sư phụ đánh lòng bàn tay, hay là bị thái hậu doạ hổ quỳ miếu tông, tên tiểu tử này càng can đảm hơn.
So với ta và hoàng thượng, thì đúng là hậu sinh khả uý.
“Người sợ cái gì?” Nhờ có sự khác thường của thái tử mà những ngày tháng chờ đợi Vương Diên của ta cũng bớt nhàm chán, ta thuận tay sờ đầu hắn.
Do đó, thái tử kéo ta vào Đông cung ngồi trong lương đình.
Trong dòng nước dập dìu phía ngoài đình, những con cá hồng đang bơi lội tung tăng, ta vốn định phái người hầu đi lấy chút thức ăn cho cá, nhưng vì những lời của thái tử, ta sững người tại chỗ.
“Cô cô, người nói xem, phụ hoàng có phế ta không?”
Ta gặng hỏi sao lại nói như vậy.
Thái tử dùng tay áo được thêu hình kì lân bằng tơ vàng lau mũi, buồn bã nói: “Cô cô, khó lắm mới có chuyện người không biết, quả nhiên là bị lang quân ở An Tây mê hoặc thần trí rồi. Người lẽ nào không biết ca ca của người đã đặt tên gì cho thập đệ của ta sao…Tộ nhi.”
Sao có thể thành vua?
“Quốc Ngữ” có viết: Hoàng thiên gia chi, tộ dĩ thiên hạ.
Nghe thái tử nhắc nhở, ta mới nhớ ra, không lâu về trước, quý phi Liễu gia đích thực có sinh được một hài tử.
Nhưng vì lúc tẩu tẩu của ta là hoàng hậu vẫn còn là thái tử phi, đã rất thân thiết với nàng ta, nên trong trong đầu chỉ nhớ đó là muội muội ruột của thái tử.
Nhưng nguyên trữ nhất sự, việc liên quan đến xã tắc, ngay cả ta thường ngày cả gan làm loạn, cũng không dám chen vào.
Do đó, ta chỉ có thể vuốt ve khuôn mặt thái tử, không còn cảm giác có da có thịt như trước nữa. Tên tiểu tử này thế mà đã gầy đi rồi.
“Có lẽ phụ hoàng của người chỉ nhất thời hồ đồ, ừm, nhất thời cao hứng. Tộ trong phúc lành, tộ trong sơ tuế nguyên tộ, mang ý nghĩa khởi đầu tốt lành. Trong cung này lòng dạ xấu xa, nói không chừng chỉ đồn thổi để người nghe được mà hoang mang, làm phụ hoàng người không vui. Đổi thành Minh nhi…”
Ta cắn răng: “Bổn cung đi cùng thái hậu hàn huyên, bẻ hết răng bọn họ.”
Thế mà vị thái tử chưa đến mười tuổi này lại xua tay thở dài: “Đừng, cô cô, nương nương đã có tuổi rồi, đừng làm phiền người. Ta nói với cô cô một tiếng, chẳng qua là từ xưa đến nay thành vương bại khấu, nếu như ta thật sự trở thành thái tử bị phế, chắc hẳn là lành ít dữ nhiều. Ngộ nhỡ thật sự có ngày đó, cô cô đến ngày gả cho Vương Diên thần thông quảng đại, nhờ người bảo với ngài ấy cứu mẫu hậu và muội muội của ta là được.”
Nhìn sự thâm minh đại nghĩa của thái tử mà ta cảm thấy xấu hổ, khi bằng tuổi này rồi mà vẫn còn phải đi cáo mượn oai hùm thái hậu.
Ánh hoàng hôn trải đỏ rực cả một dòng sông.
Cứ như vậy, ta vỗ về thái tử đang lo lắng:
“Không sao, bớt nghĩ chuyện được mất lại, hổ dữ không ăn thịt con, ngài là hài nhi đầu tiên của phụ hoàng, còn là đích tử, mới còn nhỏ đã thông minh lanh lợi như vậy, sao lại có thể nhẫn tâm với người được chứ?”
Sau đó, ta ngừng lại một chút, suy nghĩ một lúc rồi tỏ ra hơi ngại ngùng.
“Ngộ nhỡ có ngày đó”, ta học theo giọng điệu của hắn, “Người chạy đến An Tây nhờ cậy cô phụ của người là được rồi.”
Thái tử khóe miệng giật giật: “Cô cô, người biết lựa gió phất cờ quá rồi đấy, ta mới cất nhấc người một hai câu, người đã thật sự cho rẳng Vương Diên là phu quân của người rồi sao? Ngày mai ta sẽ đi nói với thái hậu nương nương, để xem người lãnh hậu quả gì.”
Ta nghe vậy nghiến răng nghiến lợi nói: “.... Lẽ nào lại như vậy. Hoàng huynh không phế ngươi, bổn cung cũng muốn phế ngươi.”
……
Tin tức làm ta hãi hùng khiếp vía, được truyền đến vào cuối năm Khải Đức thứ mười bốn.
Lúc đó ta mới uống rượu hỉ của Thẩm Thúc Ngân được mấy ngày, theo thường lệ, ta tiến cung cùng thái hậu làm vài bài thơ uyên ương, thái hậu lại giống như gần ba năm về trước, vô cùng vui mừng tiếp đón ta.
Chỉ là lần này, sắc mặt của bà ấy không giống lúc đó, như khi biết ta chọc tức Vương Diên đến mức hận không thể rèn sắt thành gang, mà thay vào đó là sự thương xót được giấu kín: "Văn Huệ, Văn Huệ, con nghe ai gia từ từ nói."
Trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy hồi hộp lạ thường.
Lần cuối cùng Thái hậu dùng ánh mắt này nhìn là sau sự ra đi của người trị vì thiên hạ, cũng là phụ thân của ta, cũng là sau khi ta chính thức trở thành kẻ không cha không mẹ.
Đợi khi ta tỉnh táo lại, ta đã được chuyển đến chỗ sạp của Thái hậu.
Cách tấm cẩm chướng, thái y đang bắt mạch cho ra, nhận thức được ta đã tỉnh lại thái y liền nơm nớp lo sợ hỏi han tình hình của ta, nhưng lúc đó ta gần như không thể nói được.
Đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào những chiếc móc vàng được dùng để treo rèm ngày thường.
Giống như chỉ cần ta buông thả, thì sẽ lại tiếp tục hôn mê.
Một lúc sau có âm thanh sột soạt truyền đến, tháo hộ giáp móng tay ra vuốt ve tóc mai ta.
"Con yên tâm đi, không có gì đáng ngại. Là do con ưu tư thành bệnh, khí trệ ở gan và tỳ vị cho nên không chịu được kinh động. Yến Yến, con hai ngày này ở chỗ ai gia uống mấy thang thuốc này là không sao rồi... "
Ta một lần nữa nghe thấy Thái hậu gọi Yến Yến đầy ấm áp, nhất thời lại thấy nhẹ lòng hơn.
Vào lúc thái bình vô sự, Thái hậu sẽ hung dữ mà gọi là "Văn Huệ".
Sau khi phân vân một hồi, ta vẫn không thể thốt ra câu hỏi: “Vương Diên sao rồi?”, cứ cho là nếu như ta không hỏi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng ta mới nhận được thư của Vương Diên vào tháng trước, tuy rằng chữ vẫn rất xấu như vậy nhưng trên dòng chữ lại vô tình dính một chút máu.
Nhưng trong thư hắn nói rằng mới chỉ bắt được hai tên tướng lĩnh Bắc Yến, đợi đến mùa xuân sang năm, băng ở sông Côn Lôn tan ra là có thể trở về rồi.
Vào lúc ta giống như không có chút tri giác nào, không ngừng cấu véo lòng bàn tay của mình, còn Thái hậu thì đang ngồi bên cạnh, kiên nhẫn chờ ta nói, một cục bột béo béo đột nhiên xông vào điện.
"Cô cô, cô cô!"
Haha, nghe giọng thê lương của thái tử mà ta cứ ngỡ mình đang ở trên linh đường mất rồi.
Bộp!
Nhìn thấy thái hậu đang ngồi ở một bên, thái tử vội vàng quỳ xuống bên giường, còn chưa kịp tới nơi thì đã miệng đã không ngừng: "Cô cô, phụ hoàng nói An Tây đột nhiên có biến, hai tên thảm tướng không thấy đâu, còn Vương Diên thì không rõ tung tích! "
Ta nghe tin đó liền im lặng nửa ngày.
Sau đó, run rẩy vươn tay muốn nhéo mặt thái tử, nhưng liền khựng lại ở giữa không trung, rồi chìm vào cơn mê man.
Nghe nói rằng thái tử đang quỳ bên giường vào lúc đó đã vô cùng sợ hãi.
Nhưng chưa đợi hắn nói thêm câu nào thì đã bị người của Thái hậu ném về Đông cung, lệnh tối nay chỉ được ăn dưa chua và củ cải khô.
Đợi ta hồi phục lại sức lực, đến việc uống thuốc trong cung của Thái hậu ta cũng không quan tâm, cứ vô vọng mà bước đến Càn Thanh cung.
Suy cho cùng, ta cũng không thể đích thân đến An Tây, phổ thiên chi hạ, nơi nhanh nhất có thể biết tình hình chiến sự chỉ có thể là Càn Thanh cung.
Lúc ta đang đợi dưới mái hiên, thật đúng lúc Thẩm Thúc Ngân tay cầm bản án đi ngang qua.
Đối phương nhìn thấy ta, thoạt đầu còn giật mình, suýt chút nữa thì lấy ngón tay cái chỉ vào mặt ta, nhưng chợt nhận ra đang nằm trong tầm mắt của hoàng thượng, liền vội vàng ra dáng thần tử.
"Vẫn mong công chúa bảo trọng ngọc thể, sao người lại gầy đi nhiều thế..."
Ta lười không muốn để ý đến hắn ta.
Nhìn thấy Lục công công thò đầu ra, tỏ ý có thể vào trong, ta liền vội vàng đi vào.
"Đến rồi."
Long diên hương đang cháy trong huân lung bao nhiêu năm như vậy vẫn không thay đổi, hoàng huynh từ đống tấu sớ chất cao như núi ngẩng đầu lên nhìn.
Sau đó chỉ vào chiếc ghế gỗ tử đàn dưới giường: "Ngồi đi, hôm nay không có tin tức gì mới, muội cứ nghỉ ngơi đi."
Ta ngồi xuống không nói một lời nào.
Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, làm cho mọi thứ trong Cung Càn Thanh trở nên tĩnh lặng, khắp nơi tràn ngập ánh sáng, nhưng toàn thân ta khi được ánh mặt trời bao phủ lại chỉ thấy cảm giác ớn lạnh. Vào buổi chiều, ta thấy những cung nhân đang quét dọn bên ngoài hành lang, những tên nô tài đang thì thầm dưới mái hiên, sự náo nhiệt của nhân gian, tất cả dường như đều là một thế giới khác.
Mặc dù hoàng thượng ngồi trước bàn làm việc không nói gì, nhưng thỉnh thoảng ta nhìn thấy huynh ấy mím chặt môi, ta biết trong lòng huynh ấy cũng rất sốt sắng.
Suy cho cùng cũng là liên quan đến từng tấc đất tấc sông, ở tây bắc đều có lang quân của ta, còn có con dân của huynh ấy.
Cho đến khi mặt trời xuống núi, cũng không đợi được tin tức gì từ An Tây.
Hoàng thượng đã xử lý xong chính vụ, lúng túng ho khan một tiếng: “Trẫm muốn vận động một chút, muội…”
Ta nhấc mông khỏi ghế, xoa xoa đầu gối đau mỏi rồi nói khẽ.
"Thần muội ngày mai lại đến."
Ngày thứ hai, vẫn không có tin tức.
Đến ngày thứ ba, có tin tức báo rằng di hài của hai tên thảm tướng trẻ tuổi kia đã được tìm thấy, nhưng Vương Diên... vẫn chưa có tin tức.
Sang ngày thứ tư, ta bắt đầu nói chuyện với hoàng huynh.
Ta nói với huynh ấy rằng làm nữ nhi thật phiền, không thể chạy đến An Tây. Ta nói với huynh ấy rằng ta muốn học cưỡi ngựa, học bắn cung. Ta nhướng mày và tuyên bố rằng: “Nếu Vương Diên chết, muội sẽ trở thành ni cô.”
Hoàng thượng rõ ràng là thấy rất phiền phức, nhưng ta khác những phi tần trong hậu cung của huynh ấy, cũng có thể sợ ta mất lý trí mà làm ra chuyện không hay, nên chỉ có thể…cho qua.
Cứ như vậy, bất chi bất giác đã đến ngày thứ mười.
Theo những câu chuyện vụn vặt mà thái tử tiết lộ cho ta sau đó, hành vi "bá chiếm" Cung Càn Thanh của ta tự nhiên lại làm dấy lên sự bất mãn của nhiều phi tần, trong đó nhất là Liễu quý phi ỷ minh vừa sinh hạ hoàng tự, nhưng các phi tử đều đem chyện này nói trước mặt thái hậu, nhưng đều bị thái hậu làm ngơ.
Ngày thứ mười, khi ta vừa uống xong chén trà thứ ba trong Càn Thanh cung, Lục công công thông báo có binh bộ thượng thư xin cầu kiến.
Ta cau mày.
Không cần tín hiệu của hoàng thượng, cũng rất tự giác ra gian sau tạm lánh một lúc.
Luật lệ của tổ tiên không thể phế bỏ, trong mười ngày này, một khi có các đại thần đến yết kiến, theo thông lệ phải làm như vậy.
Đợi đến khi ta nghe thấy giọng của binh bộ thượng thư xin cáo lui, run rẩy ló đầu ra từ gian sau, nhìn thấy hoàng thượng cũng đang chờ ta đi ra: “Người đã tìm thấy rồi, vẫn chưa tỉnh.”
Nghe được tin đó, bỗng chốc khoé mắt ta đỏ lên, bờ vai buông thõng. Nhưng lại không nghĩ gì, thở dài một tiếng.
"... Huynh ấy bị thương… có nghiêm trọng không?"
Hoàng thượng nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng mở mắt ra cười …lần cuối cùng huynh ấy cười như thế này là vào ngày thái tử chào đời: "Tiểu tử hắn thực sự là có năng lực! Không chỉ dẫn tiểu đội thâm nhập vào đại quân địch, mà còn trực tiếp bắt sống tên cầm đầu trong quân doanh Bắc Yến, Vương đô hộ lập tức tiếp ứng, hôm qua đại thắng, đại thắng rồi! "
Ta đứng đó sững sờ một lúc.
Lặng nhìn hoàng thượng đang cười rất vui vẻ, trong lòng thầm chửi rủa: “Hừ! Thâm nhập vào quân địch, bắt sống tướng lĩnh, một câu “đại thắng” nói nhẹ như lông hồng, không hề hay biết đều là Vương Diên nhà ta lưỡi kiếm dính máu, dùng mạng để đổi lấy.”
Còn chưa mắng xong đã thấy hoàng thượng dừng lại, lẩm bẩm nói: "Vương Diên còn trẻ, lại tài giỏi như vậy, phải giữ lấy, để sau này còn phục vụ thái tử…"
Huynh ấy đột nhiên nhìn ta, "Văn Huệ, trong lúc vui sướng đến mức choáng váng, nói cho ta biết, muội muốn lấy bảo vật gì trong bảo khố của ta làm của hồi môn?"
Đêm đó, sau khi đánh mạnh vào hoàng thượng, ta đã viết một bức thư cho An Tây.
Ta vẫn không kiềm chế được, mắng Vương Diên, người đang liều mình, đầu đổ máu.
Gần một tháng sau, ta nhận được thư hồi âm của Vương Diên, chỉ vài câu đơn giản thôi nhưng thật hạnh phúc.
"Yến Yến, đừng viết mắng ta. Khi nào trở về kinh, ta sẽ cho nàng một mặt mắng ta."
Đột nhiên ta nghĩ đến những gì Hoàng hậu đã nói khi đó, rằng vị trí thứ hai trong danh sách thi võ mới là người đàn ông khó gây rối nhất ở thủ đô.
Ngày Vương Diên trở lại, hoàng thượng không còn ngăn cản ta, phong tước cho Vương Diên.
Lần này, ta dậy sớm hơn lần trước, mất gần hai giờ để sửa soạn quần áo.
Ta kiễng chân nhìn một lúc, đúng là Vương Diên!
"Vương Diên! Vương Diên!"
Khi Vương Diên xuống ngựa, còn chưa kịp đứng vững, ta đã lao tới, may mà huynh ấy nhanh nhẹn nắm lấy vai ta: "... Yến Yến."
Sau khi chứng kiến cảnh này, Thẩm Thúc Ngân, người được lệnh hộ tống, che mặt thở dài. Mà bốn mắt đối nhau hồi lâu, ta nói: "Vương Diên, huynh đen đi rồi."
Vương Diên im lặng hồi lâu, một lúc sau mới biện hộ: "Ta có thể trở về tay không."
Sau đó, huynh ấy cau mày: “Yến Yến, đừng chán ghét ta.”
Ta vui mừng khôn xiết trước âm thanh của “Yến Yến”, vì vậy ta không muốn kiềm chế nữa, đột ngột gật đầu: “Ta thích, đương nhiên thích, trên dưới Vương Diên ta đều thích”
Trước sự ngạc nhiên của ta, Vương Diên không đợi ta nói xong mà tự giác cúi đầu xuống và nhanh chóng ngẩng đầu lên lần nữa.
Nhưng ta vẫn cảm nhận rõ ràng sự ấm áp ngắn ngủi trên má, ta sững người tại chỗ, thật lâu sau, ta yếu ớt đưa tay lên chỉ vào đôi mắt đen của Vương Diên: "Huynh, huynh, huynh..."
Vương Diên ban đầu dường như nhìn đi chỗ khác, nhưng cuối cùng, huynh ấy buộc mình phải tập trung vào ta.
Khi mở miệng, huynh ấy thậm chí còn có chút xót xa: "Ba năm trước, ta ở đây chờ công chúa. Ta vốn là muốn làm chuyện này. Ta nghĩ nếu thật sự chết ở An Tây, ít nhất ta sẽ biết cảm giác khi hôn công chúa là như thế nào. "
“Cảm giác như thế nào?” Vì vẫn còn trong trạng thái cứng ngắc, ta chỉ có thể trả lời ngắn gọn.
Vương Diên cũng không vội nói, mà là nắm lấy tay của ta đặt ở trên ngực.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
"Ta lo lắng hơn lúc chạy đến An Tây một mình khi còn trẻ."
Nghe nói, bối cảnh hôn lễ của ta rất lớn, không thua gì đám cưới lớn của hoàng huynh. Đến nỗi thái tử cau mày với ta: "Cô cô, phụ thân ta vì ngươi mà tiêu nhiều tiền như vậy, sau này ta làm sao có thể lấy được thê tử?"
Vào đêm trước hôn lễ của ta, Thái hậu cụp mắt xuống, suýt khóc.
Cho đến khi ta nói lời chia tay với bà ấy, bà ấy lại gọi ta là "Yến Yến": "Sau này, về An Tây với Vương Diên."
Nhìn bà ấy đứng khóc, thật giống như lời nói trong "Bài thơ".
Nhưng khi hôn lễ diễn ra vào ngày hôm sau, trái tim ta rộn rã tiếng chiêng và tiếng trống, khi Vương Diên đến đón ta, tất cả những gì ta còn lại trong tâm trí là sự tò mò và mong đợi.
Ta không đợi Vương Diên nói chuyện, liền sảng khoái nói: "Vương Diên, chàng hật là ưa nhìn, hoặc là bổn cung có mắt nhìn."
Mấy nha hoàn trong đó đều sững sờ, thầm nghĩ chưa bao giờ thấy tân nương nào dạn dĩ như vậy.
Nhưng Vương Diên cũng không thấy lạ, đôi lông mày đều đặn cong lên: "Hi vọng nương nương... không chỉ cho rằng nàng có một làn da đẹp."
"Tất nhiên," ta gật đầu mà không cần suy nghĩ.
"Ta đã làm một phép toán. Cho đến nay, chàng đã giết không phải người, mà là người."
Khi mấy nha hoàn lùi lại như đi trên lớp băng mỏng, ta thở dài ngao ngán.
"Làm họ sợ hãi rồi?"
Vương Diên nở một nụ cười tự hào: “Chà, không phải ai cũng có dũng khí cầm lấy con dao mà ta đã nhuốm máu.”
Ta nghe xong liền vội vàng nhắc nhở: “Vương Diên, con dao đó là chàng đưa cho ta.”
"Công chúa, chẳng mấy cặp phu thê nào nói mấy chuyện này trong đêm động phòng hoa chúc đâu."
Ta sững sờ một lúc, chợt thấy ánh mắt Vương Diên trở nên kỳ lạ, không chỉ giống như đang đốt pháo hoa, mà càng giống một con dã thú nhỏ sắp săn mồi.
Không hiểu sao, cổ họng ta hơi khô.
Tuy nhiên……
Rèm cửa vương vãi, vướng víu thái dương.
Trong bóng mờ, ta chợt cảm thấy lưng chàng chợt nhăn lại.
"Đây là--"
Vương Diên khịt mũi: "Ta đánh trận với người Bắc Yến, trúng tên là điều không thể tránh khỏi.
Ta nghe thấy sự điêu luyện trong lời nói của chàng, biết rằng đây là kinh nghiệm từ những lần bị thương thường xuyên, nhất thời, ta cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Dù sao ta từ nhỏ đã lớn lên trong cung, không cần phải nói, loại vết thương rỉ máu này, cho dù là cái trán hơi sưng, cũng là kinh ngạc, sẽ liên lụy không ít cung nhân.
Dựa vào sự lập dị mà mình trời sinh, ta dừng việc vừa rồi đang làm, chỉ kéo Vương Diên ngồi dậy, nhìn những vết cũ trên người, hỏi từng cái một về nguồn gốc của chúng.
Nhưng hầu hết trong số đó, ngay cả bản thân Vương Diên cũng không nhớ nổi, chỉ biết rằng hầu hết đều là vết thương do kiếm.
"Cái này thì sao?"
Môi ta đặt lên trán bên trái của Vương Diên, ngày thường ta không nhìn thấy, nhưng khi đến gần, ta phát hiện một mảng da có màu nhạt hơn một chút.
Vẻ mặt của Vương Diên trở nên có chút cô đơn.
Chàng không nói gì, ta cũng không hỏi gì, chỉ dùng đầu ngón tay mềm mại của mình vuốt ve nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác.
"Yến Yến, nàng có biết ta là nhi tử không?"
Ta giật mình, rồi gật đầu.
Vương Diên nắm lấy tay ta trên trán và đặt nó giữa hai người.
"Gia đình Vương Diên tin vào số phận. Ai cũng nói rằng có con sẽ hại phụ mẫu. Khi còn nhỏ, ta rất thân thiết với họ… Nhưng vì thấy ca ca ốm yếu, mỗi lần ngã, nương ta lại vừa thổi vừa dỗ dành. Có lần ta bị biểu đệ đánh vào đầu chảy máu, ta mừng lắm, nghĩ mình bị thương thì nương sẽ thổi cho ta, nhìn ta nhiều hơn. Nhưng bà ấy mắng nhũ mẫu một hồi, rồi cái gì cũng chẳng có cả."
Vương Diên lãnh đạm cười, vẻ mặt không có ảm đạm, chỉ là có chút tiếc nuối.
"Thực ra nhũ mẫu cũng không thích ta. Dù sao người ta cũng nói ngộ sanh tử hữu phản cốt. Bà ấy sợ ta giết bà ấy và con bà ấy, không bao giờ cho con chơi cùng ta."
Điều này một lần nữa không thể tưởng tượng được đối với ta, người đã được ngưỡng mộ bởi tất cả các ngôi sao từ khi còn là một đứa trẻ.
"Đã lâu rồi, không có chuyện gì."
Thấy ta không nói, Vương Diên nhún vai trước, giọng điệu còn trêu chọc: "Sau khi ta đi An Tây và được A Ông đồng ý, rồi quay về Nhữ Nam, sẽ không còn ai dám cười ta nữa."
Nhưng đó là Vương Diên, một thiếu niên, thậm chí chưa đầy mười tuổi, khi ở An Tây những người khác có khi vẫn còn làm phiền lòng phụ mẫu.
Cho dù có vị vương gia bảo vệ A Ông này, nhưng lại bận rộn như thế, làm sao có thể luôn luôn bảo vệ chàng?
Khi nghe tin chàng mất tích và nghe tin chiến thắng của chàng, ta không khóc, nhưng nghĩ đến chuyện này, mắt ta trở nên nóng bỏng.
"Vương Diên, tuy rằng chàng không còn cảm thấy đau nữa, nhưng ta vẫn muốn hôn nó..."
Vương Diên nghe xong thì sững sờ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Đêm đó, sau sự run rẩy và sung sướng chưa từng có, ta nằm vật ra giường, sắp chìm vào giấc mộng. Vương Diên, người đang ôm ta từ phía sau vẫn chưa ngủ, ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng khi lim dim ngủ.
"Yến yến, khi ta nhìn thấy nương khóc vì ca ca khi ta còn nhỏ, ta thực sự nghĩ, trên đời này, nhất định phải có một đôi mắt rơi lệ vì ta, chủ nhân của đôi mắt ấy sẽ hôn lên vết sẹo của ta, đưa ta về nhà."
"Sau khi trở về kinh, ta đi săn trong vườn Thượng Uyển. Cuộc đời ta, giống như ở An Tây, không bao giờ hối hận.
- Hết -