Phần : Chương
_______
.
Ta là trưởng công chúa hoành hành ngang dọc trong kinh thành nhiều năm nay.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng khi mình được tán tỉnh, tín vật định tình sẽ là con dao đẫm máu.
Mối lương duyên này bắt đầu vào một buổi chiều nắng vàng.
Ta đang đi săn bắn trong vườn thượng uyển, lại bị một vị lang quân không biết từ đâu ra cướp mất con hươu là con mồi ta chuẩn bị bắn.
Ta vốn đã quen tác oai tác quái, không kịp nghĩ nhiều liền dùng cây cung do hoàng huynh ta ban tặng bắn vào con ngựa trắng hắn đang cưỡi.
Con ngựa đó cũng không tồi, tuy rằng chân trước bị trúng một mũi tên nhưng không hề bị ngã.
Ta vẫn giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn tư thế hiên ngang của con ngựa, nhưng khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đầy phẫn nộ của người đang cưỡi trên nó.
“Nhìn gì mà nhìn, không biết đây là…”
Đây là vườn thượng uyển.
Lời ta định nói không thể thốt ra khỏi miệng vì chủ nhân của cặp mắt kia đã cưỡi ngựa tiến lại ngay gần ta.
Hơi nóng phả vào mặt ta.
Và lí do khiến ta ngạc nhiên sững người ra lúc đó không phải là vì mái tóc, lông mày, đôi mắt đang áp sát ta, mà là sự sắc lạnh của lưỡi dao đang kề trên cổ, tưởng chừng như chỉ cần nhích thêm một chút nữa thôi là nó sẽ găm vào cổ ta vậy.
Hành động đó đã khiến mấy tên tuỳ tùng thân cận phía sau ta tái mét cả mặt.
Quên mất bản thân ta đang cải trang thành nam nhân, nhũ mẫu vội vàng nói: “Dừng tay, kẻ nào dám hành thích trưởng công chúa.”
Nhưng thật đáng tiếc, giọng nói của nhũ mẫu hoàn toàn bị sự sợ hãi khống chế, không hề có chút uy nghiêm nào.
Trong khoảnh khắc hắn thất kinh, ta liền đoạt lấy con dao.
Tội thần, đợi lấy cái chết để tạ tội với bổn cung đi.
Mặc dù ta không hề biết kẻ tội thần đã cướp còn mồi của ta, lại còn cả gan mưu đồ hành thích ta là ai nhưng chuyện này cũng không ngăn được ta tuyên cáo như thế.
Không biết có làm được hay không nhưng khi nói lời tàn nhẫn không được nói lời dư thừa.
Đó là điều mà hoàng huynh ôn nhu nho nhã thường ngày đã dạy cho ta, văn võ thời Mãn Thanh đều quỳ gối ca tụng nhà vua anh minh khiêm tốn, nghĩ lại quả không sai.
Với sự hộ tống của thị vệ, ta cưỡi ngựa trở về phủ. Trước khi ngủ ta vẫn còn nghịch con dao lúc nãy.
Con dao đó nửa mới nửa cũ, lưỡi dao có rất nhiều vết xước, trên cán có có một vệt màu nâu mà sau này ta mới biết đó là vết máu.
Ngày hôm sau thái hậu triệu ta vào cung.
Ta buồn ngủ đến mức không có thời gian trang điểm cho kĩ càng, theo tiếng bánh xe ngựa lăn về phía trước, ta còn ngủ gật suốt dọc đường đi.
Mỗi lần đi săn ở vườn thượng uyển mà bị thái hậu phát hiện, đều sẽ bị giáo huấn một trận, nào là nữ đức, nữ tiết, dung mạo đoan trang hiền thục…
Huống hồ là ngày hôm qua còn xảy ra chuyện như vậy.
Thái hậu thương ta, ân cần hỏi han ta một hồi.
Đúng vậy, trong năm đầu đời ta không hề mảy may nghi ngờ tình yêu mà thái hậu và hoàng thượng dành cho ta.
Ta là con gái út của tiên hoàng.
Khi người trút hơi thở cuối cùng ở Sùng Minh cung, ta mới ở cái độ tuổi biết chơi lục lạc. Nhưng may mắn là trong lúc loạn lạc huynh trưởng Ngô Dương Dương đã đứng lên dẹp loạn, cuối cùng như ý nguyện được trở thành hoàng đế. Mặc dù không phải là huynh muội ruột thịt, nhưng mẹ của chúng ta lại là tỷ muội ruột.
Điều khác nhau duy nhất ở đây là mẫu thân của ta mất khi vừa sinh ra ta, còn mẫu thân của hoàng huynh lại được mẹ quý nhờ con, không những trường mệnh bách tuế mà còn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Thậm chí, trước tang lễ của tiên hoàng, hoàng huynh còn ngồi xuống ân cần nói với ta rằng người chỉ đang ngủ thôi.
Thật ra lúc đó ta đã hiểu được ranh giới của sự sống và cái chết.
Nhưng để phối hợp với vị hoàng đế thâm tình huynh muội ta đã cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Khi bắt đầu được dạy dỗ, ta đã được dạy rất nhiều về Nho gia, cái gì mà ôn lương cung kiệm nhượng, cái gì mà trung nghĩa lễ tín…
Nhưng trong năm đầu đời ta là một tín đồ của Đạo gia - lúc nào nên ngốc thì ngốc, nên điên thì điên, chỉ cần thái hậu và hoàng thượng còn thương ta thì người không cha không mẹ này có thể hoành hành ngang dọc vài năm nữa.
Đợi khi ta đến tẩm cung của thái hậu, thái hậu hiển nhiên không yên lòng, ngay lập tức hỏi han ta.
Tuy nhiên sau khi xác nhận rằng ta không sao, bà ấy không còn như ta tưởng tượng, làm ta hoảng sợ, ngược lại có chút trách móc gõ vào đầu ta: "Văn Huệ à Văn Huệ, ai gia đã chiều hư con rồi, vị bản nhãn mới mà con cũng dám động vào."
Xem ra ta đã đụng phải nhân vật không nên đụng đến rồi.
Nhưng có điều chẳng qua cũng chỉ là một bảng nhãn.
Ta không nghĩ việc này là nghiêm trọng lắm, còn không thèm hỏi tên tuổi hắn ta, cười nói: “So với việc hồi bé con lật tung mũ quan tước của thái phó không phải là khá hơn sao? Nương nương hắn còn dám vô lễ phạm thượng?”
Thái hậu nghe đến đây liền nghẹn lại.
Sau khi định thần lại, thái hậu nói vừa gấp gáp, lại vừa có vẻ như rất thần bí: “Con đừng làm ai gia sợ hãi, không chỉ có ai gia mà còn cả hoàng thượng. Con biết không, ba đời tổ thượng gia tộc nhà họ trấn giữ biên cương, phía Tây mấy năm gần đây không còn được thái bình, nếu xảy ra chiến thanh thì chỉ có thể trông cậy nhà họ Vương, mặc dù con là thân phận nữ nhi nhưng mỗi lời nói cử chỉ đều đại diện cho hoàng gia. Về phía hoàng thượng, ai gia có thể nói đỡ cho con nhưng nếu để các quan trọng thần biết được thì e rằng đến cả ta cũng không cứu nổi con rồi.”
Để ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hoặc là để ta nhận ra được thái độ không để người khác vào mắt của mình, thái hậu đã lên lớp ta nửa canh giờ, đại khái là đã nói đến đời tổ tông của vị bảng nhãn kia.
Cuối cùng, thái hậu còn đe doạ sẽ cấm túc ta nửa năm nếu như ta còn phạm phải tội khác.
Dưới sự uy hiếp của thái hậu, ta bước ra khỏi tẩm cung, ngẩng đầu ngước lên mặt trời trên cao rồi tự thuyết phục bản thân.
Được rồi được rồi, hiểu rồi.
Trước mắt người khó đối phó nhất cả kinh thành này chỉ có Vương Diên.
Nhi tử đời thứ sáu của Nhữ Nam Vương Thị, nhi tử của ngự lâm quân nhà họ Vương tiếng tăm lừng lẫy, được hoành huynh gọi là võ tướng giỏi nhất trong số các anh tài trẻ tuổi.
Người sống ở phía Tây Bắc, không được học hành, hứng chịu bão cát, tính khí không tốt, gặp thần giết thần.
Hoàng huynh của ta lại không để ý đến việc đó, sau khi sở thị luận tội Vương Diên vô lễ, thay vào đó lại cười nói: “Người ta thường không lãng phí anh tài, trẫm vô cùng yêu thích ngươi.”
Hoàng thượng đúng là người hai mặt, lúc trước còn nói ta là đồ bướng bỉnh.
Thấy sắc mặt ta không tốt, nhũ mẫu liền an ủi: “Người đừng tức giận, hãy nghe lời thái hậu đi, vì Vương Diên trọng trách nặng nề nên hoàng thượng mới ưu ái như thế, ta nghĩ ngài ấy sẽ chẳng ở đây lâu đâu”
Nghe những lời đó ta thoải mái hơn một chút. Không sai, đến từ đâu thì quay về đó đi.
Tuy nhiên, có một chuyện nghịch lý là vài ngày sau, ta nhận được tin báo Vương Diên xin cầu kiến.
Ta chưa kịp chuẩn bị gì, suýt nữa thì bị nước trà nóng làm cho bỏng, liền nhìn về phía nhũ mẫu hỏi: “Không sai đấy chứ, Vương Diên nào cơ?”
"Bảng… bảng nhãn." Nhũ mẫu cũng có vẻ do dự.
“Nói với hắn bổn cung không muốn gặp nam nhân bên ngoài."
Nghĩ đến ngày hôm đó bị thái hậu giáo huấn nửa canh giờ, lại bị hắn ta hớt trên tay con hươu kia, ta tức giận hét lên.
Uống trà xong, ta lại ở trong vườn luyện cung tiễn, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi:
"Hắn ta còn ở đó không?"
Nhũ mẫu vẻ mặt trở nên ngượng ngùng.
Thật là cố chấp. Ta nghe vậy trong lòng liền thầm chửi rủa, nhưng chính vào lúc đó đột nhiên tiếng của thái hậu văng vẳng bên tai: “Vương gia ấy à, ngài ấy là trung thần, đến cả hoàng huynh cũng phải nể phần, Văn Huệ đừng nhỏ nhen như vậy.”
Nếu như để thái hậu biết, hắn ta đã phơi nắng trước phủ nửa ngày trời.
“Ngươi đi hỏi xem hắn ta đến làm gì." Ta vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nghĩ xem nên thị uy với Vương Diên như thế nào.
Vương lang quân nói hôm đó va chạm với trưởng công chúa, hôm nay đến thỉnh tội
Ta nghe vậy, lại sững sờ lần nữa.
Nhưng lúc gặp nhau vào một ngày đẹp trời thế này, ta mới nhìn ra, hắn ta xin lỗi chẳng có một chút thành ý nào, khuôn mặt hắn tối sầm lại, lời xin lỗi thì không thấy đâu, còn không thèm nhìn ta lấy một cái, đây là kiểu xin lỗi gì vậy?
Văn Huệ ta không thể để bị khiêu khích, giờ lẩn trốn vẫn kịp.
Nhưng Vương Diên lại như đứng chôn chân dưới đất, hoặc có thể hắn ta nghe không hiểu những lời đuổi khéo khách của ta.
Ta nhướn mày: “Còn có chuyện gì không, nếu không thì ngài có thể lui rồi.”
“Diên có một vật, xin người hãy trả lại.”
Hoá ra chủ ý của kẻ say không phải là rượu, xin lỗi chỉ là giả, tìm đồ mới là mục đích chính, ta giả vờ như không nghe thấy.
Vương Diên nhíu máy, nhưng vẫn cả gan hỏi: “Ngày đó có một con dao nhỏ, công chúa đã lấy đi."
Ta thậm chí còn không nghĩ tới chuyện đó: “Lang quân thật khéo đùa, đó dù sao cũng là bằng chứng của vụ ám sát, ta đã giao cho Đô Sát Viện rồi, ngài đến Đô Sát Viện tìm Thẩm đại nhân đi.”
Vương Diên sững người.
Chắc vì quá bất ngờ nên hắn ta đã quên tránh ánh mắt ta, nhìn ta bằng đôi mắt bất mãn.
Đôi mắt đen láy vẫn sáng lên như trước, hằn sâu trên gương mặt đó, nếu như không phải Vương Diên lúc nào cũng bày ra bộ mặt hung dữ thì miễn cưỡng cũng sẽ được các cô nương trong thành săn đón.
Ta ăn nói không khiêm nhường quen rồi, lần này cũng không ngoại lệ.
“Vương Diên!”
Thậm chí quên cả phép tắc gọi hắn một tiếng lang quân.
“Ngài không phải lớn lên ở Tây Bắc sao, sao phơi nắng không thấy đen vậy?”
Ta hỏi câu này với giọng điệu rất chân thành và ấm áp, nhưng vừa dứt lời ta nhận thấy rằng những gì mình vừa nói ra đều mang hàm ý trêu chọc, nhũ mẫu đang cúi đầu bên cạnh cũng lấy làm ngạc nhiên.
Còn Vương Diên?
“Diên…”, giọng hắn ta như sợi dây diều, rung rinh một chút rồi dừng lại một lúc, cuối cùng cũng bị mắc kẹt trong cổ họng.
"Diên không dám làm phiền công chúa nữa, cáo từ."
“Công chúa, đắc tội rồi.” Tiếng bước chân của Vương Diên dần biến mất ngoài hành lang, nhũ mẫu cau mày nhăn mặt “Nếu như để thái hậu phát hiện người đổi cách bắt nạt bảng nhãn thì phải làm sao đây?”
Ta nghiêm mặt nói: "Bắt nạt chỗ nào chứ?"
Người luôn nhìn thấu mọi chuyện như nhũ mẫu thật thà nói: “Nhưng tai của ngài ấy đều đỏ hết lên rồi.”
Ta nghe đến đây thì sững người một lúc rồi bật cười.
Ra là như vậy, ra là như vậy, Vương Diên à, hoá ra ngươi sợ kiểu này.
- Còn nữa -