Ở trên một dãy hàng ngọc giản lộ ra mộ cái hộp gấm nhìn có cẻ khá cũ kỹ.
-Ồ,đó là cái gì?
Lâm phong khẽ đưa tay lên cầm cái hộp gấm.
Cái hộp này ở ngoài bao quanh là tấm da hung thú nhỏ bao trọn lấy cái hộp,ánh sáng nhần nhạt tỏa ra khiến Lâm Phong có chút ngạc nhiên.
-Ám Linh,cái này nàng có thể nhìn ra là gì không?
Lâm Phong truyền âm vào cho Ám Linh.
-Có cổ quái,ta cũng không nhìn rõ được.
-Các tỷ muội có ai nhìn ra được cái gì không?
Ám Linh nhìn quanh cái hộp cũng không cảm giác được cái gì quay sang hỏi mấy người đằng sau.
Mấy người long nữ cũng xúm lại nhìn.
-Ta cũng chả nhìn ra cái gì.Nhưng được bao bọc như thế chắc cũng có thể là thứ bất phàm.
Thủy Linh nhìn nhìn cũng nói.
-Ta thì cảm giác cái này hơi quen quen,hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Lôi Linh lúc này thanh âm khiến cho mọi người chú ý.
-Là gì vậy?
-Ta cũng không chắc lắm,nhìn khí tức nó tỏa ra khá quen thuộc thì cảm thấy thế thôi.
-Cứ đập nát ra thì biết là gì thôi.
Kim Linh vẻ mặt lạnh lùng khinh thường nói.
-Nói như nàng thì nói làm gì.Nhỡ đạp nát cái hộp thứ ở bên trong cũng nát thôi.
Lâm Phong vẻ mặt thương tiếc ôm lấy cái hộp nói.theo như những truyện hắn đã đọc truyên mạng thì những thứ đồ vật này toàn là những hàng khủng thôi.
-Thôi,không quản nó là gì nữa,mang về nói sau.
-Nhưng lão già bên ngoài nói là chỉ được chọn thứ thôi mà.
Hỏa Linh nhắc nhở Lâm Phong.
-Không cần,lúc đó thì nhan sắc siêu cấp đẹp trai của ta có chỗ dùng rồi.
Lâm Phong vẻ mặt khinh bỉ nói.
-Chả nhẽ..ngươi..ngươi thích đàn ông?
Mộc Linh vẻ mặt ngạc nhiên nói.
-Bậy nào,ai bảo ta thích đàn ông,chỉ là theo kinh nghiệm của ta thì thường những người đẹp trai làm việc gì cũng dễ.
Lâm phong dơ tay lên vuốt tóc mình tỏ ra vẻ soái ca của mình nói.
-Hừ....
Băng Linh mặt lạnh khẽ hừ tiếng.
.........................................................
Bên ngoài võ kỹ các.
-Đại nhân,đại nhân,ta ngưỡng mộ ngày như thao thao giang thủy,liên miên bất tận,ngài là người đẹp trai nhất mà ta từng biết,siêu cấp cường giả vô địch vũ trụ,mỹ nữ vây quanh như mấy,ngài khẽ mìm cười có thể làm cho nữ nhân không khỏi thầm yêu mến trong lòng,không kìm được mà muốn trao thân cho ngài.
Lâm phong vừa bước chân ra khỏi đại điện đa vội lao vào ôm lấy chân lão giả nhưng sùng bái thần tượng vậy,miệng thao thao bất tuyệt ca ngợi lão giả như lão là người có tất cả những thứ trên đời,tiền tài,sức mạnh,nữ nhân.....Khiến các long nữ một mặt đen xì trong lòng không khỏi buồn nôi về hành động của hắn.
-Vô sỉ,quá vô sỉ,siêu cấp vô sỉ.....
Lão già đang nằm trên ghế khẽ phe phẩy quạt mắt hiu hiu ngủ thì bất ngờ có người lao đến ôm chân hắn khiến hắn mộng đang mộng đẹp mà bị phá vỡ.Lão đang định đứng lên chửi rủa đứa nào phá lão thì nghe thấy thanh âm của Lâm Phong không khiến lão vẻ mặt khác thường.
-Thì ra là tên tiểu tử nhà ngươi.Muốn làm gì đó.
-Đại nhân,ta ngưỡng mộ đại nhân như.......
Lâm phong đang định ca ngợi lão thì lão vội nói.
-Dừng,những thứ ngươi định nói ta cũng biết,đó là điều mà ai cũng biết không cần tiểu tử ngươi nhắc,hắc hắc.
-Muốn cái gì nói luôn đi.
Lâm phong biết lão đã mắc câu rồi vội lôi cái hộp gấm lấy được ở trong võ kỹ các ra nói.
-Chính là thứ này,tiểu tử cảm thấy với nó có duyên nên định mang về nghiên cứu,ngày sau quay lại trả.
Lão giả nhìn cái hộp gấm ánh mắt mang theo vẻ cổ quái nhưng nhanh chóng hồi phục lại bộ dáng như cũ nói.
-Nếu như thấy nó với ngươi có duyên thì ta sẽ đưa nó cho ngươi,coi như là quà gặp mặt của chúng ta với cả những điều mà ngươi nói về ta thì đều là sự thật coi như ngươi không biết nói giối.Đúng nhất chính là cái:câumỹ nữ vây quanh như mấy,ngài khẽ mìm cười có thể làm cho nữ nhân không khỏi thầm yêu mến trong lòng,không kìm được mà muốn trao thân cho ngài.Ta thích,hắc hắc.
-Cảm tạ tiền bối.
Lâm Phong trong lòng không khỏi chửi rủa lão già này mà cũng có cùng sở thích với hắn,đều thích mỹ nhân cả khiến cho các nàng long nữ trong đầu một trận khinh bỉ.
-Các ngươi đúng là quá vô sỉ mà.
Băng Linh một mặt khinh bỉ nói.
Lâm phong tròng lòng cũng kệ nàng,nàng là người mà đấu khẩu với hắn nhiều nhất.Nhưng câu nói tiếp theo của Phong Linh lại khiến Lâm Phong một mặt khác lạ nhìn lão già.
-lão hình như vẫn là còn thân xử nam.
Lão giả thấy Lâm Phong ánh mắt nhìn mình khác lạ với lúc trước không khỏi cảm thấy như hắn đang trêu trọc mình vậy vội quát lên.
-Tiểu tử,ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì.
-Hắc hắc,tiền bối,người không khỏi vẫn là còn thân xử nam đi,hắc hắc.
Lâm Phong ánh mắt mang theo vẻ châm chọc nói.
-Ngươi...ngươi...sao ngươi biết ta vẫn là còn thân xử nam?
Lão già một mặt đen xì nhìn Lâm Phong thanh âm không khỏi mang theo nghi ngờ,thực lực của hắn,hắn cũng biết mà tên Lâm phong này lại có thể nhìn ra hắn vẫn còn thân xử nam không khỏi đánh giá Lâm phong.
-Tên này trên người có bí mật.
-Tiền bối vẫn còn là thân xử nam chắc là do người mỹ nữ vây quanh quá nhiều,nếu như muốn người thì lại lo rằng người khác mang hận mình,vì yêu mà làm liều.Tiền bối không khỏi có lòng lo lắng cho mọi người,tiểu tử khâm phục.
Lâm phong giơ ngón tay cái lên miệng thao thao bất tuyệt nói.
-Ngươi..ngươi..chỉ được cái nói đúng,hắc hắc,quả thật ta đúng là suy nghĩ cho mọi người nên mới không làm như vậy.
Lão giả mặt mũi đen xì nhưng khi nghe được Lâm Phong nói mặt mũi không khỏi tự hào lên.
-Tiểu tử chỗ này có một ít ừm...ừ xuân dược,tiền bối có thể mang đi sử dụng,hắc hắc,chắc tiền bối cũng biết cách sử dụng đi,không cần tiểu tử đây phải hướng dẫn đi,hắc hắc.
Lâm Phong khẽ ghé lại gần tai lão giả nói,trong tay cầm sãn vài lọ thuốc xuân dược mà hắn kiếm được trên người tên Lâm Kính dúi vào tay lão già.
-Ngươi...ngươi...Bất quá cái này ta thích,hắc hắc.
Lão giả tay chỉ mặt Lâm phong như định đánh hắn nhưng tay lão vẫn kịp thu mấy lọ xuân dược vào khiến cho Lâm phong không khỏi trong long một trận ngạc nhiên,thực lực của lão già này quá cao thâm,trên mặt vẫn tỏ ra ý cười cười một cách vô sỉ.
-Hừm,chuyện này không được lộ ra ngoài không ta sẽ xử ngươi như gia pháp,chắc ngươi cũng biết phải làm gì rồi chứ.
-Ta đã biết,người yên tâm đi,hắc hắc,tiền bối cứ thoải mái.
Lâm phong tỏ ra ý biết điều tay khẽ chỉ cái lọ xuân dược trong lòng lão giả nói.
-Được,ngươi có thể trở về.
Lão giả tỏ ý biết,đưa tay phất phất ý bảo Lâm Phong có thể gia về.
-Tiểu tử cáo lui.
Lâm phong cũng co giò lên chạy nhanh đi sợ lão giả lại đổi ý.
Trong lòng Lâm phong lại vang lên tiếng chửi rủa của Băng Linh.
.....................................................................................................................