Lộng Gió

chương 5: đại hội võ thuật – giải quyết chút biến cố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tên sợ quá, hét lên: “ Chẳng liên quan gì đến thân nhân của ta cả? Các ngươi nhắm là nhắm vào....

Tên đó chưa kịp nói xong, Hàn Mộ Ngọc đã chen vào quát: “ Đã làm kẻ thua cuộc thì làm gì có tư cách quyết định vận mệnh của chính mình! Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi nhận việc đi ám sát người ta, thì phải liệu có kết cục này! Ngươi nói thân nhân không liên quan đến việc ngươi làm, thì để ta nói cho ngươi biết, bọn họ ăn bằng tiền, sống bằng tiền ngươi đi bán mạng giết người mà có, cha mẹ ngươi không biết dạy dỗ ngươi dạy ra thành một phần tử của đám ô hợp! Vợ con ngươi không biết khuyên bảo chồng, để hắn đi làm kẻ bất lương, kiếm những đồng tiền không trong sạch! Tất cả đều có lỗi! Đây là ngươi tự làm tự chịu, còn liên lụy đến người khác!”

Lời của Hàn Mộ Ngọc khiến nhiều người giật mình, bọn họ thấy có chút quá đáng.

Một kẻ không chịu được rống lên: “ Ta nói, ta nói, là có một nữ nhân sai khiến bọn ta, ả khoảng tuổi, bọn ta gọi là Nhiệm phu nhân, chứ chưa từng gặp mặt, chưa từng giao tiếp, tất cả đều qua thư, còn nữa, tiền bạc cũng là ả sai người đến đưa. Bọn ta căn bản không biết ả là ai!”

Lúc này thì mọi người mới hiểu ra mục đích thật sự của Hàn Mộ Ngọc.

Hàn Trường nhìn Hàn Ôn, Hàn Ôn lại nhìn sang Hàn Quân. Lão vuốt râu, rồi nói: “ Giết các ngươi chỉ tổ làm bẩn tay bọn ta mà thôi! Mau, cút đi chỗ khác, chuyện sau này của các ngươi, bọn ta không quản nữa. Ta cũng nhắc luôn, liệu mà làm người lương thiện, đừng có đi giết người nữa!”

Mấy tên đó lạy lục, rồi chạy biến.

Ai cũng biết, không sớm thì muộn, mấy tên đó cũng bị thủ tiêu thôi.

Hàn Trường hỏi: “ Tiên sinh, cứ thế thả chúng đi ạ?”

“ Phái vài người theo bảo vệ. Kiểm tra quân số, rồi xuất phát, nhanh nhanh tìm một nhà trọ nghỉ qua đêm, chúng ta đi cũng lâu rồi.”

“ Vâng.”

Kết cục, có người chết, người bị thương, phải chữa trị gấp. Khi chuẩn bị lên đường, cũng đã quá giờ Mùi, gần đến giờ Thân. Mãi mà mới tìm được một nhà trọ ngủ qua đêm, chứ không là mấy người phải đốt lều dựng trại ngủ ngoài bìa rừng.

Sáng sớm, tất cả lại lên đường. Lần này thì đến hẳn, không còn gặp cái gì nữa.

Bỗng Hàn Ôn lẩm bẩm nói: “ Cứ tưởng Lục gia tổ chức thì êm ấm chứ.”

“ Huynh nói vậy là sao?” Hàn Mộ Ngọc hỏi lại

“ Thì còn sao nữa, đương nhiên Hàn gia chúng ta năm nào cũng bị tập kích, có vài năm không thôi. Điều đáng nói là không chỉ Hàn gia, mà gia tộc nào cũng dính mấy lần, chỉ có Hàn gia là nhiều nhất, thường xuyên nhất.” Hàn Ôn trả lời

À, ra thế. Hóa ra đó là lý do Hàn Quân nói yên tâm, cũng như ngữ điệu câu nói đó không bình thường. Ra là thế, bất cẩn quá! Mà, có lẽ mấy năm Hàn gia không bị tập kích, thì chắc là do tổ chức ở địa bàn Hàn gia.

Đi được một lúc, thì từ đằng xa đã thấy mấy bóng áo màu xanh. Hàn Trường giọng điệu vui vẻ hẳn: “ Sắp đến Dạ Liệt Sơn rồi, người Lục gia ra đón chúng đấy!”

Mọi người nghe xong có tinh thần hẳn.

Đám người Lục gia thấy Hàn gia đến, cung kính chào, vội mời vào trong.

Bọn hậu bối lập tức thông báo cho Lục Hành Chu – cũng là người đứng đầu Lục gia ra tiếp. Lục Hành Chu tay bắt mặt mừng, mời người Hàn gia ngồi vào vị trí đã sắp xếp, dặn mấy nữ hầu châm trà rót nước, rồi hỏi: “ Năm nay chuyến đi của Hàn tông chủ ổn chứ?”

“ Vẫn thế.” Giọng của Hàn Quân có chút bất đắc dĩ, cộng chút phiền mỏi.

Ban đầu, nàng còn tưởng người đứng đầu một gia tộc, sẽ tầm tuổi như cha nàng, nhưng không ngờ, Lục tông chủ chỉ là một thanh niên tầm tuổi như đại ca nàng. Đúng là bất ngờ!

Lục Hành Chu nhìn sang nàng, rồi hỏi: “ Vị này hẳn là ái nữ của Hàn tông chủ đi?” Hàn Quân gật đầu.

Hàn Mộ Ngọc cung kính chắp tay: “ Lục tông chủ.”

Lục Hành Chu cũng chào lại, rất tử tế.

Nàng ghé sát tai Hàn Ôn, hỏi: “ Lục tông chủ trẻ thật!”

“ Đương nhiên. Hắn là tông chủ trẻ nhất võ lâm đấy! Tên hình như là Lục Hành Chu.” Hàn Ôn đáp bằng giọng tự hào, như thể nói đến mình, chứng tỏ quan hệ hai người khá tốt, hoặc Lục Hành Chu này rất được lòng người.

Nàng mỉm cười, gật đầu phụ họa.

Hàn gia đến gần sớm nhất, chỉ sau Lãnh gia, mấy canh giờ sau, các nhà cũng tụ họp đầy đủ. Lục Hành Chu đều hỏi câu giống như Hàn Quân, kỳ lạ là chỉ Hàn gia bị tập kích.

Mọi người ngồi vào bàn, cùng mở yến tiệc, chuẩn bị cho Đại hội võ thuật thường niên.

Truyện Chữ Hay