Cao Lãng bước lên đài thi đấu. Khuôn mặt hắn giờ đây bắt đầu trở nên nghiêm túc, tỏa đầy hiếu thắng. Còn Lãnh Dạ Mạc thì nhẹ nhàng, bĩnh tình bước lên đài thi đấu, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Sự bình tĩnh của y khiến Cao Lãng nổi điên. Hắn nở một nụ cười rồi nhanh chóng nhảy lên trên, dùng kiếm chèm từ trên xuống. Lãnh Dạ Mạc đỡ được. Còn Cao Lãng không biết rằng mình đang vì sự tức giận mà để lộ sơ hở quá lớn, bị Lãnh Dạ Mạc bắt được. Y một mặt đấu kiếm với Cao Lãng, nội lực tỏa ra lớn đến nỗi nhiều kẻ không chịu được, ngất đi, mấy nữ hầu sớm đã trốn.
“ Sao hả, Lãnh công tử, thấy.....
Chưa kịp nói xong, Cao Lãng đã trừng mắt nhìn Lãnh Dạ Mạc. Thì ra, hắn đã bị Dạ Mạc dùng đầu gối đá thẳng vào bụng. Cão Lãng nhảy xuống, trừng mắt nhìn người phía trước. Bên dưới sớm đã rất náo nhiệt, nay náo nhiệt thêm vài phần.
Hắc Viêm Doanh gập quạt lại, hỏi: “ Ba người, cảm thấy như thế nào? Ý ta là ai có cơ hội thắng nhiều hơn?”
Lục Cảnh Thần nói: “ Nhìn vào thế trận hiện tại, thì chắc là Lãnh công tử. Cao công tử đã bị trúng đòn vào chỗ hiểm. Với lại, xét về nội lực, Lãnh công tử nhỉnh hơn Cao công tử vài phần. Huynh ấy còn có thể kiềm chế cảm xúc rất tốt, hơn Cao công tử nhiều. Sự tức giận làm huynh ấy mất đi sự sáng suốt cần có.”
“ Huynh nói rất đúng. Quả không hổ danh Lục công tử thông minh hơn người!” Vương Dịch phụ họa. Còn Hàn Mộ Ngọc không nói gì, nhìn chằm chằm vào Lãnh Dạ Mạc. Mặt không biểu lộ cảm xúc, thú vị thật!
Trên đài, máu Cao Lãng đã dồn lên não hắn. Hắn nghỉ chỉ đúng giây, rồi lại lao lên không chút lưu tình, cầm kiếm chém về phía trước. Lãnh Dạ Mạc đỡ đòn của hắn, rồi dồn lực vào kiếm, chém mạnh về phía trước, làm Cao Lãng bật ra xa. Y cũng không tự đẩy mình vào thế bị động nữa, mà xông lên tấn công. Cao Lãng vẫn còn choáng, nhưng đỡ thì đỡ được. Thấy mình bị lép vế, bản tính hiếu thắng lại nổi lên, hắn đẩy Lãnh Dạ Mạc về phía trước, nhưng không thành, còn bị ăn một cú đá từ y. Chưa kịp định thần, thì người Cao Lãng đã dính một vét thương, rất dài. Hắn bị Lãnh Dạ Mạc chém! Máu bắn ra, văng vào khuôn mặt và bạch phục của y. Nhưng y vẫn không biểu lộ chút xúc cảm nào. Hình như y vô cảm, hoặc y không biết thể hiện cảm xúc lên khuôn mặt mình. Cao Lãng vẫn còn rất bàng hoàng. Bấy lâu nay hắn lười luyện tập, luôn nghĩ mình là mạnh nhất, nhưng hắn sai rồi. Bên cạnh hắn có một Lục Cảnh Thần không giỏi đánh nhau nhưng giỏi phán đoán, có một Vương Dịch suốt ngày ốm yếu bệnh tật phải học bắn cung, có một Hắc Viêm Doanh lười chấp hắn, mỗi lần cãi nhau là có Lục Cảnh Thần can ngăn. Trong khi người ta tiến bộ vù vù, hắn vẫn cứ giậm chân tại chỗ. Hắn biết trận này hắn thua rồi. Hắc Viêm Doanh nói đúng, không nể hắn là thế gia công tử, thì hắn chết lâu rồi. Nhưng hắn có thể mặt dày, không cần sĩ diện khi trêu đùa, nhưng hắn thà chết còn hơn là chịu thua khi đánh nhau với kẻ khác!
Cao Lãng gắng gượng đứng dậy, Lãnh Dạ Mạc chỉ phun ra mấy chữ: “ Chịu thua đi.”
Hắn cười lạnh: “ Lãnh nhị công tử, ngài đây là khuyên ta đó hả? Rất tiếc nhưng Lãnh công tử à, ta, Cao Lãng, ghét nhất là thua kém người khác, ghét thứ hai chính là bị người ta thương hại đấy!”
Rồi hắn lại lao lên, như một con thiêu thân. Hắn không còn uy hiếp với Lãnh Dạ Mạc, nên y chẳng cần tung hết sức làm gì. Y chặn kiếm của hắn, rồi nhẹ nhàng đẩy lưỡi kiếm trôi xuống, đến chuôi kiếm của Cao Lãng, gẩy kiếm bay ra.
Sự linh hoạt của Cao Lãng đã mất. Hắn nhanh nhẹn, nhưng lại không chịu luyện tập. Hắn có thiên phú, nhưng không biết phát huy. Hắn thua với chính bản thân hắn. Nhưng Cao Lãng không chịu bỏ cuộc. Hắn vẫn lao lên. Tay không cũng được. Bao giờ không còn một mảnh hồn phách, lúc ấy ta mới chịu thua ngươi. Chứ nếu còn, kể cả là một nắm tóc, thì ta nhất quyết tìm mọi cách đội mồ sống dậy, phân thắng bại một trận nữa. Thua bao nhiêu lần không quan trọng, quan trọng là thắng ở trận cuối cùng, trận quan trọng nhất.
Đến nàng, cũng khâm phục hắn. Nhưng đó là sự dũng cảm bảo vệ lòng tự trọng, hay đơn thuần, là liều lĩnh đến ngu dốt? Câu trả lời này, mỗi người có khác nhau.
Lãnh Dạ Mạc thoáng ngạc nhiên. Nhưng thắng thua đã rõ. Y không cần quá mức tàn nhẫn lúc này, đẩy ngược kiếm lại, chuôi kiếm đâm vào lồng ngực Cao Lãng, khiến hắn phun ra một búng máu tươi. Rồi hắn lịm đi.
Đáng lẽ, hắn sẽ tỉnh lại sớm thôi, nhưng thật lâu, thật lâu sau đó, hắn mới dậy được.
Kết thúc trận đấu, Lãnh Dạ Mạc cúi chào khán giả. Người người tán thưởng hắn, chúc mừng hắn. Nhưng không có đám người các nàng, trừ Lục Cảnh Thần. Nhưng Lục Cảnh Thần, và cả đám Hàn Mộ Ngọc, thừa hiểu rằng, Cao Lãng đã biết, suốt gần hai mươi năm qua, hắn đã sai ở chỗ nào. Có lẽ, sau này, Cao Lãng sẽ chăm chỉ luyện tập.
Khi tỉnh lại, cùng với Cao Lãng có phụ thân hắn, ca ca hắn cùng Hàn Mộ Ngọc, Hắc Viêm Doanh, Vương Dịch, Lục Cảnh Thần, bất ngờ nhất là Lãnh Dạ Mạc. Hắn gằn từng tiếng: “ Lãnh công tử, ta nhớ là đã nói với huynh rằng ta rất ghét bị người khác thương hại mà?”
Lãnh Dạ Mạc không nói gì, ngồi ôm kiếm. Rồi y đứng dậy, rót một cốc nước, đưa cho Cao Lãng.
Cao Lãng còn định hất đi thì phụ thân hắn ngăn lại: “ Vứt cái sĩ diện xuống, lòng tốt của người ta, phải nhận.” Rồi hắn nhận cái cốc thật. Một lần hiếm hoi, hắn nghe lời phụ thân hắn.