Hôm nay là ngày thứ ba trăm tám mươi của em rời khỏi anh, hôm nay là ngày sinh nhật của Hi Hi, nó đã bốn tuổi rồi, anh đã mua cho một bánh sinh nhật rất lớn, cho nó cầu nguyện, nó nói, nó muốn cho mẹ trở về, anh nuôi nó lớn lên, người mà nó thích nhất lại là em, em có phải rất cảm động không.
Hôm nay là ngày thứ bốn trăm của em rời khỏi anh, bởi vì Hi Hi cùng với những đứa trẻ khác không như nhau, anh đã vì nó mời đến gia sư, bắt đầu vào học rồi, chờ tình hình của nó tốt hơn một chút nữa. anh liền sẽ đưa nó vào học ở trường.
Hôm nay là ngày thứ bốn trăm hai mươi của em rời khỏi anh, giáo viên khen Hi Hi của chúng ta rất thông minh, anh tự hào rồi, em có phải cũng rất tự hào không.
Hôm nay là ngày thứ năm trăm của em rời khỏi anh, Hi Hi đã vẽ một bức ảnh gia đình của chúng ta, anh cảm động lại không có tiền đồ mà rơi nước mắt rồi.
Hôm nay là ngày
Trong cuốn sổ nhật ký chỉ là ghi chép những chuyện nhỏ vặt, còn có chuyện Hi Hi đái ở trên giường, cũng có Hi Hi sau khi mở miệng nói ra một ít lời nói gì, nó thích ăn món gì, nó thích nhất khúc nhạc gì, cậu chuyện thích nghe nhất là gì.
Nhưng cô có thể từ trong những hàng chữ này nhìn thấy được tình yêu của hắn đối với cô, thì ra hắn yêu thấm thiết đến như vậy.
Nước mắt của Thiệu Thanh Hòa liền như vậy mà trực tiếp nện xuống, vẫn lắc đầu, "Trừ phi chính miệng của anh ấy nói cho tôi "
Trước mắt của Thiệu Thanh Hòa tối lại, ngất xỉu đi.
"Thanh Hòa, anh đi đây, em và Hi Hi nhất định phải hạnh phúc!"
"Đừng..."
Thiệu Thanh Hòa giãy giụa mà tỉnh dậy, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa, trên trán đều là mồ hôi rịn, tim của cô đập rất nhanh, cô đứng dậy đem kim tiêm rút ra, ngay cả giày cũng không có mặc liền chạy ra ngoài.
Cô chạy tới ngoài cửa của phòng phẫu thuật, phẫu thuật đã kết thúc rồi, trong nháy mắt trong đầu của cô liên tục thoáng hiện giọng nói của hắn, bây giờ kết quả đã ra rồi, nhưng cô lại đột nhiên không dám đi tìm đặc trợ Lý, cô rất sợ.
"Người đó đã làm ca phẫu thuật mười mấy tiếng đồng hồ, đáng tiếc vẫn không cứu sống được."
"Đúng, thật là đáng tiếc, còn trẻ như thế!"
"Tôi còn nghe nói người này còn là một nhân vật lợi hại đấy."
Thiệu Thanh Hòa nghe được đến đây, như một người điên mà vọt tới, "Người này, người này mà các ngươi nói, hắn ở đâu."
Cả người của y tá đều tâm trí ngu muội, "Vừa mới được đẩy qua bên kia."
Thiệu Thanh Hòa cảm thấy mình liền cứ như vậy suy sụp rồi, cô chảy nhanh về phía trước.
Cố Cảnh Thiên, anh đã nói anh yêu em, muốn cùng em đến với nhau, nếu anh mà chết rồi, em liền cả đời cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Cố Cảnh Thiên, em bằng lòng cho anh một cơ hội, em hy vọng anh cũng có thể cho em một cơ hội.
Cố Cảnh Thiên, em muốn nghe anh chính miệng nói anh yêu em đến cỡ nào.
Cô cuối cùng cũng đến kịp rồi, vọt tới phía trước ngăn lại, cô hỏi bác sĩ: "Anh ấy chưa chết đúng không! Chỉ là phải làm thêm một lần phẫu thuật đúng không!"
Bác sĩ chỉ là lắc đầu, chuyện như vậy mỗi một ngày đều xảy ra, lòng của ông cũng đã chết lặng rồi.
Thiệu Thanh Hòa không dám vén vải trắng lên, lòng của cô từng cơn phát đau, nước mắt rơi như mưa.
"Em cho là em một chút cũng không yêu anh rồi, thế nhưng là em phát hiện em đã sai rồi, lúc em biết được anh yêu em như vậy rồi, lòng em liền mềm nhũn rồi."
"Anh có thể tỉnh dậy không, theo đuổi em một lần nữa, đừng bao giờ dùng biện pháp liên tục hô tên của em ở trước cửa kia nữa, anh có biết ngày đó em còn bị hàng xóm khiếu nại không."
"Anh đừng ngủ nữa, có thể nói với em câu nói anh yêu em lần nữa được không, không cần nói ngàn vạn lần, em chỉ muốn một lần."
"Anh yêu em!"
Cái giọng nói quen thuộc này từ sau lưng của Thiệu Thanh Hòa truyền tới, thân thể của cô cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại.