Hắn đứng ở trước gương, cởi bỏ áo sơ mi của mình, hắn vuốt ve ba chữ 'Thiệu Thanh Hòa' kia mà hắn kêu người khắc vào ngực của hắn, mặc dù hắn đã rất lâu không có nghe được ba chữ Thiệu Thanh Hòa này từ trong miệng của người khác, nhưng hắn biết rõ cô ấy và trái tim của hắn đã quấn quít với nhau rồi, cả đời cũng không phân ly.
Vết thương ở tay trái của hắn đã vảy kết, nhưng hắn vẫn cự tuyệt chữa lành tay trái của hắn, hắn nói, đây là hắn giữ lại trừng phạt cho mình, cho dù là vết thương một ngày nào đó ở bề mặt nhìn có vẻ lành lại, thế nhưng nó lại vẫn là chạm vào một cái sẽ đau, vậy còn không bằng cho nó mỗi ngày đều đau, nói không chừng đau theo đau theo liền thành thói quen.
Hắn mỗi tuần đều mang theo đứa con đi đến nhà của mẹ Thanh Hòa, mỗi lần đều nghe bà ấy kể về chuyện của Thanh Hòa, về sau chuyện từ nhỏ đến lớn đều nói xong rồi, hắn liền sẽ thỉnh cầu bà ấy kể lại từ đầu.
Như vậy Cố Cảnh Thiên liền cảm thấy hắn thật giống như cùng Thanh Hòa từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hắn trở nên càng ngày càng hiểu rõ cô ấy.
Có khi hắn sẽ đưa đứa giao cho mẹ của Thanh Hòa, tự mình một người ngồi ở đó lật xem ảnh chụp của Thanh Hòa suốt cả ngày, không gọi hắn, hắn ngay cả trời tối rồi cũng không biết.
Mẹ Thiệu Thanh Hòa nói: "Ngươi đem hình của nó mang qua đi!"
Hắn nói: "Mẹ! Con có thể thỉnh thoảng xem xem đã rất thỏa mãn rồi, huống hồ, nếu như con xem hình của em ấy nhiều rồi, con sợ con sẽ nhịn không được bỏ mặc Hi Hi, xuống dưới đi tìm em ấy!"
Mẹ Thiệu Thanh Hòa chỉ khẽ thở dài, âm thầm lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Bà thật sự không muốn tha thứ cho Cố Cảnh Thiên, nhưng nghĩ đến hôm hắn ở trong bệnh viện trừng phạt mình như không muốn sống vậy, đánh tới bản thân ngất xỉu, còn cho thân thể của mình thêm vào gãy xương, nằm ở trong bệnh viện một tháng.
Về sau mỗi tuần đều mang Hi Hi tới bồi với bà, xem ở trên phần cháu ngoan của bà, bà cũng ngại mà cho hắn vào cửa.
Cố Cảnh Thiên mỗi tháng đều mang theo Hi Hi đi nhìn cái thế giới này, đây cũng là nguyện vọng của Thanh Hòa, nhìn cái thế giới này đẹp đẽ đến cỡ nào, nó một ngày nào đó sẽ mở miệng nói chuyện.
Hai năm sau.
Thị trấn Ô.
Một người mặc váy dài, người cô gái dung mạo mỹ lệ tay đang cầm hoa tươi, mỉm cười chào hỏi với người ven đường.
Mỉm cười của cô rất có sức cuốn hút, có người hỏi: "A Hòa, bạn trai tặng đấy sao?"
Cô đứng ngay tại chỗ, vẻ mặt ngọt ngào là dù thế nào cũng che lại không được, "Đúng vậy! Anh ấy đang ở nước ngoài công tác, vẫn không quên tặng hoa cho tôi, chúng tôi tháng sau sẽ phải kết hôn rồi, đến lúc đó sự hiện diện của mọi người nhất định sẽ là hãnh diện của chúng tôi."
"Chúc mừng a! A Hòa." Rất nhiều người đều cười chúc phúc cho cô.
"Cảm ơn mọi người!"
Người này chính là Thiệu Thanh Hòa, nhưng cô bây giờ chỉ là A Hòa, trước kia Thiệu Thanh Hòa ngây ngốc thích một người tên là Cố Cảnh Thiên, nhưng A Hòa chỉ là một người phụ nữ nhỏ sở hữu một hạnh phúc tầm thường.
Chuyện của hai năm trước bây giờ nghĩ lại chính là giống như một giấc mộng, trên thế giới này chính là có chuyện trùng hợp đến như thế, trong lúc cô nhảy lầu, hôm đó đúng lúc lại có người đồng thời nhảy lầu với cô, chỉ là cô may mắn hơn người kia một chút, vừa đúng lúc cô rơi xuống một chiếc xe đưa nước.
Cô nằm ở bệnh viện suốt một năm, mấy lần bệnh tình nguy kịch cứu chữa, ông trời vẫn để cho cô sống sót.
Cái đoạn thời gian u ám kia chính là một bác sĩ tên là Hà Diệc Thần cùng cô đi đến, hắn nói lúc hắn ở trường trung học phổ thông liền thích cô, nhưng luôn tự ti không dám tỏ tình, yêu thầm cô nhiều năm.
Hắn nói hắn một chút cũng không quan tâm đến quá khứ của cô, tuy rằng hắn chỉ là một người bình thường, chỉ có thể cho cô hạnh phúc của một người bình thường.
Hắn mỗi ngày đều đối với cô rất tốt, lúc cô không vui sẽ vì cô kể đủ loại chuyện cười, cũng sẽ vì cô nấu cơm, cô có một chút không khỏe hắn liền sốt ruột đến mức xoay quanh, sẽ thức trắng đêm trông coi ở bên giường của cô, đây là hạnh phúc mà Thiệu Thanh Hòa luôn luôn mong chờ, trước kia cô chỉ có thể suy nghĩ thôi, nhưng bây giờ thật sự đã được thực hiện rồi.