"Cái này... " Lam Nguyệt và Hồng Tuyết đều giật mình.
Dù Dương Thiên có thực lực không tệ thì cũng không phải đối thủ của vệ sĩ của Vương Minh.
Ai mà không biết Vương Minh gây thù hẳn rất nhiều? Ai không biết vì Vương Minh gây thù hằn nhiều nên bên cạnh luôn có tay chân rất mạnh rất mạnh đi theo, chuyên bảo vệ an toàn cho hắn ta?
Ban đầu Hồng Tuyết và Lam Nguyệt chỉ cảm thấy thú vị, lại không ngờ vệ sĩ không rời một tấc khỏi Vương Minh lại đang luôn ngồi trên xel
“Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết, đây là điều mà Lam Nguyệt và Hồng Tuyết đều không muốn thấy.
Bởi vì họ nghĩ rằng Dương Thiên đánh thắng được đám vô dụng phòng tập quyền anh An Đạo, nhưng nhất định không phải đối thủ của hai binh lính xuất ngũ.
Hồng Tuyết khó xử tiến lên một bước, chặn lại trước mặt Dương Thiên: "Vương Minh! Anh đừng quá đáng! Hôm nay không đến mức làm lớn chuyện như vậy!!!"
"Ha ha, biết sợ rồi?" Vương Minh quát lạnh một tiếng: "Nhưng Hồng Tuyết tiểu thư, làm phiền em nhìn cho rõ ràng, quá đáng là anh sao? Quá đáng là nó kia mà? Người uy hiếp anh đều không có kết cục tốt!!! Đương nhiên nếu đêm hôm nay tâm trạng anh tốt, em đi uống hai ly với anh thì anh sẽ tha cho nó, thế nào?"
"Anh..." Hồng Tuyết tức tới mức cắn răng, nhưng Dương Thiên là vô tội.
Cuối cùng, Hồng Tuyết đành gật đầu đồng ý! Dương Thiên cũng hơi bất ngờ.
Tính ra cô gái này rất lương thiện, từ đầu đến cuối không muốn để anh bị thương hay mất mạng vì mình.
Hồng Tuyết gật gật đầu: "Được, chúng ta đi, tôi uống rượu với anhl"
"Ha ha..."Vương Minh đắc ý cười to, nhưng lại lắc đầu: "Đừng có gấp, anh chỉ nói tha cái mạng chó cho nó, còn đánh một trận thì không tránh được nha."
"AnhI!!" Hồng Tuyết trợn to mắt nhìn Vương Minh: "Đồ đê tiện!"
"Tùy em muốn nói thế nào thì nói." Vương Minh phất phất tay về phía hai vệ sĩ mà nói:
"Tôn nghiêm của Vương Minh tôi đáng giá ngàn vàng! Không phải thứ chó thứ mèo nào cũng có thể khiêu khích đâu!"
"Lên!"
Vương Minh còn chưa dứt lời thì hai con chó săn đã trực tiếp một trước một sau bao vây Dương Thiên!
Lam Nguyệt cảm thấy chuyện này đã trở nên rất nghiêm trọng!
Lam Nguyệt nói: "Vương Minh! Nể mặt tôi đừng làm lớn chuyện này được không? Chuyện này là do tôi và Hồng Tuyết gây nên, Dương Thiên chỉ là bên thứ ba!"
"Không, hiện tại là chuyện giữa nó và tôi, không liên quan đến hai người, mặt mũi của Lam Nguyệt cô không đáng một đồng!!!" Vương Minh cũng không nể mặt cả Lam Nguyệt!!!
"Anhl!!" Lam Nguyệt khó thở, nhưng không có cách nào! Một cô gái yếu ớt đối mặt với một thăng khốn thì có thể làm gì?
"Làm sao bây giờ..." "Làm sao bây giờ?" Lam Nguyệt và Hồng Tuyết đều sốt ruột.
Hai vệ sĩ này quá mạnh, chỉ đứng đó thôi đã mang đến áp lực cho người ta, một quyền giáng xuống chí ít có thể đánh gãy năm đến tám cái xương sườn. Thậm chí là nửa cái mạng, làm sao Dương Thiên có thể đấu lại họ? Huống chỉ hai người kia còn liên thủ? Dương Thiên chỉ có một thân một mình làm sao chống đỡ được?
Nhưng mà, đúng vào lúc này...
Vương Minh đắc ý, Lam Nguyệt và Hồng Tuyết sốt ruột, Dương Thiên lại như mắt điếc tai ngơ.
Ấn tượng của Dương Thiên đối với hai người đẹp này đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy Dương Thiên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Hồng Tuyết: "Cô rất lương thiện, ha ha, làm tôi thay đổi cái nhìn về cô, tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện hai người tìm tôi hợp tác. Đây là số điện thoại của tôi, sau này có thể gọi cho tôi."
Nói xong, Dương Thiên ném cho các cô một tờ giấy.
"A?" Hồng Tuyết ngạc nhiên nhìn Dương Thiên, nhận lấy tờ giấy rồi ấp úng nói: "Vậy, hiện tại thế nào?"
"Hiện tại... Dương Thiên không sao cả mà cười cười, đột nhiên giơ một chân lên, chiếc Benz kia bên cạnh trực tiếp két két bị đá trượt về phía sau mười mấy mét, cuối cùng "Đùng!" một tiếng đâm vào bức tường phía sau, giúp phía trước chiếc Bentley xuất hiện một con đường.
Dương Thiên: "Hiện tại để tôi giải quyết chuyện ở đây, hai người đi trước đi, chiếc xe này chặn đường đúng không? Ha ha, vậy đá văng ra là được!"
"Hả?" Lam Nguyệt và Hồng Tuyết đều trợn to hai mắt nhìn. Truyện Cung Đấu
Hú hồn! Các cô hãi hùng khiếp vía!
Một chân của anh đã đá chiếc xe này trượt xa mười mét!
Cái này cần sức mạnh lớn đến mức nào?!
Thể lực mạnh đến mức nào?!
Cái nắp che động cơ đầu xe đã bị một chân đập ra một cái lõm sâu!
Chiếc xe sang cấp bậc trăm vạn này xem như bỏ đi! Anh dùng một chân là đá nát!
Không thể tưởng tượng nổi!!!
Vương Minh thấy cảnh này gần như muốn hoá điên!!!
Chiếc xe mua hơn ba trăm vạn lại bị thằng nhãi này dùng một chân đá thủng một lỗ!?
Các người còn muốn hợp tác, phá huỷ kế hoạch của tôi?!
Khiêu chiến tôn nghiêm của tôi, đập xe của tôi, cướp người mà tôi muốn?
Không thể không nói, từ giờ khắc này Vương Minh đã điên!!! Tức đến nổi điên!!!
Hắn ta điên cuồng rống to: "Xông lên!!! Lên!!! Mẹ... Đánh tàn phế thằng nhãi này! Xảy ra án mạng tôi chịu trách nhiệm, đánh nó tắt thở cho tôi! Tôi muốn băm nó cho chó ăn!!! Lên!!!"
"Vâng, thiếu gia!!!"
Hai người cùng gật đầu, không do dự nữa mà đột nhiên tiến công mãnh liệt như sấm đánh...
Trái lại Dương Thiên vẫn bình tĩnh như ban đầu, mặt không cảm xúc đảo qua hai tên vệ sĩ, lắc đầu và nói: "Phế tôi? Các người thật là tưởng bởI!!"