Long Cơ Chiến Hồn

chương 20: sói bạc lãng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 20: Sói Bạc Lãng

Đến khi đám người kia trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thật sự là dọa họ một phen.

Thanh Đạt thì đu tòn ten trên cây:' Hú hú, khẹt khẹt!'

Triệu Hoài thì bơi dưới đất:' Ụt ụt ụt, ta là cá đây!'

- Wa, hai cái tên này. Đã không có đồ ăn rồi, mà còn có đồ chơi. Thực sự là nể phục!- một người qua đường cho hay.

Tới chiều, khi mà hai người lần lượt tỉnh dậy, cơ thể toàn thân đau nhức. Bọn họ muốn cử động, mới phát hiện ra bản thân bị trói vào nhau.

- Cái quái gì vậy?- Triệu Hoài hét lớn.

Lúc này, Nhược Tuyết xuất hiện trước mặt bọn họ, tựa hồ có chút tức giận:

- Các ngươi còn biết nói nữa, không biết phân biệt đâu là thức ăn có độc, đâu là thức ăn ăn được. Vậy mà dám nấu thức ăn có độc lên để ăn, các ngươi chán sống rồi à. Ta thật sự là phục hai người các ngươi sát đất!- Nàng quát hai người bọn họ.

- Thức ăn nào có độc?- Triệu Hoài hoang mang hỏi.

Nhược Tuyết chỉ vào chảo, nấm xào lá ngón, khuôn mặt cũng trở nên tức giận hơn.

- Vậy đây là cái gì? Các ngươi có biết là khó khăn lắm mới khống chế được hai tên các ngươi. Tên nào tên nấy làm việc không biết suy nghĩ, toàn gây phiền phức. Thực sự là tức chết mà!- Lúc này, cơn giận của nàng l3n đỉnh điểm.

Thế là Triệu Hoài bọn họ nghe mắng hơn một tiếng đồng hồ. Triệu Hoài thầm nghĩ ( Tên khốn khiếp Thanh Đạt, đây mà là đồ ngon của ngươi đấy à. Báo hại ta giờ phải nghe nàng mắng!). Còn về Thanh Đạt, tình hình không khá khẩm hơn là mấy. ( Tên khốn kiếp Triệu Hoài, nếu ngươi không gây họa. Ta giờ đâu phải nghe mắng!)

Nhược Tuyết thì mắng bọn họ, bọn họ lại tự mình mắng nhau. Cứ như thế mà kéo dài, như bọn trẻ mắc lỗi mà đổ tội cho nhau. Chẳng ai là thừa nhận mình sai, chỉ biết đổ lỗi cho nhau.

Hai người sau khi được cởi trói, ngồi đối mặt nhìn nhau. Người nào cũng đều bực dọc, không chịu hé lời. Cho đến khi Thanh Đạt từ trong túi móc ra một quả táo rừng, hắn ném cho Triệu Hoài.

- Cầm lấy đi!- Thanh Đạt mở lời.

- Có độc không?- Triệu Hoài châm chọc hắn.

- Không ăn thì trả đây!

- Được rồi, ta ăn là được!- Triệu Hoài cắn quả táo trên tay.

Cứ như thế mà cả hai làm hòa, Triệu Hoài mới khoác vai Thanh Đạt. Ghé sát vào tai hắn, nói nhỏ:

- Ta phát hiện ra một thác nước, đêm nay chúng ta đi ' ngắm trăng' đi!

- Ngắm trăng?- Thanh Đạt nhíu chân mày.

- Đúng vậy! Biết đâu có thu hoạch bất ngờ?

- Wa, nhìn khuôn mặt của ngươi kìa, thật là đê hèn quá đi mất!

- Ngươi cũng vậy!

- Quá khen, quá khen!- Hai tên đó đồng thanh nói.

Sau đó, Triệu Hoài, Thanh Đạt nở ra nụ cười dần dần, mất đi nhân tính. Men theo con đường cũ, hắn tìm đến thác nước. Lúc này ở đây, chẳng có bóng dáng của ai.

Họ đành tìm bến một bụi cây lớn mà phục kích, biết đâu có niềm vui bất ngờ. Cứ như thế, màn đêm dần dần buông xuống.

Ánh trăng sáng soi xuống dòng sông, mặt nước in hình bầu trời đêm. Tiếng nước chảy hoà cùng tiếng sói hú tạo nên thanh âm hài hòa, đây là cảnh vật về đêm của khu rừng.

Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt bên này, hai người họ thì thảm rồi, phải làm mồi cho muỗi.

- Ngươi chắc chắn ở đây có ' trăng' để ngắm?- Thanh Đạt mất kiên nhẫn hỏi.

- Ở gần đây, chỉ có một chỗ này duy nhất là có nước. Muốn tắm rửa thì nhất định phải đến đây, ngươi nói xem. Có ' trăng' để ngắm hay không?

- Nhưng, đợi lâu đến vậy. Bóng ma còn không thấy, lấy đâu bóng người?

- Muốn làm việc lớn thì phải cần kiên nhẫn, chỉ có một chút khó khăn, ngươi đã muốn bỏ cuộc rồi!

- Được rồi, đợi thì đợi!- Nghe thấy lời Triệu Hoài có lý, Thanh Đạt đành tiếp tục kiên nhẫn đợi.

Không khí một lần nữa rơi vào cảnh đêm. Cuối cùng thì hai người bọn họ cũng nghe được tiếng bước chân, nhưng có đều rất kì lạ.

- Ngươi nghe thấy gì không?- Thanh Đạt nói nhỏ.

- Có, yên lặng đi. Thành quả đến rồi!- hai người bọn họ hớn hở.

Có điều họ không ngờ đến, tiếng bước chân mà họ trông chờ, lại khiến họ sợ hãi. Từng bước từng bước chậm rãi đến gần, âm thanh đó lại biến mất khi đến sau lưng của họ. Hai người bọn họ cảm giác bất ổn, từ từ mà quay đầu lại. Đập vào mắt họ là một cái đầu sói thật lớn, nhe nanh, cười tươi mà chào họ.

- Waaaaaaaaa!- Cả hai hét lên đầy sợ hãi.

Sói Bạc Lãng, yêu vật cấp 2 trung cấp. Toàn thân màu bạc, đôi mắt trắng xám, thân cao hơn người trưởng thành. Hàm răng sắc bén, cắn sắt chỉ nhẹ nhàng là đứt đôi.

Nó ' Gừ u u u' nhẹ một cái, sau đó liền xông đến hai người bọn họ. Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, từ trong bụi rậm mà xông ra. Dồn hết tốc lực xuống chân mà chạy.

- Đây là ' trăng' của ngươi đấy à?- Thanh Đạt lớn tiếng.

- ' Trăng' quái gì, ta làm sao lại biết thứ này xuất hiện. Bây giờ thì lo chạy đi, ở đó mà trách móc!- Triệu Hoài đáp.

Sau đó, nó dí hai người chạy, cứ như lùa gà vậy. Hai người một sói, cứ như thế mà vui đùa với nhau. Đùa không vui thì mất mạng như chơi.

- Cứ như thế này không ổn? Tách ra đi!- Triệu Hoài hét lớn.

Hai người tách nhau ra chạy mỗi người một hướng, nhưng điều ngạc nhiên hơn thẩy là nó chỉ đuổi theo một mình Triệu Hoài. Thanh Đạt lúc này, mới có thời gian ngừng lại để thở.

- Tại sao lại chỉ đuổi theo một mình Triệu Hoài? A, thì ra là như vậy!- Thanh Đạt hiểu ra một số chuyện.

Triệu Hoài bên này, bị nó đuổi đến mức sắp chết, hắn không còn chạy nổi nữa. Đành leo lên một cây to mà trốn.

- Con sói này, lại đuổi dai thật đấy. Xem ngươi làm sao mà lên đây!

Đang lúc hắn đắc ý, tưởng rằng bản thân đã an toàn. Sói Bạc Lãng chỉ cần vài nhát cào, thân cây đã đổ gục xuống. Triệu Hoài tức tốc nhảy xuống, sau đó vẫn là tiếp tục chạy. Hắn bây giờ căn bản không phải là đối thủ của nó.

Triệu Hoài cho dù trốn lên cây, núp trong bụi, hay trốn sau tản đá, chỉ cần trên bờ thì đều không thoát khỏi nó.

Sau khi bị rượt vài vòng, Triệu Hoài hết cách đành ẩn mình dưới một hồ nước trong rừng. Như thế mới có thể cắt đuôi được nó, hắn cứ ở dưới nước một hồi rất lâu.

Đây là một hồ nước không quá lớn, cũng không quá nhỏ, được bao phủ bởi vô số cây cối. Rất khó để tìm, không phải là vô tình phát hiện ra, hắn thật sự không biết rằng ở đây còn có một hồ nước.

Triệu Hoài cứ nằm im ở dưới nước, hắn không dám cử động. Cứ như thế cho đến khi, hắn phát hiện ra có âm thanh:

- Ở đây thực sự có hồ nước sao?

- Có lẽ là đến rất gần rồi!

Từ trong ánh trăng đêm ấy, Triệu Hoài thấy được hình ảnh của Nhược Tuyết cùng với Bích Hạ xuất hiện.

- Ở đây thật sự có hồ nước này. Vậy thì quá tốt rồi, cuối cùng cũng có thể tắm!- Nhược Tuyết.

- Phải xem là ai nói? Thấy sao, tin tức của tớ rất chuẩn phải không?- Bích Hạ.

- Cậu đúng là quá đỉnh! Nhưng ở đây, liệu có an toàn không?

- Ở đây là chỗ k1n, không có người chỉ dẫn, căn bản là tìm không ra. Cứ yên tâm mà tắm!

- Cả ngày nay không được tắm, cả người cứ khó chịu. Làm tớ cứ bực hết cả mình, bây giờ thì có thể thư giãn rồi!- Nhược Tuyết vui vẻ nói.

( Wa, nước lạnh đến vậy, mà các người còn muốn tắm. Không phải là vì con sói chết bằm kia truy đuổi. Ta còn chẳng thèm động tới nước!) Triệu Hoài dưới này cảm thán, hắn không hiểu suy nghĩ của bọn họ.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Truyện Chữ Hay