Liêu Kính Hàn dùng hai ngón tay tách ra cánh hoa ửng hồng thắm ướt chất lỏng lấp lánh,tay khác nhẹ nhàng ma sát lên vật nhỏ nhắn bên ngoài đóa hoa,đây cũng chính là nơi mẫn cảm thứ hai của đóa hoa,chỉ cần vui đùa mơn trớn bên ngoài cũng đủ làm cho Tống Hàm Nghi nhịn không được mà cao trào,nàng nắm chặt ga giường,không ngừng thở gấp,nàng vùng vẫy trong khoái cảm của bể dục,nàng bắt đầu lâm vào vô thức,ánh mắt mê ly nhìn Liêu Kính Hàn đang trêu đùa dục vọng của mình,bất ngờ cảm nhận được hai ngón tay thon dài kia đang tiến sâu vào thân thể mình,nó không ngừng khoáy động nơi mẫn cảm bên trong hoa huyệt,Tống Hàm Nghi càng thêm khổ sở,nàng kiều diễm rên rỉ thành tiếng.
"Bảo bối nhanh điểm...ahhhhh...thật là tuyệt...ahhhhh...ta muốn hôn ngươi...ân~~~"
Liêu Kính Hàn nhẹ nhàng ôm lấy Tống Hàm Nghi,ôn nhu hôn lên môi anh đào ướt át,tay lại tiếp tục thám hiểm thánh địa của nàng,tinh hoa của dục vọng theo ngón tay Liêu Kính Hàn chảy ra ngoài càng lúc càng nhiều hơn,Tống Hàm Nghi hôn đối phương một cách vội vã,nàng chạm tay đến áo thun của Liêu Kính Hàn giúp đối phương cởi nó ra,nàng ôn nhu vuốt ve lưng của Liêu Kính Hàn,khoái cảm tuyệt vời này làm cho nàng nhịn không được thật là muốn cào mấy đường trên lưng Liêu Kính Hàn,nhưng nàng không muốn làm tổn thương người mình yêu,nàng dùng hai chân thon dài xiết chặt eo đối phương,ngọc thể của nàng thắm đẩm mồ hôi,nàng vùi đầu vào cổ Liêu Kính Hàn mà rên rỉ mê người.
"Ngươi thật tuyệt vời...làm ta rất thoải mái...ân....ahhhhh...ta cảm thấy hạnh phúc...khi chúng ta gần gũi nhau..."
"Lão bà,ta yêu ngươi"
Liêu Kính Hàn dịu dàng hôn lên mặt nàng một cái,tuy Liêu Kính Hàn không cảm nhận được sự thư thích như nàng,nhưng lại cảm nhận được một loại khoái cảm khác mê người không kém,Tống Hàm Nghi giơ ra đầu lưỡi liếm quanh tai Liêu Kính Hàn,thỉnh thoảng lại cắn nhẹ một cái,nàng yêu tất cả cử chỉ Liêu Kính Hàn dành cho nàng,và nàng cũng đang dành cho đối phương tình yêu của mình,trong lúc đang lạc vào bể dục nàng đột nhiên cảm nhận được một trận tê dại nơi hoa huyệt,nhịn không được cắn nhẹ vào cổ Liêu Kính Hàn một cái.
"Ahhhhh...ahhhh...không cần...quá nhanh...ahhhhh...ta không chịu được...lão công...ahhhhh...ta...cao trào rồi nha...ahhhhh~~"
Tống Hàm Nghi kiều mị nằm trên giường thở gấp,nàng không biết tại sao gần đây mình "yếu sinh lý" như vậy,chỉ mới bị hành hạ một chút đã chống đỡ không nổi,Liêu Kính Hàn vùi đầu vào lòng nàng,động tác cũng giảm đi không ít,hôn nhẹ lên nhũ phong ửng hồng kia,Tống Hàm Nghi ôn nhu xoa tóc Liêu Kính Hàn,thân thể nàng như đang bay bổng trên không trung,trần trí cũng không còn thanh tĩnh nữa,nàng cảm giác trần nhà cũng đang xoay chuyển,khoái cảm mê người này làm cho nàng sản sinh ra ảo giác mất rồi,đây chính là loại cảm giác không có uống rượu nhưng vẫn say,say trong sự ngọt ngào của tình yêu và dục vọng của thể xác,nàng thật muốn cả đời này chìm đắm trong khoái lạc mà Liêu Kính Hàn mang lại,trải qua một trận giằng co Liêu Kính Hàn mệt mỏi nằm bất động trên người nàng,Tống Hàm Nghi mỉm cười.
"Ngốc tử,ta mới là người bị mang ra hành hạ,ta còn chưa mệt ngươi đã mệt thành như vậy rồi sao ?"
"Ta cũng biết mệt chứ bộ"
Liêu Kính Hàn buồn bực ngắt nhéo mặt Tống Hàm Nghi,ai nói qua làm chuyện này chỉ có người bị hành hạ mới biết mệt,bất kể thế nào thì người chủ động cũng luôn mệt hơn người bị động,Tống Hàm Nghi hiểu đạo lý này,lúc nãy nàng cho Liêu Kính Hàn được thị uy với mình,bây giờ tất nhiên nàng cũng phải lấy lại chút mặt mũi chứ,Liêu Kính Hàn nằm lỳ trên giường không chịu đi tắm,Tống Hàm Nghi nhanh chống lôi Liêu Kính Hàn ngồi dậy,nếu bây giờ để cho khúc gỗ mục này nằm một hồi thế nào cũng ngủ quên,hiện tại thân thể cả hai đều rất bẩn,cái giường cũng đều là chất bôi trơn cần phải thay ga giường mới có thể ngủ,Liêu Kính Hàn giơ ra hai tay,vẻ mặt khổ sở nhìn nàng.
"Hay là ngươi ẵm ta vào trong đi"
Tống Hàm Nghi cảm thấy người nên được ẵm phải là mình mới đúng,Liêu Kính Hàn đòi ẵm ngược lại là thế nào,Tống Hàm Nghi đi đến bên cạnh ôm Liêu Kính Hàn lên,Liêu Kính Hàn hốt hoảng bật người dậy.
"Thôi được rồi để tự ta đi"
Liêu Kính Hàn chỉ nói giởn không ngờ Tống Hàm Nghi làm thật,nhìn bộ dáng gầy yếu của Tống Hàm Nghi cũng biết nàng làm gì ẵm nổi mình,Liêu Kính Hàn nhanh chống ôm nàng vào phòng tắm,Tống Hàm Nghi mỉm cười hôn lên mặt Liêu Kính Hàn một cái.
"Ta biết là ngươi sẽ không nỡ mà"
Tống Hàm Nghi không phải ẵm Liêu Kính Hàn không nổi,nhìn nàng bộ dáng ốm yếu vậy thôi chứ nàng rất mạnh khỏe,vì mỗi ngày nàng đều có tập thể dục,huống chi khi Liêu Kính Hàn hôn mê cũng là do nàng một mình giúp đối phương lau thân thể và thay y phục,tuy Bella có mời y tá đến chăm sóc cho Liêu Kính Hàn,nhưng nàng không thích người khác chạm vào Liêu Kính Hàn,huống chi chăm sóc cho người mình yêu cũng là việc nên làm,nàng cảm thấy việc này không có gì vất vả.
Sau khi tắm xong Tống Hàm Nghi đi vào bếp nấu ăn,Liêu Kính Hàn ở lại thay ga giường,mang y phục và ga giường bỏ vào máy giặt,nàng biết Tống Hàm Nghi mắc bệnh sạch sẽ,nên trong nhà từ nội thất đến sàn nhà cũng đều là một màu trắng tinh khiết,cho dù có lười biếng thì Liêu Kính Hàn vẫn giữ cho mọi thứ xung quanh được sạch sẽ nhất có thể,bao gồm cả bản thân cũng luôn trong trạng thái tuyệt trùng,Liêu Kính Hàn đi vào bếp phụ giúp Tống Hàm Nghi rửa rau cỏ,còn lén lút ăn vụng món ăn nàng mới làm xong,Liêu Kính Hàn giơ lên ngón tay cái tỏ ý khen ngợi.
"Hàm Nghi,trong nhà này ngươi giỏi số "
Tống Hàm Nghi mỉm cười,thầm nghĩ trong nhà này nàng không giỏi không lẽ là khúc gỗ mục này,bất quá từ khi sống chung Liêu Kính Hàn xung phong làm hết mọi thứ nặng nhọc,từ việc lau nhà cho đến giặt y phục và rửa chén,cái gì cũng tự tay làm,còn nàng chỉ có nhiệm vụ duy nhất là nấu ăn,Tống Hàm Nghi tự hào vì Liêu Kính Hàn,nếu như Liêu Kính Hàn lười biếng không làm gì thì nàng vẫn sẽ làm,bởi vì nàng yêu đối phương,nhưng Liêu Kính Hàn rất biết điều,không để cho nàng vất vả,làm hết mọi việc ngược lại còn hầu hạ cho nàng,bởi vì Liêu Kính Hàn không muốn Tống Hàm Nghi phải làm thay mình,có lão bà là để chăm sóc chứ không phải để sai khiến,hiện tại có thêm người giúp việc nhưng thỉnh thoảng Tống Hàm Nghi vẫn xuống bếp nấu ăn,vì nàng biết Liêu Kính Hàn thích ăn món ăn do nàng nấu,muốn giữ được lòng của một người trước tiên phải bắt lại dạ dày của người đó.
Liêu Kính Hàn cảm thấy bản thân là người đồng tính,cho nên rất khó tìm được người thật lòng yêu mình,tìm được rồi phải biết trân trọng đối phương,cũng chính vì suy nghĩ này bây giờ có rất nhiều nữ nhân % là thẳng chọn yêu người cùng giới,là vì các nàng muốn mình được trân trọng,nam nhân có rất nhiều cơ hội tìm được nữ nhân tốt,lại không biết trân trọng đây là tổn thất của họ,Liêu Kính Hàn có gặp qua không ít nữ nhân thẳng,bọn họ muốn làm bạn gái nàng,nhưng nàng cảm thấy bọn họ không thích hợp với mình,họ cũng không phải đồng tính thật sự,cho nên nàng không có cảm giác an toàn từ họ,Liêu Kính Hàn trước giờ là người nhìn xa,cho nên nếu biết là không thể nào sẽ tránh xa,để tránh làm mình bị thương,cũng không biết tại sao gặp phải Tống Hàm Nghi lại để cho nàng muốn tránh cũng tránh không thoát.
Thật sự thì cho đến bây giờ Liêu Kính Hàn cũng không rõ giới tính của Tống Hàm Nghi là gì,nàng nói nàng không có hứng thú với nữ nhân,từ trước đến nay nàng chỉ có cảm giác với nam nhân,nên nàng không thừa nhận mình là đồng tính,làm cho Liêu Kính Hàn cũng không biết nàng là cái thể loại gì,nếu không phải là đồng tính thì tại sao yêu mình,có lẽ nàng là song tính đi,có thể yêu cả nam lẫn nữ nhân,nói như vậy có lẽ sẽ hợp lý hơn.
Nhưng cái giới tính của nàng thế nào cũng không quan trọng,điều trọng yếu bây giờ là nàng yêu mình,như vậy là đủ rồi,thật ra trong lòng Tống Hàm Nghi không xem Liêu Kính Hàn là nữ nhân,tất nhiên nàng không thừa nhận mình là đồng tính,nhìn bộ dáng đến tính khí của khúc gỗ mục này có điểm nào là giống nữ nhân chứ,nên trong lòng Tống Hàm Nghi thì Liêu Kính Hàn chính là lão công của nàng chứng không phải lão bà,nhưng nàng không có nói ra,mắc công khúc gỗ mục này đắc ý.