- Vu lão, chúng ta đang đi đâu vậy?
Hắc Vũ lúc này đang ở trên Phong Thiên Điểu, xung quanh hắn là bang chủ Long Thiên Dương và các trưởng lão cường giả của Minh Long Bang.
Hắn đứng sát Vu lão rồi hỏi nhỏ.
- Tới Hoả Ảnh Cung.
- Tới Hoả Ảnh Cung?!
Hắc Vũ hơi ngạc nhiên, vài tháng trước ở đây vừa xảy diễn ra đại hội Hoàng Vũ, lần này không biết vì lí do gì lại tới thêm lần nữa nhưng nhìn số lượng cường giả đi theo lúc này chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
- Lần này chúng ta sẽ có một cuộc hội nghị, nhân lúc đó ngươi phải lấy được Nham Thạch - Vu lão truyền âm cho Hắc Vũ.
- Lão đùa sao? Làm sao ta có thể lấy được!
Hắc Vũ giật mình, trong lòng nghĩ rằng lão đang đùa.
Như Thúy An đã nói, Nham Thạch là vật bảo trấn phái của Hoả Ảnh Cung, chắc chắn nó sẽ nằm ở vị trí mà không phải muốn lấy là có thể lấy.
- Yên tâm ta đã bảo lấy được là lấy được, nhưng mà điều đó còn tùy thuộc vào ngươi nữa.
Hắc Vũ cũng không nói gì thêm, hắn có lòng tin vào Vu lão nên không nghi ngờ lời của lão nói.
...
Với tốc độ đạt đến Lục giai của Phong Thiên Điểu chẳng mấy chốc đám người Minh Long Bang đã tới nơi.
Lần này không phải là đến Hoả Sơn Thành nữa mà là đến một nơi gần đó, nơi này là một quần thể kiến trúc rộng không kém Minh Long Bang, nhìn từ trên xuống chủ yếu là màu đỏ mái nhà.
Quần thể này vây quanh một góc của một ngọn núi lửa to lớn sừng sững giữa trời, bên trên thậm chí còn có khói bốc lên chứng tỏ nó vẫn đang còn hoạt động.
Phong Thiên Điểu đáp xuống một mặt sân rộng, các cường giả bên trên cũng lần lượt bước xuống.
Bên cạnh Phong Thiên Điểu lúc này cũng có một con chim lớn màu xanh lục, có vẻ như người của Thanh Mộc Tông cũng đã tới.
Từ bên trong một lão giả lập tức chạy ra nghênh đón niềm nở, sau đó bọn họ được dẫn vào một đình viện đã được sắp xếp.
- Được rồi, mau lại đây nghe ta nói.
Hắc Vũ đi theo Vu lão nên cả hai được sắp xếp ở chung một phòng, hắn nghe vậy lập tức đến gần chăm chú chờ đợi Vu lão chỉ bảo.
Lão lấy ra một khối ngọc giản, phất tay một cái lập tức đem không gian phong bế lại.
Hắc Vũ nhận lấy khối ngọc giản liền đưa thần thức vào xem, một cái bản đồ nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn.
Tấm bản đồ này thể hiện gần như một phần của Hoả Ảnh Cung, trong đó có một đường màu đỏ dẫn thẳng vào bên dưới núi lửa.
- Đây là...
- Đó là nơi cất giữ Nham Thạch.
Hắc Vũ tròn xoe mắt, hắn không ngờ lão lại biết rõ nơi cất giữ Nham Thạch như vậy, vốn hắn còn định lát nữa sẽ thử tới hỏi Thúy An xem sao, hắn tin tưởng nếu biết lí do mà hắn muốn có được Nham Thạch thì nàng sẽ không từ chối hắn.
- Nhưng cho dù ta có biết được chỗ của Nham Thạch chắc gì có thể lấy được nó, nơi như vậy chắc chắn canh gác cũng không tầm thường a!
- Ngươi không cần lo lắng, để ta nói...
Hắc Vũ chăm chú nghe lão nói một hồi cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lão có thể tự tin nhiều phần là mình sẽ lấy được như vậy.
Theo như lão nói, ngày mai chính là ngày hội nghị diễn ra, các cường giả mạnh mẽ chắc chắn sẽ phải tham gia nên không có ai rảnh rỗi để canh chừng.
Hơn nữa, bên trong núi lửa còn được bố trí một trận pháp cực kì mạnh mẽ, mạnh đến mức ngay cả cường giả Vũ, Hồn Thánh cũng không thể phá vỡ.
Ngoài ra khi có kẻ cố ý đột nhập, trận pháp sẽ tự động phát ra cảnh báo, thậm chí còn có thể giết chết kẻ địch ở bên trong, chỉ khi người sở hữu chìa khoá mở ra thì trận pháp mới được vô hiệu hoá.
Trận này năm xưa do các vị tiền bối của Hoả Ảnh Cung tìm tới cường giả của tộc An Bắc để bố trí, tất nhiên cũng phải trả một cái giá không nhỏ, tất cả chỉ để bảo vệ Nham Thạch.
Các tông môn khác cũng bố trí trận này ở những nơi như bảo khố nhưng tất nhiên không thể sánh bằng với trận này được.
Muốn vượt qua được trận này, Hắc Vũ cần phải sử dụng thiên phú dị thuộc tính làm Thiêu Đốt để khoét một lỗ trên trận pháp để lọt vào trong.
Nhưng phải hành động nhanh bởi vì trận pháp sẽ đóng lại trong một thời gian ngắn, khi đó sẽ không ai có thể cứu được hắn nữa.
- Vậy còn đám canh phòng?
Không có cường giả chú ý không có nghĩa là sẽ không có ai canh phòng, chắc chắn sẽ có không ít những tên cảnh vệ luôn sát sao canh gác.
Vu lão như hiểu được lo lắng của hắn nên lúc này lấy ra một tấm áo choàng màu xanh lá cây, trông vô cùng tầm thường nhưng Hắc Vũ biết đồ Vu lão chủ động cho hắn chắc chắn không tầm thường.
- Đây là Tàng Bào, mặc nó lên ngươi có thể che giấu khí tức trước người có tu vi Vương trở xuống.
Hắc Vũ âm thầm cảm kích, hắn biết kiểu gì Vu lão sẽ giúp mình tới cùng, bảo vật cũng không tiếc đem ra cho hắn, đương nhiên đạt tới tu vi như lão cũng sẽ không cần vật này làm gì nữa nhưng nếu đem đi bán cho Nhật Nguyệt Tháp chắc chắn cũng sẽ thu được không ít tiền.
- Dùng xong nhớ trả lại! - Vu lão nói, phá tan sự cảm kích của hắn.
Nghe thấy câu này khuôn mặt Hắc Vũ trở nên mếu lại, quả nhiên vẫn là lão già keo kiệt.
Lão tiếp tục đưa cho hắn một chiếc lọ nhỏ bằng vài ngón tay, nó làm bằng linh thạch trong suốt giống như một cái lọ bằng thủy tinh.
- Tìm thấy Nham Thạch chỉ cần lấy một mẩu bằng hai ngón tay cho vào trong lọ này là được! Nhớ là chỉ được bỏ vào trong lọ này nếu không khi mang ra ngoài Nham Thạch sẽ mất tác dụng.
Hắc Vũ ngạc nhiên, hắn phải lâm vào nhiều nguy hiểm như vậy mà chỉ đổi lại được một chút này thôi ư? Ít nhất cũng phải lấy một khối lớn chứ?
- Ngươi đừng có tham, ngươi tưởng có thể lấy nhiều được sao? Tên Võ Đại Quang đó sẽ tới kiểm tra thường xuyên nên chỉ có thể lấy một ít để tránh bị phát hiện.
Hắc Vũ đồng ý, việc gì cũng không nên quá tham lam.
Vu lão tiếp tục lấy ra một viên đan được màu đỏ rực như lửa đưa cho hắn.
- Nhiệt độ bên trong núi lửa rất cao, trước khi tiến vào bên trong trận người phải dùng viên đan dược này trước nếu không sẽ không chịu nổi nhiệt.
- Hắc Vũ nhận lấy đan dược rồi hỏi tiếp:
- Nhưng lấy một ít như vậy liệu có tác dụng không Vu lão?
- Ngươi không cần lo, chỉ một ít nhiêu đó thôi cũng đủ để luyện ra Tăng Nham Đan rồi.
- Tăng Nham Đan? - Hắc Vũ hỏi.
- Phải đem hai thứ đó luyện thành Tăng Nham Đan thì mới có tác dụng được.
Lão dừng một chút rồi nói tiếp:
- Sau này khi ngươi lấy được Cát Tinh và Nham Thạch chúng ta sẽ đến Linh Dược Đảo một chuyến, chọn bất kì một trong tam đại gia tộc ở đó rồi nhờ bọn hắn luyện.
Hắc Vũ nhất thời cảm thấy hơi khó xử, nhắc tới Linh Dược Đảo khiến hắn nhớ đến Ánh Dương, hiện tại hắn chưa sẵn sàng để gặp lại nàng.
Nếu tới Linh Dược Đảo có lẽ hắn sẽ chọn Đoàn gia bởi vì dù sao hắn và nàng cũng có quan hệ, chỉ là không biết nàng có chịu thấu hiểu cho hắn không mà thôi.
- Vu lão, người có vẻ biết khá rõ về dị thuộc tính dung nham.
Hắc Vũ hỏi Vu lão, hắn cảm thấy sự hiểu biết của Vu lão vô cùng thâm sâu về dung nham, cũng có thể là lão có nghiên cứu về nó.
- Hừ, ngươi tưởng mình ngươi có dung nham sao?
- Ý người là người cũng... - Hắc Vũ giật mình kinh ngạc.
- Haizz, đúng vậy, năm xưa ta cũng sở hữu dung nham, nhưng vì không thể lấy Nham Thạch và Cát Tinh kịp lúc nên tới lúc đột phá Vũ Tiên thì dị thuộc tính cũng triệt để tắt đi.
- Vậy để ta lấy thêm một chút rồi luyện cho người thêm một khoả Tăng Nham Đan nữa.
- Vô ích! Hiện tại hoả thuộc tính của ta đã tắt từ lâu, hiện tại chỉ còn Thổ và Kim, không còn khả năng khôi phục nữa.
Vu lão nói rồi thở dài một hơi tiếc nuối, trong đầu hồi ức về thời trai trẻ của mình.
Hắc Vũ không hỏi gì thêm mà để lao suy tư, trên miệng hắn thì loé lên một tia cười mỉm.
...
Hắc Vũ ra ngoài đi dạo một vòng trong Hoả Ảnh Cung, tiện thể cũng tỉm hiểu đường đi một chút để ngày mai tiện cho việc hành động.
- Ân nhân!
Một tiếng gọi đột nhiên vang lên khiến hắn chú ý, mắt nhìn về hướng âm thanh, một thân ảnh lâu ngày không gặp xuất hiện.
Tử Minh từ xa phóng tới trước mặt hắn với tốc độ nhanh chóng, toàn thân toả ra khí tức Vũ Tướng nhất trọng, xem ra thời gian qua hắn cũng đã tu luyện rất chăm chỉ.
Tử Minh qua hai năm bây giờ cũng đã có phần trưởng thành hơn, không còn là tên tiểu tử tuổi năm nào nữa, thân thể hắn giờ đã cao lớn, rắn rỏi bằng với Hắc Vũ.
Tên này hơn Linh Quân một tuổi nhưng xuất phát điểm của hai người khác nhau nên tốc độ tu luyện của cả hai cũng khác nhau, Linh Quân thì đã là Vũ Tướng ngũ trọng, còn Tử Minh cũng đã cố gắng đuổi lắm mới đạt được Vũ Tướng nhất trọng như hiện giờ.
Cũng không việc gì phải vội vã, hai người đều còn trẻ, việc tu luyện vẫn còn dài, huống hồ không phải kẻ nào cũng có thiên phú kinh khủng như đám người Hắc Vũ, Hồng Quan, mới chỉ - đã là Vũ Vương, tiền đồ tương lai không giới hạn.
- Ân nhân lâu rồi không gặp!
Tử Minh tiến đến định hành lễ nhưng Hắc Vũ đã kịp thời cản lại.
- Lần sau cứ gọi ta là Hắc Vũ ca là được, thời gian qua ngươi cũng tiến bộ không tồi a!
- Đâu là gì so với Hắc Vũ ca, người còn được xếp vào Thiên Tài Bảng nữa mà.
Hắc Vũ không nói chỉ cười rồi hỏi han cuộc sống của hắn ở nơi này trong thời gian qua thế nào, Tử Minh cũng kể cho hắn nghe về những điều mình đã trải qua khi ở đây.
- Nào, cho ta xem thực lực của ngươi.
Hắc Vũ nói rồi bước ra đối diện với Tử Minh, hắn cũng muốn xem Kình Lực và Linh cấp công pháp Hắc Hoả Băng Công của mình đưa cho hắn mạnh như thế nào.
Tu vi của Hắc Vũ được áp chế xuống thành Vũ Tướng nhất trọng ngang bằng với hắn, thân thể cũng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
- Hắc Vũ ca, người chắc chứ?
- Cứ ra tay đi, để ta xem ngươi có xứng đáng gia nhập thế lực của ta không?
Hắc Vũ lấy câu bông đùa khi xưa ra dụ hắn, Tử Minh cũng biết lúc trước hắn chỉ nói vậy chứ không có thế lực nào hết.
..........
- Ăn mừng k view bằng chương thứ hai trong ngày, cảm ơn mọi người:))
- Thông tin donate:
Ngân hàng BIDV: PHAN VĂN TIẾN - STK:
Ngân hàng Agribank: PHAN VĂN TIẾN - STK: - Chi nhánh Hải Lăng, Quảng Trị.
Cảm ơn mọi người vì đã theo dõi truyện!