Lời Yêu Thương Ngọt Ngào

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Doãn Thanh Vũ

Beta: Doãn Mộc

Chương

Số trời đã định, Miểu Miểu cũng muốn ăn xong đã nha!

Miểu Miểu đi theo Hoắc Tư Diễn vào phòng làm việc của anh, so với đống bừa bộn bên ngoài, nơi này sạch sẽ ngăn nắp và trật tự hơn nhiều. Cô âm thầm đánh giá. Ngay phía trước là một kệ sách trên tường, ô bên trái bày đầy sách, ô bên phải thì bỏ trống. Phía trước bức tường là chiếc bàn làm việc bằng gỗ màu đen rộng rãi, bên trên đặt một cái laptop, con chuột nhãn hiệu Mac. Bên cạnh còn có một cốc nước màu xanh viền hoa văn đế trắng.

Bên tay trái trước mặt cô là một cái tủ đựng hàng loạt hồ sơ. Ở giữa lấy một bức tranh thủy mặc làm ranh giới, ngăn cách thành một phòng tiếp khách nhỏ riêng biệt. Bên trong bố trí bàn trà bằng đá cẩm thạch và ghế sofa đàn hương màu đỏ. Cô lại nhìn sang bên phải, không có chướng ngại vật, liếc mắt liền thấy được cửa sổ sát đất. Bên ngoài cửa sổ là ban công phủ đầy ánh nắng rực rỡ.

"Ngồi đi."

Miểu Miểu không có thấy ở trước bàn làm việc của anh có cái ghế nào, cho nên...Muốn ngồi ở đâu? Chẳng lẽ là ghế sofa trong phòng tiếp khách?

"Còn lo lắng cái gì?"

Hoắc Tư Diễn mang theo tiếng cười khẽ đi đến phía sau lưng cô. Miểu Miểu ưỡn eo một cái, đi qua, chọn một cái ghế sofa đơn cách mình gần nhất ngồi xuống.

Sau đó, anh cũng ngồi xuống ghế sofa dài bên cạnh.

Có lẽ bởi vì đây là nơi làm việc, anh mặc rất chỉnh tề. Toàn thân là áo sơ mi đen, cổ áo phẳng phiu, nút áo cài lên tận trên cùng, còn đeo cà vạt nữa, trông vô cùng đẹp trai. Miểu Miểu nhìn vào bàn tay thon dài của anh đang cầm cái kẹp gỗ, kẹp một chén trà lên rồi dùng nước nóng lăn qua lăn lại ba lần.

Anh cầm ấm nước bằng tay trái, tay phải đoán chừng không làm gì được. Lần trước ở quán cà phê Cận Ảnh, anh đưa khăn giấy cho cô là dùng tay phải. Có thể khăn giấy rất nhẹ hoặc có thể lúc ấy phần lớn sự chú ý của anh đều tập trung vào cuộc nói chuyện, cho nên không có cố tình che giấu đi.

Bỗng nhiên một tiếng động rất nhỏ “Rắc” vang lên, tâm trí của Miểu Miểu lập tức trở về. Trên bàn trước mặt cô có nhiều thêm một chén trà hơi nóng lượn lờ, thơm ngát. Cô không phải đến đây để ký hợp đồng sao? Tại sao lại giống như cùng bạn cũ nói chuyện vậy, anh lại châm trà cho cô uống.

"...Cám ơn anh."

Cô cầm lấy cái chén rỗng rót hai cái, ánh mắt thưởng thức, nhưng phân biệt không ra là loại trà gì.

"Vũ tiền Long Tỉnh."

Là một loại của trà Long Tỉnh: trà Long Tỉnh được chia thành hạng khác nhau (loại cao cấp, loại đặc biệt và các loại từ đến ). Trà có hương thơm đậm, ngọt, nước trà màu vàng nhạt ánh xanh, vị ngọt bùi giống như hạt dẻ hoặc lá cải phơi khô. Dư vị của trà ngọt và bền.

Anh biết thuật đọc tâm ư?

Miểu Miểu lại nhấp một ngụm nước trà: "Uống rất ngon."

"Thích thì nói anh." Hoắc Tư Diễn nhìn cô một cái, "Anh còn một hộp, cho em mang về."

Có thể? Như vậy không tốt lắm đâu.

Nào có nhân viên còn chưa nhậm chức liền chiếm tiện nghi ông chủ, quá không hiểu chuyện rồi.

Miểu Miểu còn đang suy nghĩ làm thế nào để khéo léo từ chối, tay trái của Hoắc Tư Diễn đã cầm hai bản hợp đồng đẩy tới: "Em trước nhìn một chút, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký."

Cô suy nghĩ lại, từ khi đi vào đến bây giờ, không thấy anh dùng máy in, làm sao có thể biến ra hai bản hợp đồng?

Chỉ có một khả năng.

Hợp đồng đã sớm in, chỉ chờ cô rơi vào bẫy, à không, ký tên. (•~•)

Miểu Miểu buồn bực, anh cứ như vậy chắc chắn cô nhất định sẽ không thay đổi ý định?

Hoắc Tư Diễn thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào hợp đồng, chậm chạp không mở ra xem: "Có vấn đề gì sao?"

"Có." Miểu Miểu hướng anh mở lòng bàn tay ra, "Có thể cho em mượn một cây bút không?"

Hoắc Tư Diễn chau mày: "Không xem thử?"

"Hoắc sư huynh." Miểu Miểu mặt đầy nghiêm túc nhắc nhở anh, "Trước đó anh nói với em, Phùng Tử Minh nếu quả thật muốn kiện, hắn sẽ không có bất kỳ phần thắng nào. Như vậy anh cảm thấy..." Cô cong ngón trỏ, gõ hai cái trên bản hợp đồng, "Coi như bên trong thật sự có điều khoản nào không công bằng, tương lai em sẽ có phần thắng sao?"

Huống chi, cô cũng chắc chắn, anh sẽ không gài bẫy cô.

Hoắc Tư Diễn hứng thú cười, đưa bút máy của mình qua cho cô: "Nói cũng phải."

Miểu Miểu: "..." Lại không thể khiêm tốn một chút, không sợ đem cô dọa chạy sao?

Không đúng, chạy qua một lần, còn không phải vẫn là ngoan ngoãn chạy trở về sao. (°^°)

Miểu Miểu nhận lấy bút máy, không chút do dự nào ký tên: "Tốt lắm."

Trên giấy, "Tạ An Miểu Miểu" cùng "Hoắc Tư Diễn" song song đứng cạnh nhau. Thật ra trước kia cô cũng từng ảo tưởng rằng hai cái tên này có thể cùng xuất hiện trên giấy chứng nhận kết hôn. Đáng tiếc, nguyệt lão không đem bọn họ cột dây tơ hồng, kết quả là lại biến thành quan hệ cấp trên cấp dưới...

Miểu Miểu thầm than một tiếng, lúc còn học sơ trung bạn học trong lớp thường xuyên trêu chọc lẫn nhau: Còn trẻ không lo cố gắng, về già liền làm chuyển phát nhanh. Nhưng sự thật chứng minh, cho dù làm nghiên cứu sinh của trường nổi tiếng, sau này rất có khả năng cũng phải làm công cho sư huynh.

Ký xong hợp đồng, Hoắc Tư Diễn mang theo cô ra ngoài, giới thiệu cho mọi người biết.

“Đây là sư muội thời cao trung của tôi, Tạ An Miểu Miểu.”

Giọng anh vẫn đều đều, nhưng lời nói rất dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm rằng cô là đi cửa sau vào đây. Nhưng điều đó cũng giống như là sự thật? Cô ngay cả phỏng vấn cũng lược bỏ, liền trực tiếp ký hợp đồng.

Xem ra Hoắc Tư Diễn rất tin tưởng cô nha.

Miểu Miểu nở nụ cười nhẹ nhàng, trong trẻo: "Xin chào mọi người."

"Xin chào!" Mọi người đồng thanh vỗ tay, "Hoan nghênh hoan nghênh!"

Đồng Phóng há hốc miệng, kinh ngạc nói: "Miểu Miểu, không nghĩ tới cô và Hoắc tổng ở cao trung quen biết."

Hầu Khả cũng tiếp nối: "Tình cảm thời cao trung thường làm cho con người ta khó quên nhất. Vừa tốt nghiệp liền đường ai nấy đi, nhiều năm sau còn có thể gặp lại, đúng là duyên phận."

Tốt, lần này cô càng giống như bản thân liên quan.

Thậy may mọi người không có bắt lấy cái đề tài này không buông. Nếu không Miểu Miểu xấu hổ phải tìm một cái lỗ để chui xuống. Sau khi chào hỏi đơn giản, bọn họ liền mỗi người một nơi trở về làm việc của mình, Hoắc Tư Diễn đúng lúc có điện thoại, anh đi qua một bên nghe. Chỉ có cô còn đứng tại chỗ, không biết nên đi chỗ nào, cũng không biết phải làm gì.

"Đi thôi, bạn học Miểu Miểu." Hầu Khả ôm cái thùng nhỏ từ phía sau xuất hiện, "Tôi dẫn em đi tìm chỗ ngồi."

Miểu Miểu theo bản năng nhìn Hoắc Tư Diễn, thật ra cô cũng không hiểu tại sao muốn nhìn anh. Giống như là nhận ra được ánh mắt của cô, anh cũng nhìn qua, sau đó hướng cô gật đầu một cái.

Cô liền đi theo Hầu Khả.

Miểu Miểu học về máy tính, dĩ nhiên là bị phân tới tổ phần mềm, cùng tổ còn có một nam sinh. Cô chính là cấp dưới trực thuộc sư huynh Hầu Phảng.

Hầu Khả đem người tới, liền tiếp tục đi làm việc.

Miểu Miểu đành phải tự mình bắc cầu, cùng băng sơn sư huynh chào hỏi: "Hầu sư huynh, xin chào, em là Tạ An Miểu Miểu."

Nếu như nhớ không lầm, thời điểm Hoắc Tư Diễn giới thiệu cô, hắn (Hầu Phảng) cũng không có ở đó.

Hầu Phảng không ngẩng đầu, mười ngón tay lạch cạch gõ bàn phím, âm thanh cũng không có nhiệt độ: "Xin chào."

Miểu Miểu sờ lên cánh tay, cảm thấy sau này khi ngồi bên cạnh hắn, ngay cả máy lạnh đều có thể tiết kiệm. Rõ ràng có khuôn mặt giống với Hầu Khả sư huynh nhiệt tình nhưng lại luôn bày ra bộ dạng lạnh lùng. Như vậy cô sẽ rất khó thích ứng.

Ôi, ai bảo hắn là thiên tài trong thiên tài, luôn muốn làm việc một mình.

Miểu Miểu kéo ghế ra ngồi xuống, lại nghe được hắn nói: "Tôi đã dùng qua phần mềm cô viết, dùng rất tốt."

Băng sơn sư huynh cũng sẽ chủ động làm quen sao?

Miểu Miểu có chút thụ sủng nhược kinh: "Phần mềm gì?"

"Phản mỹ nhan."

"Ha ha ha!" Miểu Miểu không nhịn được cười ra tiếng, "Sư huynh anh thật tinh mắt."

Nói tới phần mềm "Phản mỹ nhan" này, linh cảm của cô bắt nguồn từ một đêm trăng thanh gió mát, thời điểm cô lướt Weibo liền thấy một bức ảnh chụp tự sướng của nữ minh tinh nào đó. Người trong ảnh hơn bốn mươi tuổi nhưng gương mặt còn trắng mịn như trứng gà đã bóc vỏ. Bỗng nhiên cô liền tò mò nếu bỏ các loại kính lọc, sau các dấu vết PS mài da, mặt mũi thật sự của nữ minh tinh là dạng gì.

Photoshop.

Thật ra, ở nước ngoài phần mềm "Phản mỹ nhan" cũng rất thịnh hành, chẳng qua muốn trèo tường, tương đối phiền toái, cô liền dứt khoát tự mình động thủ làm một cái.

Kết quả giống như kính chiếu yêu, soi ra khuôn mặt phù hợp với tuổi thật của nữ minh tinh. Ngay cả khi bị phấn dày che phủ nếp nhăn, mắt quầng thâm, khóe mắt, toàn bộ liền hiện hình...

Không nghĩ tới Hầu sư huynh vậy mà cũng sẽ có loại thú vị xấu xa này.

Miểu Miểu nhất thời cảm thấy khoảng cách rút ngắn không ít, cô nhìn mặt bàn trống trơn, kỳ quái hỏi hắn: "Tại sao em không có máy tính?"

Hầu Phảng bảo cô đi tìm Hầu Khả.

Hầu Khả thì nói là cái này hắn không có cách nào làm chủ, bảo cô đi xin phép Hoắc Tư Diễn.

Quanh đi quẩn lại, Miểu Miểu lại trở về phòng làm việc của Hoắc Tư Diễn.

Cửa không khóa, khép hờ, nhưng cô vẫn lịch sự gõ một cái.

"Vào đi."

Hoắc Tư Diễn ngẩng đầu lên, thấy người đi tới là cô, xoa xoa cổ tay, động tác dừng lại, vẻ mặt có một tia mất tự nhiên: "Chuyện gì?"

"Em...em không có máy tính dùng."

Miểu Miểu nhìn sang, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

"Em lấy cái này dùng trước đi." Hoắc Tư Diễn chỉ máy tính trên bàn làm việc.

Miểu Miểu hỏi: "Em cầm đi, vậy anh dùng cái gì?"

"Dường như em càng cần dùng máy tính hơn?"

Anh ký tên trên văn kiện, đóng nắp bút máy lại, buồn cười hỏi ngược lại cô.

Đúng vậy.

Một lập trình viên, không có máy tính, chính là không bột đố gột nên hồ.

Thời điểm Miểu Miểu từ phòng làm việc của Hoắc Tư Diễn đi ra, thu hoạch được một đống lớn ánh mắt ý vị sâu xa. Xong rồi, cô ôm chặt laptop trong ngực, lần này triệt để chính mình ngồi vững vị trí cá nhân liên quan.

Nào có nhân viên ngay cả máy tính của ông chủ cũng dám cướp?

Được rồi được rồi, sau này dùng thực lực chứng minh đi.

Miểu Miểu trở lại chỗ ngồi, đặt máy tính trên bàn, mở máy một cái liền gặp phải khó khăn. Cô cũng không dám trước mắt mọi người lại đi tìm Hoắc Tư Diễn, chỉ có thể gửi tin nhắn Wechat cho anh, khiến cho cô giống như đang làm chuyện gì xấu vậy.

"Hoắc sư huynh, mật mã khởi động máy là bao nhiêu?"

hsy: "."

Miểu Miểu điền vào mật mã, thành công mở máy tính, hệ thống mặc định của máy tính sạch sẻ giống như mới mua vậy, cô liền không có bất kỳ áp lực tâm lý nào bắt đầu sử dụng.

Dù sao cũng là giúp anh làm công.

Miểu Miểu nhậm chức ngày đầu tiên, mang về một phần khế ước bán thân ba năm, cùng một hộp lá trà từ chỗ Hoắc Tư Diễn mang về. Lão khách uống trà Tạ Thích Minh mới vừa cầm đến tay, liền lập tức đem pha, vừa uống vừa khen không dứt miệng, nói trà này là trân phẩm khó tìm, lại thuận tiện đem Hoắc Tư Diễn khen qua một lần, nói anh ánh mắt tốt, người cũng không tệ.

Miểu Miểu phiền muộn nghĩ, lão Tạ ba cũng quá dễ bị mua chuộc a? Không khỏi bắt đầu đề phòng trước, nếu trong tương lai có người đàn ông nào mang theo trà ngon đến cửa cầu hôn, chẳng phải là rất dễ dàng liền có thể để cho ông đem con gái gả đi?

Cô lắc đầu một cái, đi lên lầu.

Trải qua một đêm ngon giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày thứ hai, Miểu Miểu lại phục hồi sinh lực, không có ai nói cho cô cụ thể giờ làm việc, cô đặc biệt thức dậy sớm, tám giờ liền đi tới phòng thí nghiệm.

Những người khác cũng đều tới, hơn nữa thoạt nhìn giống như bận rộn một lúc lâu. Ngay cả bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Hoắc Tư Diễn cũng xuất hiện ở phòng làm việc, Miểu Miểu tựa hồ là tới trễ nhất, cô vội vàng kêu Đồng Phóng qua một bên, hỏi hắn: "Mấy giờ thì bắt đầu làm việc ạ?"

Đồng Phóng nói: "Thời gian không có hạn chế, cô muốn tới lúc nào thì tới lúc đó."

"Nhưng em nhìn thấy mọi người đều tới rất sớm, có phải hay không trời chưa sáng liền dậy rồi?"

Cô ra cửa lúc h, tốn mất nửa giờ để đến nơi, vẫn là tự lái xe, cũng không có kẹt xe.

Đồng Phóng gãi tóc cười cười: "Chúng tôi liền ở tại lầu ký túc xá, rất thuận tiện."

Tốt như vậy, còn trang bị ký túc xá cho công nhân viên.

"Đừng nói với em, trên lầu còn có phòng ăn."

"Ngược lại không có, nhưng mà có bữa ăn bồi bổ, nơi này gọi thức ăn bên ngoài cũng rất thuận tiện."

Đồng Phóng lại hỏi: "Em muốn chuyển tới ở sao? Hình như vẫn đang còn phòng trống."

Miểu Miểu cám ơn ý tốt của hắn: "Tạm thời không cần."

Đồng Phóng suy nghĩ một chút nói: "Nếu như em thay đổi chủ ý, có thể đi tìm Hầu Khả, chìa khóa phòng trống ở đây đều nằm trong tay cậu ta."

Giọng nói của hắn giống hệt như Bao Tô Công vậy, "Mỗi người một phòng, không cần phải trả một xu tiền thuê phòng, điện nước cũng hoàn toàn miễn phí nha."

Miểu Miểu nói đùa: "Ai nha! Hóa ra mọi người chính là vì năm đấu gạo khom lưng."

"Khom lưng?" Đồng Phóng vỗ vỗ phần eo, "Tôi thấy, phục sát đất đều được."

Đầu năm nay, kinh tế không tính là khởi sắc, bình thường bao ở, có cơm bồi dưỡng, trả tiền lương lại cao. Cuối năm còn thưởng tiền hoa hồng, ông chủ so là một người đàn ông hiếm thấy.

Miểu Miểu bỉu môi: "Em thay mặt tiểu Kiều, khinh bỉ anh."

Đồng Phóng đè nén tiếng cười, dáng vẻ rất vui sướng.

Miểu Miểu cũng mang tâm tình vui vẻ đi tới phòng làm việc, Hầu Phảng sư huynh như nhà sư nhập định ngồi trước máy tính viết chương trình. Cô không quấy rầy hắn, đi tới vị trí của mình, kinh ngạc phát hiện trên bàn làm việc lắp đặt một bộ máy tính để bàn mới. Cô nhìn một chút, máy chủ là máy có cấu hình cao nhất trên thị trường, bàn phím cùng con chuột đều là định chế đặc thù, cái sau được thiết kế đặc biệt để phù hợp với kích thước bàn tay con gái.

Cô nhẹ nhàng gõ bàn phím, xem ra, làm sư muội đãi ngộ rất tốt.

Miểu Miểu rất nhanh yêu thích không khí làm việc ở đây, dành hết tâm huyết vào nó, cuộc sống trôi qua tuy bận rộn mà phong phú. Nhưng mấy ngày sau, cô phát hiện cơ thể có chút chịu không nổi, chủ yếu là cô giành quá nhiều thời gian trên đường, dẫn đến thời gian ngủ giảm sút rất nhiều.

Mỗi ngày đều lái xe vượt núi băng đèo, đi làm vào sáng sớm, tan ca lúc chiều tối. Sau khi lao động trí óc cường độ cao, về đến nhà liền buồn ngủ, ngày qua ngày, coi như là cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu đựng được.

Tiếp tục như vậy thật không được.

Miểu Miểu cùng ba mẹ sau khi thương lượng, quyết định dọn vào ký túc xá của công nhân viên.

Trước đó Hầu Khả để cho công nhân làm vệ sinh đem phòng quét sạch sẽ, đồ dùng trong phòng đầy đủ mọi thứ, điện nước cũng có sẵn, Miểu Miểu có thể trực tiếp xách vali vào ở.

Bốn tầng đều đã đầy phòng, cô ở tầng năm là tầng cao nhất.

Từ thang máy đi ra, Hầu Khả giúp cô xách vali đi ở phía trước, Miểu Miểu tò mò hỏi: "Tầng năm còn có người khác ở sao?"

"Có." Hầu Khả nói, "Đã có hai người ở, đúng rồi, Hầu Phảng ở sát vách em."

"Còn một người kia đâu?"

Hầu Khả cười hắc hắc, đặc biệt thừa nước đục thả câu: "Chờ em ở, chẳng phải sẽ biết?"

Vô cùng thần bí.

"Đến nơi rồi."

Hầu Khả dừng trước một cánh cửa, dùng chìa khóa mở cửa, Miểu Miểu cầm theo túi ở phía sau đi vào.

Phong cách rất trong lành tươi mát, không gian bố trí cũng rất thoải mái, sáng sủa sạch sẽ.

Miểu Miểu cơ hồ rất thích chiếc ghế sofa vải bố màu lam nhạt kia trong phòng khách. Cô ngồi thử ở phía trên một chút, vừa vui mừng phát hiện trên bàn còn có bình hoa cắm một bó hoa hồng.

Cô nhìn ra ngoài, trên ban công nhỏ cũng trồng mấy chậu cây thực vật màu xanh lá, đang lay động nhẹ nhàng theo gió. Khắp nơi đều có thể nhìn thấy được hơi thở của sự sống.

Coi như là ký túc xá công nhân viên, nó quả thực tốt hơn so với dự đoán của cô.

Hầu sư huynh thật sự là quá có lòng.

Hầu Khả trong ngoài kiểm tra qua một lần, nhìn chằm chằm hoa hồng, biểu tình trên bàn, trên mặt phảng phất có chút kinh ngạc.

"Hầu sư huynh, cám ơn anh."

Hầu Khả khoát khoát tay: "Không cần khách sáo như vậy."

Một lúc nữa còn phải đến công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thanh Viễn bàn việc, thời gian không còn nhiều, hắn đem một chuỗi chìa khóa giao cho Miểu Miểu: "Anh đi xuống trước, em có chuyện gì cần thì có thể gọi điện thoại cho anh."

"Được, anh cứ đi làm việc trước." Miểu Miểu đưa hắn ra cửa.

"Ở lại vui vẻ."

Sau khi Hầu Khả rời đi, Miểu Miểu tiện tay đóng cửa lại, vệ sinh cũng làm xong, cô cũng không còn bận bịu gì khác. Cô chỉ đơn giản là lại trải ga giường, sắp xếp mấy bộ quần áo, liền miễn cưỡng ngã vào ghế sofa chơi điện thoại.

Cùng Tiểu Kiều chơi mấy ván game, cô mơ hồ nghe được sát vách có tiếng nước chảy truyền tới, không biết là Hầu Phóng sư huynh hay là vị hàng xóm thần bí kia trở về rồi?

Mọi người sau này ở cùng một tầng, công việc lại cùng một chỗ, tạo mối quan hệ tốt là không sai.

Miểu Miểu ngâm nga bài hát, từ trong tủ lạnh lấy ra dâu xanh mua trước đó, mở cửa đi ra ngoài sau đó gõ cửa sát vách.

Cô còn đang suy nghĩ, ở bên trong có phải hay không là Hầu Khả sư huynh, không biết hắn có thích ăn dâu xanh không ta?

Cánh cửa mở ra.

Miểu Miểu ngước mắt nhìn, thân hình cao lớn của đàn ông đứng trước mặt cô, khí chất trong trẻo, như quang phong tễ nguyệt. Cặp mắt xinh đẹp an tĩnh kia đang nhìn cô, tựa như phát ra ánh sáng, ánh mắt hết sức dịu dàng.

Không phải Hoắc Tư Diễn, thì là ai?

Truyện Chữ Hay