Sau kỳ nghỉ tết Thanh Minh, trường học chưa cho học sinh thở dốc đã lập tức có lịch thi hàng tháng, lịch thi hai ngày liên tục đả kích đến giấc mộng muốn thư giãn, chơi đùa của học sinh.
Kết thúc môn thi cuối cùng, Nhan Vị lướt qua đám đông ra khỏi phòng thi, Chu Hiểu Hiểu đang cùng Trương Vũ Đồng nói về kỳ thi lần này có nhiều bài toán khó, giáo viên ra đề khó khăn thế nào, bỗng nhìn thấy Nhan Vị, lập tức vẫy tay gọi: "Nhan Vị!"
Nhan Vị dừng bước quay đầu, Chu Hiểu Hiểu chạy chậm đến hỏi nàng: "Học bá thi thế nào?"
"Lạnh rồi." Nhan Vị bình tĩnh đáp.
"Lạnh có nghĩa là gì?" Trương Vũ Đồng thắc mắc.
Ai nha, Nhan Vị có chút xấu hổ, sao cô lại dùng từ lưu hành của mấy năm sau chứ.
Cũng may cô hiểu cách che giấu, lập tức nói: "Chính là mình tiêu đời rồi!"
"Cậu quá khiêm tốn!" Chu Hiểu Hiểu không chú ý đến sự mất tự nhiên trong mắt Nhan Vị, chỉ cảm thấy cô đang đùa, Trương Vũ Đồng cũng cười phụ họa: "Phải đó, học bá dù không phát huy tốt cũng sẽ nằm trong top khối."
Nhan Vị cười, không nói.
Ba người cùng nhau về, Chu Hiểu Hiểu và Nhan Vị đã ngồi cùng bàn được hai tháng, biết Nhan Vị sẽ không dò đáp án sau khi thi, cũng không tiếp tục nói về chuyện kỳ thi, cười nói: "Tết Thanh Minh mình ra ngoài chơi, thấy gần trường mới mở một tiệm sách, bên trong cũng được lắm, cuối tuần này tụi mình cùng ra ngoài đọc sách được không?"
"Được!" Trương Vũ Đồng sảng khoái nói, cả hai nhìn về Nhan Vị không lên tiếng: "Nhan Vị có đi không?"
"Mình không đi." Nhan Vị lắc đầu, vẻ mặt xin lỗi: "Cuối tuần này mình bận chuyện khác rồi."
Chu Hiểu Hiểu cảm thấy tiếc nuối nhưng Nhan Vị có việc cũng không thể cưỡng ép, đành hẹn thời gian với Trương Vũ Đồng, sau đó không nhắc lại chuyện này.
Tiếng than oán đầy khắp phòng học, lúc này học sinh đang lén dò đáp án, trong lòng biết rõ điểm mình cao hay thấp, thi tốt thì thầm vui nhưng bên ngoài phải vờ vô cùng đau đớn để đồng cam cộng khổ cùng các bạn xung quanh, thi kém thì ôm bàn gào khóc, vẫn thầm mong sẽ có chút may mắn, giáo viên bộ môn chưa đưa đáp án chuẩn quyết không từ bỏ.
Trong bầu không khí ồn ào, Giang Ấu Di đeo tai nghe, nằm trên bàn nghe nhạc, nhìn thấy Nhan Vị và Chu Hiểu Hiểu đang nói cười ở cửa lớp.
Mỗi lần Nhan Vị vào lớp, đều sẽ nhìn xem Giang Ấu Di có ở đó không, lần này cũng vậy.
Cô thấy Giang Ấu Di đang nằm trên bàn, không mở mắt như đang ngủ, cũng không biết lớp ồn như vậy nàng làm sao có thể ngủ được.
Vì nghỉ tết Thanh Minh, tuần này chỉ có ngày học, hai ngày để thi, còn lại bốn ngày, các giáo viên bộ môn tranh thủ từng khoảnh khắc, trong ngày đã có điểm hai môn, muộn nhất cũng là hôm sau, sau khi chấm xong bài thì phát cho học sinh.
Lớp mười một đột nhiên chấn động, động đất rất nhanh lan đến toàn bộ các lớp cao nhị, cả học sinh cao nhất cũng có thể nghe thấy.
"Sao lại như vậy?! Có phải cô chấm sai điểm cho cậu không?!" Chu Hiểu Hiểu gào lên, nắm bài thi của Nhan Vị xem đi xem lại.
Khoảng trống được khoanh bằng bút đỏ và dấu chấm hỏi thật chói như làm đau mắt Chu Hiểu Hiểu.
Một bài là vậy, hai bài cũng vậy, ngoài Anh và Văn thì những môn khác đều rối tinh rối mù!
Học sinh bàn sau hầu hết đều không để tâm đến thành tích, xem điểm xong rồi ném bài thi
vào hộc bàn, bọn họ còn có hứng thú với thứ khác hơn cả bài thi, nam sinh thì chơi game, nữ sinh thì trò chuyện, hôm nay dù là nam sinh hay nữ sinh đều chỉ thảo luận một vấn đề : "Nhan Vị thi tệ!"
Nhan nữ thần hàng năm đạt được top khối, kỳ thi tháng này lại không đủ điểm, thành tích rớt không phanh, đừng nói tên nàng trong top khối, chỉ sợ đã rơi xuống dưới gần cuối khối.
Từ sau khi công bố kết quả thi, bên tai không ngừng có tiếng nói nhỏ, bọn họ cho rằng giọng mình rất nhưng trên thực tế, Giang Ấu Di cách vài bàn vẫn nghe rõ ràng.
Tiếng cãi cọ ầm ĩ ồn không chịu được, một nữ sinh thành tích không tốt, cả ngày chỉ trang điểm lòe loẹt đang nhìn móng tay vừa làm của mình, không để tâm nói: "Nữ thần sao, lớn lên đẹp là được, ngẫu nhiên thi tệ thì cũng không đáng là gì, vài ngày nữa đến thi giữa kỳ, đúng không?"
Nam sinh bàn trước bị nàng đẩy, không nghe hiểu ý nàng, cười haha nói: "Phải."
Ầm........
Một tiếng ném sách lớn làm cả lớp im lặng vài giây, mọi người đều quay đầu nhìn, Giang Ấu Di đứng lên nói với nữ sinh cùng bạn: "Nhường một chút."
Ngồi cùng bàn hoảng sợ, vội vàng đứng lên nhường đường cho nàng. Nhan Vị và Chu Hiểu Hiểu cũng nghe thấy tiếng động phía sau lớp, cùng nhau quay đầu, trơ mắt nhìn Giang Ấu Di lướt qua mình, từ đầu đến cuối, Giang Ấu Di không nhìn đến cô.
Bóng dáng Giang Ấu Di biến mất ngoài cửa lớp, Nhan Vị nghe thấy nữ sinh vừa rồi mắng: "Mẹ nó, đúng là đồ thần kinh!"
"Có phải Giang Ấu Di thi tệ nên tâm trạng không tốt không?" Chu Hiểu Hiểu thắc mắc nỉ non như đang lẩm bẩm.
Nhan Vị nhân lúc Chu Hiểu Hiểu phát ngốc, lấy lại bài thi của mình, lấy sách xem lại những chỗ đã sai, nghe thấy đầu bút hơi dừng: "Có lẽ vậy."
Trong phòng chốc lát về lại không khí bình thường, trước khi tiếng chuông tiết vang lên, cô Từ đến lớp, nhẹ gõ bàn Nhan Vị: "Đến văn phòng một chuyến." Nói rồi bỏ đi.
Chu Hiểu Hiểu lo lắng, lần trước Nhan Vị nộp giấy trắng trong bài trắc nghiệm toán đã bị giáo viên bộ môn nói một hồi, kỳ thi hàng tháng này quan trọng hơn bài trắc nghiệm toán, Nhan Vị sao lại như vậy?
Cô Từ cũng không la Nhan Vị, chỉ hỏi trạng thái học tập gần đây của cô, trong cuộc sống có chuyện gì không, thân thể có không khỏe không.
Cuối cùng, cô Từ bắt đầu nói bóng nói gió hỏi cô và bạn cùng lớp thế nào, đặc biệt là nhóm nam sinh ồn ào kia, có mâu thuẫn hay không, có phải có bạn nào bắt nạt cô không.
Nhan Vị là học sinh giỏi có tiếng trong cao trung, phẩm học kiêm ưu, nghe lời hiểu chuyện, thành tích đột nhiên xuống dốc, còn nộp giấy trắng, rất khó để giáo viên không nghĩ đến chuyện cảm xúc của cô.
Huống chi chuyện Nhan Sơ yêu sớm vào mấy năm trước, đã ồn ào cả cao trung khi đó, tuy đã ba năm trôi qua, học sinh biết chuyện cũng đã tốt nghiệp nhưng giáo viên vẫn ở lại dạy học, lần này giáo viên dạy Nhan Vị lại từng dạy Nhan Sơ.
Giáo viên rất lo lắng Nhan Vị sẽ giống chị mình.
Cô Từ thường xuyên nhận được điện thoại của cha mẹ Nhan Vị, bọn họ mong cô Từ có thể chú ý Nhan Vị hơn, ngoài trong chuyện học tập và sinh hoạt còn có chuyện ở cùng các bạn học, dù là nam sinh hay nữ sinh, xem cô có cử chỉ thân mật quá mức hay có thường xuyên chạy ra ngoài trường không.
Nguyên văn lời bọn họ: "Phiền cô Từ để tâm Vị Vị của chúng tôi, hiện tại là giai đoạn quan trọng trong cuộc đời con bé, chúng tôi không hy vọng con bé đồi bại, mong cô Từ đừng chê chúng tôi phiền toái, mong cô hiểu được nỗi khổ tâm của bậc cha mẹ chúng tôi."
Cô Từ tỏ vẻ thông cảm, nàng cũng không hy vọng hạt giống như vậy vì yêu sớm mà trì hoãn, cho nên vừa thấy thành tích bất thường của Nhan Vị, lập tức gọi Nhan Vị lên tâm sự.
Hầu hết Nhan Vị đều giữ im lặng, dù cô Từ nói gì, cô đều nghe lời gật đầu, mặc dù cô nghe hiểu ý của cô Từ, cô vẫn muốn vờ như không hiểu, nói: "Hai ngày thi đó, em bị đau bụng nên có vài bài em vẫn chưa viết xong."
Thì ra là vì thân thể không khỏe, da mặt nữ hài tử mỏng, ngại nói câu này, cô Từ cũng yên tâm một chút, nói vài câu quan tâm, hỏi Nhan Vị có muốn đến phòng y tế xem một chút không.
Nhan Vị nói mình không sao, cô Từ mới cho cô về lớp, không quên dặn dò: "Thân thể không khỏi nhất định phải đến bệnh viện kịp thời, nếu em có chỗ bất tiện thì nói với cô, cô dẫn em đi."
Nhan Vị cảm ơn cô, ra khỏi văn phòng, cô cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt.
Tiết sau là tiết Anh mà Nhan Vị hiểu, giáo viên Anh đang sửa bài thi vừa rồi.
Nhan Vị vừa vào lớp, giáo viên đã gật đầu: "Về chỗ ngồi đi."
Chu Hiểu Hiểu nhân lúc Nhan Vị lấy sách, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có sao không? Cô Từ nói gì?"
"Không sao." Nhan Vị mở sách, nhìn bài thi bắt đầu sửa: "Cô nói mấy câu bình thường như cố gắng học tập."
Nhan Vị trả lời bình tĩnh, nhẹ nhàng, Chu Hiểu Hiểu cảm thấy mình là hoàng đế chưa gấp thái giám gấp, bất đắc dĩ thở dài.
Người ngồi phía sau ngẩng đầu nhìn bảng, khi cúi đầu lơ đãng nhìn về chỗ hai người.
Tuy việc học của cao nhị không nặng như cao tam, nhưng cũng không có thời gian, nữ thần thi kém trong kỳ thi tháng mang đến chấn động như cơn gió, thổi qua rồi tan đi, ngoài vài người cá biệt, cũng không ai thật sự bận tâm, đến cuối tuần, đã không còn ai nói về chuyện này.
Cuối tuần, học sinh có thể ra khỏi trường thì tuyệt đối không ở lại, Chu Hiểu Hiểu hẹn Trương Vũ Đồng đến tiệm sách vừa mở kia, sau khi tan học lập tức thu dọn cặp sách.
"Nhan Vị, mình và Trương Vũ Đồng đến trung tâm thương mại, cậu có cần mình mua thứ gì giúp cậu không?" Chu Hiểu Hiểu cho vở bài tập vào cặp, hỏi.
Bình thường Nhan Vị rất ít khi rời trường vào cuối tuần, hầu hết đều ở ký túc xá học tập, Chu Hiểu Hiểu cho rằng tuần này cũng vậy.
"Không cần đâu, lát nữa mình cũng ra ngoài." Nhan Vị viết xong bài sai cuối, không để tâm trả lời.
"Sao? Cậu muốn ra ngoài?" Chu Hiểu Hiểu chưa kịp hỏi Nhan Vị muốn đi đâu, Giang Ấu Di mang cặp đi qua, làm rơi hộp bút của Nhan Vị.
Nàng dừng bước, quay đầu nhìn hộp bút vải bị rơi trên đất.
Một móc khóa hình khủng long màu xanh xám bị rơi ra ngoài.
"Không giúp mình nhặt lên sao, bạn học Giang?" Nhan Vị khép vở bài tập nói.
Giang Ấu Di nhấp môi, dừng hai giây cúi người xuống.
Móc khóa treo cặp theo động tác của nàng đung đưa, lục lạc tạo ra tiếng leng keng rất nhỏ, là móc khóa hình cá sấu ngốc manh cùng màu với con khủng long trong hộp bút của Nhan Vị.