Học sinh chưa tham gia đi bộ đường xa không thể nào hiểu được nỗi khổ của việc đi bộ km, cao nhất chưa từng trải nghiệm, vui vẻ chạy về phía trước, lập tức bị giáo viên mắng một phen.
Ban đầu có bao nhiêu vui vẻ để chạy thì cuối cùng khi không thể không quỳ bò để hoàn thành hành trình sẽ có bấy nhiêu thống khổ.
Dù cao nhị đã sớm có chuẩn bị cũng không tốt hơn là bao, nửa đoạn đường trước tràn ngập tiếng cười nói, nửa đoạn đường sau, mình kéo cậu, cậu kéo mình, không ai muốn đi tiếp lại không thể không tiếp tục.
Nhan Vị đi đến nửa đoạn đường thì không chịu nổi nữa, bàn chân cũng bị phồng lên, mỗi bước đi như đau thấu tim, cô ngồi xuống tảng đá sạch ven đường.
Hoạt động này là đo thể lực cùng ý chí, Nhan Vị có thể ngồi học cả ngày vẫn không sao, nhưng cô lại không thể đi bộ đường xa km, không còn cách nào, cô chỉ có thể dừng lại, ấn chân một chút cũng như để bản thân nghỉ ngơi.
Sau khi bị Nhan Vị cướp nước uống, Giang Ấu Di đã sớm im lặng chạy mất, hiện tại có lẽ đã đến đích.
Chu Hiểu Hiểu ngồi xuống cạnh Nhan Vị, từng nhóm bạn học lướt qua các nàng, cũng có bạn học không đi nổi như Nhan Vị, tốp năm tốp ba dừng lại nghỉ chân.
"Nhan Vị, nhà cậu không phải ở Di Châu sao? Sau khi kết thúc buổi hoạt động này, buổi chiều được nghỉ, cậu phải về nhà sao?" Chu Hiểu Hiểu uống nước, hỏi Nhan Vị.
Di Châu chỉ cách Phụ Đô bốn năm giờ lái xe, ngày thường Nhan Vị ở ký túc xá không thể về nhà, chỉ khi được nghỉ dài hạn mới có thể trở về, nghỉ ba ngày tết Thanh Minh, trừ thời gian lái xe, vẫn còn hai ngày nghỉ ngơi.
"Ừ, phải về." Nói đến về nhà, cảm xúc của Nhan Vị có chút tụt xuống.
Nhà Chu Hiểu Hiểu ở thành phố này, chẳng qua trong nhà không thể quản nàng, cho nên cuối tuần nào nàng cũng ở lại trường nhưng tết Thanh Minh, nàng hẳn phải về.
"À." Chu Hiểu Hiểu đáp tựa như có chút thất vọng.
Nhan Vị hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Chu Hiểu Hiểu thở dài nói: "Tết Thanh Minh này, ba mẹ mình về quê, không dẫn mình theo, để mình ở trường một mình, người trong ký túc xá đều đi hết, nữ thần cũng muốn đi, mình một mình lẻ loi hiu quạnh, thật buồn mà!"
Nhan Vị buồn cười, đáng tiếc cô không thể không về nhà, nếu không ở lại với Chu Hiểu Hiểu cũng khá tốt.
"Ký túc xá bên cạnh có mấy người ở xa nhà, hẳn cũng không về, đến lúc đó cậu hẹn bọn họ đi chơi cùng, hai ba hôm thoáng chốc là qua." Nhan Vị nghỉ ngơi xong, chân run run đứng lên.
Chu Hiểu Hiểu nhún vai, không đáp.
Nửa chặng đường còn lại, Nhan Vị đi vô cùng gian nan, nếu không phải để ý đến hình tượng, thì cô đã trực tiếp nằm tại chỗ giả bệnh để giáo viên đi theo cho cô lên xe đi nhờ.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kiên trì đi hết km, trước khi giờ, cô và Chu Hiểu Hiểu cùng những học sinh không quen biết là những người về đích cuối cùng lên xe.
Học sinh lớp mười một đã đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi Nhan Vị và Chu Hiểu Hiểu, sau quãng đường km, nữ sinh tiều tụy đi, dựa vào lưng ghế chơi điện thoại, trò chuyện.
Trường học quản lý nghiêm khắc, ngày thường giáo viên tuyệt đối không cho học sinh mang điện thoại đi học, nhưng hiếm khi có hoạt động bên ngoài, cô Từ cũng mắt nhắm mắt mở đối với việc này.
Một nhóm nam sinh ngồi bên cạnh đang đùa giỡn, một nhóm khác thì đang cãi nhau ầm ĩ trong xe, không nhìn ra chút mệt mỏi nào.
Nhan Vị và Chu Hiểu Hiểu lên xe, thấy chỉ còn lại hai chỗ ngồi tách ra còn trống, một chỗ ở thùng xe, một chỗ ở đuôi xe, một trước một sau.
Hai nữ sinh ngồi dựa vào cửa sổ, phía sau là chỗ ngồi của Giang Ấu Di.
Thứ tự đến trước đến sau, Nhan Vị và Chu Hiểu Hiểu, hiển nhiên không thể giành chỗ ngồi của người khác, Nhan Vị nhìn thấy Giang Ấu Di, quay đầu nói với Chu Hiểu Hiểu: "Mình không thân với Trương Vũ Đồng nên ngại ngồi chung, nếu không cậu ngồi cùng cậu ấy nha?"
Chu Hiểu Hiểu không có ý kiến, dù sao ngồi trước vẫn tốt hơn ngồi sau, Nhan Vị là muốn tốt cho nàng.
Nhưng.......
"Hình như tâm trạng của Giang Ấu Di không tốt, cậu được không?" Chu Hiểu Hiểu lo lắng, cảm xúc của Giang Ấu Di biểu hiện rõ ràng như vậy, lúc nãy nàng đã phớt lờ mọi người sau khi tức giận.
Nhan Vị cười: "Không sao."
"Vậy được rồi." Chu Hiểu Hiểu nửa tin nửa ngờ nói.
Nhan Vị thỏa hiệp với Chu Hiểu Hiểu xong, lập tức đi đến đuôi xe, Giang Ấu Di đeo tai nghe, trong hoàn cảnh ầm ĩ, nàng một mình nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bỗng có chút yên tĩnh.
Bên cạnh bỗng có người ngồi xuống, Giang Ấu Di không quay đầu lại, đến khi xe khởi động, nàng mới phát hiện người ngồi cạnh lại là Nhan Vị.
Nhan Vị ôm lấy cặp sách, tìm kiếm đồ bên trong, cô cúi đầu, tóc mai phía sau tai thoáng che đi gương mặt cô.
Trán, mũi, môi, cùng cằm giàu tính nhu hòa, dù gương mặt vẫn còn sự non nớt đầy hơi thở thanh xuân nhưng vẫn ổn trọng, thành thục hơn phần lớn các bạn cùng tuổi.
Hơn nữa còn ưu tú.
Giang Ấu Di thầm bổ sung trong lòng.
Trước lúc Nhan Vị ngẩng đầu lên vì tìm được đồ , Giang Ấu Di đúng lúc quay mặt đi như chuyện nhìn trộm ban nãy chỉ là lơ đãng thoáng qua, khi hình ảnh trong mắt biến mất cũng xóa đi những dấu vết khác.
Một bàn tay cầm băng cá nhân đưa đến trước mặt nàng: "Vừa rồi có phải đầu gối bị trầy không?"
Quần của Giang Ấu Di có một lỗ hổng nhỏ, bên cạnh còn có máu.
Lúc trước nàng bị Nhan Vị làm bất ngờ, thẹn quá hóa giận tránh xa cũng ném luôn chai Coca mới mua.
Nhan Vị từ xa thấy nàng bị ngã, tuy đã lập tức đứng lên hơn nữa nhanh chóng bỏ đi nhưng cô lại phát hiện nàng đi hơi khập khiễng.
Nhắc đến chuyện vừa rồi Giang Ấu Di lập tức nổi giận, Nhan Vị là có ý gì đây? Không thể chấp nhận được lời thổ lộ của nữ sinh, lại một hai muốn làm bạn cùng nàng, khiến người khác mơ màng, còn làm ra những hành động ái muội trong phạm vi hữu nghị.
Thích thì ở bên nhau, không thích thì giữ khoảng cách, vì không thể trở thành người yêu mà lựa chọn trở thành bạn bè, đó là lừa mình dối người, hại người hại mình.
Nàng không muốn lừa mình cho nên nàng muốn phủi sạch quan hệ với Nhan Vị, còn Nhan Vị thì xem tất cả như chưa từng xảy ra!
Băng cá nhân Nhan Vị đưa không ai nhận, Giang Ấu Di làm lơ cúi đầu chơi điện thoại, ngón tay bấm trên điện thoại như đang chơi game âm nhạc.
Từ lúc bắt đầu Giang Ấu Di đã không thể tập trung, liên tiếp bấm sai, lúc kết thúc, kết quả thấp nhất lịch sử, thật phiền mà, nàng muốn phát hỏa.
Tay kia rốt cuộc rút lại.
Giang Ấu Di tắt màn hình, cho điện thoại vào túi áo học sinh, đầu tựa lên cửa sổ, chuẩn bị ngủ.
Bỗng có bóng người cúi xuống, không hề báo trước nhấc ống quần nàng lên.
Giang Ấu Di bất ngờ, vô cùng kinh ngạc, muốn rút chân về, đã bị Nhan Vị đè lại: "Đừng nhúc nhích."
Lời của Nhan Vị như câu thần chú, Giang Ấu Di không hề giãy giụa nhưng chân nàng căng chặt, ngón tay nắm chặt quần như con mèo bị thuần phục đang cảnh giác.
Giang Ấu Di mặc quần jean ống rộng, dáng người nàng gầy, ống quần dễ dàng cuốn lên đầu gối, lộ ra miệng vết thương bị trầy da.
Miệng vết thương đã được cầm máu, ít hồng hơn bình hương lại còn có một vảy mỏng máu đang che.
Nhan Vị trầm mặc xé băng cá nhân, nhẹ nhàng che miệng vết thương lại, ngón cái cẩn thận dán lại băng cá nhân, kéo ống quần xuống, nói với Giang Ấu Di: "Hai ngày này, khi tắm cẩn thận một chút, miệng vết thương không được dính nước."
Giang Ấu Di: "............."
Nhan Vị nói xong, lui về chỗ ngồi của mình tựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe chạy nửa tiếng nhắm mắt một cái đã về trường.
Chờ các bạn học đi xuống hết, Nhan Vị đứng lên, chân chạm đất, lòng bàn chân đau thấu tim, đỡ ghế trước mắt với đứng vững.
Sau khi xuống xe, Giang Ấu Di không nói lời nào, đi lướt qua Nhan Vị.
Chưa đến giờ, trời đã tối, cửa trường có rất nhiều phụ huynh đang đứng chờ con.
Nhan Vị muốn về ký túc xá lấy hành lý về nhà.
Chu Hiểu Hiểu chờ nàng cùng nhau về ký túc xá, thấy Giang Ấu Di đi xa, nàng mới đến gần Nhan Vị, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Giang Ấu Di bỏ thứ gì đó trong cặp cậu."
"Sao?" Nhan Vị bất ngờ hỏi: "Là thứ gì?"
Cô nghe lời Chu Hiểu Hiểu mở cặp ra, là một hộp thuốc mỡ mới tinh, đọc đến công hiệu của thuốc mỡ, không khỏi cười rộ lên.
Thuốc mỡ chuyên trị vết thương ngoài, không để cho riêng mình dùng lại trộm đưa cô.
Năm cao nhất, Nhan Vị cùng lớp với Giang Ấu Di, còn cùng ký túc xá, chỉ là ngày thường không trò chuyện. Tết Thanh Minh năm ngoài mưa liên tục vài ngày, sau hoạt động đi bộ đường xa, chân Nhan Vị cũng bị phồng lên, bong da, buổi tối cô đau đến không ngủ được, hôm sau lòng bàn chân nhiễm trùng, phải đến phòng y tế một chuyến, lúc ấy nữ sinh toàn ký túc xá đều biết.
Bất ngờ là Giang Ấu Di lại nhớ rõ chuyện này.
Ngước mắt không nhìn thấy bóng dáng của Giang Ấu Di, Chu Hiểu Hiểu thắc mắc: "Cậu ấy đưa thuốc mỡ cho cậu làm gì?"
Nhan Vị cho thuốc mỡ vào cặp, cười nói: "Là mình nhờ cậu ấy mua, lúc nãy quên tìm cậu ấy lấy."
Chu Hiểu Hiểu cảm thấy là lạ chỗ nào nhưng so với thái độ bất ổn của Giang Ấu Di, nàng càng quan tâm đến nguyên nhân mua thuốc mỡ của Nhan Vị: "Cậu bị thương sao?"
"Ừ, gần giống vậy." Nhan Vị không để tâm nói: "Chỉ bị trầy da một chút, không nghiêm trọng lắm."
Chu Hiểu Hiểu "à", không hỏi nhiều.
Hai người trở về ký túc xá, thấy Giang Ấu Di mang balo chuẩn bị đi.
"Giang....." Chu Hiểu Hiểu đang muốn chào hỏi với Giang Ấu Di, nhưng Giang Ấu Di lại trốn tránh nghiêng đầu, lảo đảo bước đi đến chỗ rẽ xuống lầu.
Chu Hiểu Hiểu nhíu mày: "Giang Ấu Di bị sao vậy?"
Chốc lát thì tặng đồ cho Nhan Vị, chốc lại lại không để ý người ta.
Nhan Vị lại vui vẻ cong khóe môi.
"Cậu cười gì vậy?" Chu Hiểu Hiểu cảm thấy mê mang về thế giới này.
Nhan Vị ngừng cười, lắc đầu: "Không có gì."
Cô chỉ là vừa nhìn thấy Giang Ấu Di đỏ mặt mà thôi.