Bốn người ngồi quanh bàn tròn, Nhan Vị và Giang Ấu Di ngồi song song, Giang Ấu Di nếm thử một ngụm, không cay, nàng trộm nhìn chén của Nhan Vị, nước súp của cô hồng hơn mình một chút.
Giang Ấu Di bĩu môi.
"Chờ lát nữa muốn cùng đi xem phim không?" Tô Từ gắp trứng chiên vào chén của Nhan Sơ, nói với Nhan Vị và Giang Ấu Di: "Hôm nay là thứ bảy, hai em hẳn không có tiết?"
Nhan Vị dừng đũa, cười nói: "Bọn em đương nhiên rảnh, nhưng mà....... có thể quấy rầy hai chị không?"
Tô Từ và Nhan Sơ đi hẹn hò, các cô làm bóng lớn công suất lớn hẳn không tốt lắm?
Nhan Vị cười gian xảo, Tô Từ không nhịn được bật cười, quay đầu nói với Nhan Sơ: "Em lại dạy những thứ lung tung gì cho em mình vậy?"
Nhan Sơ cắn trứng lòng đào, nghe vậy không chút do dự phủ nhận: "Liên quan gì đến em? Là em ấy tự nghĩ ấy chứ."
Giang Ấu Di cúi đầu cười, hút mì.
"Quá vô tình, quá vô tình." Nhan Vị chậc hai tiếng, ngày hôm qua Tô Từ còn nói em gái là quan trọng nhất với Nhan Sơ nhưng sự thật chứng minh, Nhan Sơ rõ ràng chỉ cần vợ không cần em.
"Vô tình đó thì sao?" Nhan Sơ không chút khách khí đáp trả: "Em đi theo thật sự rất quấy rầy bọn chị, chị muốn hẹn hò với chị Tô của em, dù sao cũng không thể mua thêm phiếu, hai đứa nhỏ bọn em xem cái mà xem, tự mình đi chơi đi, tối về trả tiền lại cho bọn em."
Nhan Vị thở dài, quay đầu hỏi Giang Ấu Di: "Cậu xem, chị ấy đang nói tiếng người sao?"
Giang Ấu Di chỉ cười không đáp, chuyên tâm ăn mì.
Chuyện không liên quan đến mình, nàng nên tránh xa một chút.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng, Giang Ấu Di chủ động vào phòng bếp rửa chén, Nhan Sơ về phòng ngủ trang điểm, Tô Từ lấy một nghìn từ trong ví đưa cho Nhan Vị: "Em cầm dùng trước đi, không đủ lại tìm chị lấy thêm."
Nhan Vị ngại ngùng nhận tiền của Tô Từ, cô dẫn theo Giang Ấu Di đến ăn chùa đã gây không ít phiền toái cho Tô Từ, nếu không phải cô thật sự thiếu tiền, cô chắc chắn sẽ từ chối.
"Tiền này xem như em mượn chị." Nhan Vị cầm tiền giơ lên: "Em sẽ nhanh chóng trả lại cho chị."
Tô Từ bị dáng vẻ nghiêm trang của Nhan Vị chọc cười: "Em và tiểu Sơ quả thật là chị em ruột."
Khi Nhan Sơ còn học cao trung cũng nói lời như vậy với nàng, hai cô gái thoạt nhìn dịu dàng, không tranh không đoạt nhưng chuyện nguyên tắc luôn rất rõ ràng, kiên quyết không nhượng bộ.
"Được, sao cũng được, em đừng gấp." Nàng không tranh cùng Nhan Vị.
Tuy dậy thật sớm nhưng cũng không khiến người khác chăm chỉ, ngoài Tô Từ phải vào thư phòng xử lý công việc còn lại của tối qua trong hai tiếng thì ba người bên ngoài sẽ chơi game hoặc xem TV.
Khi Nhan Vị đọc xong quyển tiểu thuyết mượn của Nhan Sợ vào tối qua, đồng hồ treo tường đã qua mười giờ rưỡi.
Cửa thư phòng mở ra lại đóng lại, Tô Từ vào phòng ngủ thay quần áo, đi đến sô pha trong phòng khách đón ba người trẻ: "Đứng lên cả đi, trưa nay mọi người muốn gì?"
"Hỏi bọn em kìa." Nhan Sơ nhường quyền quyết định cho hai bạn nhỏ.
Giang Ấu Di vội nói trước khi Nhan Vị lên tiếng: "Em sao cũng được."
Nhan Vị: "..............."
Ha, tôi đã nhìn thấu các người.
"Chị Tô quyết định đi chị." Nhan Vị cười ngọt nhìn Tô Từ, vòng đến vòng lui lại về Tô Từ.
Tô Từ đã sớm đoán được, không chút bất ngờ: "Vậy chúng ta ăn món Nhật đi, có ai phản đối không?"
Nàng lấy túi của Nhan Sơ trên sô pha lên, cho bình thuốc thoa chống muỗi vào.
Mùa hè sắp đến, muỗi cũng nhiều lên.
"Không có." Nhóm bạn trẻ cùng đáp, cùng nhau ra cửa thay giày.
Sáng cuối tuần, trung tâm thương mại có rất nhiều người, vừa qua mười một giờ, đã có người xếp hàng trước một vài tiệm.
Tô Từ đã đặt chỗ trước, dưới lầu của quán Nhật là rạp chiếu phim.
Ăn xong cơm trưa, Nhan Vị không quấy rầy các chị hẹn hò mà kéo Giang Ấu Di biến mất nhanh như chớp, hai người đi dạo ở lầu dưới.
Khi đi qua cửa hàng thú bông, Giang Ấu Di nhìn thấy một con khủng long con màu lục thì dừng bước.
"Cậu thích con này?" Nhan Vị hỏi, tươi cười xấu xa.
Con khủng long này khá giống con trên móc chìa khóa của cô.
Giang Ấu Di tránh tầm mắt của Nhan Vị, phản bác: "Con này xấu vậy ai mà thích nó?"
Nhan Vị lấy con khủng long xuống, chọc vào bụng tròn của nó: "Nhưng mình thích con này, xấu xấu đáng yêu, cậu không cần vậy mình mua đó nha?"
Giang Ấu Di ghét bỏ nói: "Không phải cậu có một cái móc khóa giống vậy rồi sao? Mua thêm để làm gì?"
"Giống chỗ nào?" Nhan Vị cười: "Con này lớn hơn con đó mà?"
Giang Ấu Di: ".............." Không thể phản bác.
Nàng nhìn thoáng khủng long con bị Nhan Vị chà đạp, quay đầu nói: "Cậu thích thì mua đi."
Nhan Vị nhìn ót của Giang Ấu Di, hai mắt cong lên.
Lại đi dạo trong chốc lát, xem hết các dãy trưng bày, vừa đến cửa, Nhan Vị đã nhét khủng long con vào lòng Giang Ấu Di.
"?"
Giang Ấu Di dừng bước, thắc mắc nghiêng đầu.
"Tặng cho cậu." Nhan Vị cười nói: "Cậu không thích cũng phải nhận."
Giang Ấu Di ôm khủng long con, ngón tay khẽ vuốt: "Là cậu thích nó, cậu cho mình làm gì?"
Mình thích cậu hơn cả thích con khủng long này.
Lời này suýt bật thốt nhưng đến phút cuối lại dừng lại.
Nàng không có tự tin cũng không dám mạo muội.
Khi không thể gánh vác nổi tương lai, bản thân không nên nói những lời yêu thương trêu chọc một trái tim chân thành và dịu dàng.
"Không phải cậu nói nó xấu sao, nếu cậu gặp chuyện không vui cứ đánh vào nó!" Nhan Vị xoay người, hai tay đặt sau lưng, cúi đầu nhìn gạch men dưới chân.
Giang Ấu Di nhìn hàm răng mềm mại trắng tinh của khủng long con.
Xấu thì có chút xấu nhưng cũng không đến mức bị đánh.
Vậy thì rất đáng thương.
Đi chưa được vài bước, Nhan Vị đột nhiên đề xuất: "Dù sao bọn mình cũng không làm gì, nếu không chúng ta đi xem phim đi?"
"Cậu muốn xem gì?" Giang Ấu Di vừa hỏi vừa lấy điện thoại ra xem danh sách phim đang chiếu.
"Xem gì cũng được."
Cô chỉ là hứng thú nhất thời muốn cùng Giang Ấu Di xem phim, xem phim gì cũng không quan trọng.
Nhan Vị nhìn Giang Ấu Di bỗng nhìn thấy poster phim.
Cô đứng trước poster, chỉ vào bộ phim hoạt hình duy nhất, vô cùng chắc chắn nói: "Mình xem cái này đi!"
"Cuộc Phiêu Lưu Của Nhà Croods".
Giang Ấu Di: "............."
Hay lắm.
Trước kia vì sao nàng lại cảm thấy Nhan Vị trưởng thành hơn các bạn cùng lứa nhỉ?
Hiện tại nàng đã hiểu, đó chỉ là ảo giác.