Lời Thề

chương 51: 51: đám cưới và tang thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba tuần sau, ngày đại hỷ của Hiểu Vương rất nhanh đã tới.

Minh Phương đang ngồi trong phòng trang điểm, đính lên mình hôn sa ( váy cưới ) trắng tinh, lấp lánh cường hoan.

Nét mặt được trang điểm tinh sảo, toát lên thần thái hỷ ái, hồi hộp chờ đợi giây phút cô được gả cho Hiểu Vương.

- Chị Phương, tôi đi lấy khăn cài đầu, chị chờ chút.

- Được!.

Người thợ trang điểm vội vã chạy ra ngoài, còn lại Minh Phương chờ trong phòng trang điểm, lúc này đang ngồi bên bàn có tấm gương soi rất lớn hình bầu dục.

Quanh viền nó gắn một dãy đèn nhỏ thắp sáng hỗ trợ cho việc quan sát và trang điểm.

Minh Phương nghiêng đầu, ngắm nhìn diện mạo xinh đẹp của mình nhờ trang điểm kỹ lưỡng hiện lên trong gương, cong khoé môi tươi tắn vô cùng hài lòng.

Trong đầu là đang nghĩ, nếu Hiểu Vương nhìn thấy cô thế này, không biết anh ấy sẽ như thế nào.

- Thế này, liệu có đẹp hơn cô gái kia không?.

Cô tự vấn trong lòng, đã từ lâu rất tò mò về dung mạo của nữ nhân chiếm được trái tim của Hiểu Vương, lại đưa tay lên chỉnh đôi khuyên tai lấp lánh.

Bỗng trên mặt gương sáng chói lúc ấy chợt xuất hiện một gương mặt mờ ảo với làn da trắng bạch.

Phương thoáng giật mình.

Ánh sáng từ dãy đèn nhỏ gắn trên viền chiếc gương là ánh sáng vàng, vô tình cũng khiến cho màu da mặt cô dù đã có lớp phấn phủ lên, vẫn ngả một sắc vàng nhàn nhạt.

Gương mặt kia lại trắng bệch chồng lên ảnh của cô trong gương, hai màu da khác biệt căn bản là không thể hòa lẫn vào nhau, khiến cô nhận ra rất rõ diện mạo cổ quái ấy.

Phương trợn mắt dừng lại, ngoái đầu nhìn quanh quất khắp phòng trang điểm.

Hoàn toàn vắng vẻ, ngoài cô ra thì không còn ai, vậy chẳng lẽ vừa rồi là do cô nhìn nhầm.

Tuy nhiên, đôi mắt mà cô trông thấy khi đó, còn lưu lại trong tâm trí rất rõ ràng.

Nó gườm gườm chĩa thằng vào cô như thù hận.

Minh Phương vẫn xoay cổ nhìn về phía sau ngây ngẩn mà suy nghĩ, trên mặt tấm gương bầu dục khi ấy lại lặng lẽ hiện lên khuôn mặt ban nãy với tròng mắt u tối đầy hằn học.

Hôn lễ diễn ra ngay trong ngày hôm ấy, cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau trước mặt rất nhiều quan khách.

Minh Phương ngượng ngập cười nhẹ nhàng, chìa bàn tay thon thon của mình để anh đeo vào nó chiếc nhẫn.

Hiểu Vương nét mặt ẩn nhẫn, bất khốc dã bất tiếu, mím môi đeo nhẫn vào ngón tay thon thả kia của Minh Phương.

Người con gái đang đứng trước mặt anh, mặc hỷ sa tinh lệ, tú diễm, thế nhưng lại không phải là khuôn mặt thân thương mà anh mong đợi, Lâm Huyền Trúc.

Anh đã từng nhiều lần tự huyễn ra dáng hình của Trúc khi cô mặc hôn phục sẽ như thế nào, hẳn là rất động lòng người.

Vương hờ hững làm xong thủ tục, xoay người lại chẳng buồn liếc nhìn cô dâu của mình lấy một cái, hẳn là trong lòng vừa buồn bực, vừa mỏi mệt.

Anh đút tay vào túi quần, ánh mắt đen thẫm u khuất nhìn mông lung ở phía đám đông.

Một khắc sau, đáy mắt đã hắt lên sự kinh ngạc khó ẩn giấu.

Nét mặt cũng toàn bộ đông cứng, điệu bộ vô cùng sửng sốt.

Ở phía gần cổng vào của rạp cưới, xuất hiện một bóng hình mềm mại, nhỏ nhắn, khoác trên mình một chiếc váy dài màu trắng rũ xuống tha thướt đang ẩn hiện sau đám đông kia.

Vương không kiềm được khẽ thốt lên kinh ngạc.

- Trúc!.

Không sai, trong tầm mắt Hiểu Vương quét tới vừa xuất hiện hình dáng một nữ nhân có diên mạo rất giống Lâm Huyền Trúc, đang đứng âm thầm một góc khuất gần cổng vào, lặng lẽ chứng kiến anh tổ chức hôn lễ với người con gái khác.

Khi mắt anh chạm tới cô cũng là lúc cô đang nhìn thẳng vào anh, bốn mắt chạm nhau, lập tức nổi lên đầy sóng bão.

Thời gian, không gian như đông cứng, xoay chuyển quay cuồng, chỉ còn chân tình xen lẫn với thù hận.

Hình bóng thân quen mà anh ngày ngày nhung nhớ, qua bấy nhiêu xa cách nay lại xuất hiện trước mắt anh gần đến vậy, chỉ một chút thôi, có thể chạm tới.

Nhưng thực liệu có thể chạm tới hay không?.

Vương ngây ngẩn cả người, trong mắt anh lúc này chỉ còn chứa chấp duy nhất bóng hình mĩ lệ của Huyền Trúc đang tại ở một chỗ đằng kia.

Mọi thanh âm ồn ã cũng không thể làm xáo trộn đi sự chú ý ấy.

Huyền Trúc cô, đơn thuần xuất hiện, chỉ với một chiếc váy trắng thanh thoát, mái tóc dài không còn buông xõa tùy ý mà được vấn lại trang uyên sau gáy, vô tình toát lên sự kiều diễm, thanh tao, cũng cuốn hút đến lạ kì.

Cô lúc nào cũng thành công cuốn hút sự chú ý của anh như vậy.

Anh ngẩn ra, nhìn đến xuất thần.

Khuôn mặt cô có phần hơi khác lạ, nhưng đó chỉ là cảm nhận rất mơ hồ.

Anh trong một khoảnh khắc đã rất bẽ bàng, bẽ bàng vì để cho cô nhìn thấy ngày hôm nay, bẽ bàng vì đang tâm lừa gạt cô như vậy.

Anh cúi đầu đau đớn, tránh né cái nhìn băng lãnh từ đôi mắt tròn đen láy kia, nó như mũi dao xoáy sâu vào trái tim anh vô cùng khó chịu.

Lồng ngực phút chốc nhức nhối.

Anh ngẩng lên, sợ cô sẽ biến mất như một ảo ảnh, thế nhưng đã không, cô vẫn đứng ở đó, một thân toát lên sự bi thương cùng cực.

Anh nhìn trân trân vào mặt cô, làn da càng ngày càng trắng bệch, rõ ràng gần đây cô đã nhuận sắc lên nhiều rồi mà, cớ sao nay lại tiều tuỵ đến vậy.

Khoé môi Trúc bất chợt nhếch lên lạnh lẽo, cánh tay cũng động đậy, ánh mắt Vương liền di chuyển theo, lập tức tối sầm.

Tia lạnh toát sắc ngọt từ lưỡi dao nhọn loé lên dội vào mắt anh.

Huyền Trúc nắm trong tay một con dao nhỏ, lưỡi dao mỏng và hơi dài, sáng loáng.

Cô đặt nó lên cổ tay bên kia, nhẹ nhàng, chậm rãi kéo một đường ngắn, lập tức màu đỏ tươi rỉ ra nổi bật trên nền da trắng sứ đến nhức mắt.

Tai anh như ù đi, đầu óc quay cuồng, lồng ngực quặn lại đau đớn, còn nghe rõ tiếng quả tim mình đang đập nặng nề.

Huyền Trúc xoay người vụt chạy khỏi đám cưới cùng với con dao vừa tự mình thương tổn trên tay.

Vương điên cuồng quên đi mọi thứ, anh vùng chạy khỏi lễ đường, bỏ lại cô dâu Minh Phương đứng sững ra ngơ ngác, cùng chung cảm xúc với toàn bộ những ai đang tham gia hôn lễ của bọn họ.

Cha mẹ anh thất sắc, không kịp cản anh, ai cũng đều như thế, trợn mắt há mồm gọi thất thanh.

- Hiểu Vương, Hiểu Vương à!!!.

Vương vội vã bỏ lại đám cưới của chính mình, hốt hoảng đuổi theo Trúc.

Cô như vậy là ý gì, muốn trả thù anh hay là muốn làm khó anh?.

Tại sao lại chọn cách này.

- Trúc, nhất định đừng làm liều.

Xin em.

Vương lao theo bóng váy trắng muốt ở cuối tầm mắt mình phía trước, môi lạnh mấp máy run rẩy, cô tước đi toàn bộ bình tĩnh trong anh, anh lúc này rất rối trí, lo sợ, chính là sợ cô nhất thời vì hận anh mà làm liều.

Anh cố gắng bắt kịp cô, thế nhưng chung thuỷ là không thể đuổi kịp, lúc nào vẫn là một khoảng không gần cũng không xa như thế.

Dẫu anh đã cố hết sức, cước bộ mau vội, điên cuồng.

- Trúc!.

Mau dừng lại, nghe anh nói...

Anh gào lên, âm điệu như bị không khí và gió làm cho nhoè đi.

Không biết từ lúc nào cô đã dẫn anh chạy ra cánh đồng.

Phía trước có mấy rặng tre rậm rạp, bóng váy trắng của Trúc khuất dần.

Khi anh chạy tới nơi, kì lạ thay lại không thấy cô đâu nữa.

Trên cành tre con vươn ra ngay phía trên đầu anh vừa khéo mắc một tờ giấy trắng.

Mặt anh cứng lại, với tay kéo tấm giấy xuống, bàn tay thô ráp run rẩy lật mở nó.

“ Anh còn nhớ lời thề giữa chúng ta chứ?.

Nếu anh làm trái nó, dám cưới người con gái khác, em lập tức biến ngày hỷ sự của anh thành ngày giỗ của em.

Hãy nhớ, anh sống vì cha mẹ anh, còn em sống là vì anh.

Sắc mặt Hiểu Vương như bị rút cạn huyết sắc, trong giây phút ấy trở nên trắng bệch, khô cứng.

Anh sững ra, không thể tự mình điều chỉnh tâm trạng của chính mình nữa.

Một thân anh mặc hỷ phục nhưng không thấy kinh hỷ, chỉ thấy toát ra sự cùng cực của tang thương và bế tắc.

Anh đứng chôn chân nơi bụi tre vắng lặng, cơm gió nơi đồng nội phả qua thổi tung mái tóc đen cứng rắn.

Mấy phút sau, có tiếng nam nhân vang lên phía sau lưng.

- Vương!.

Cậu làm gì vậy?.

Cậu bị làm sao à?.

Mau trở về đi!.

Người anh rể thở hồng hộc chạy tới, tóm lấy cổ áo anh, gào vào mặt anh vô cùng giận dữ.

Anh đã gần ba mươi tuổi, không còn nhỏ để mà hành xử lấc cấc nữa, ấy vậy mà lại gây kinh náo trong chính đám cưới của mình.

Hiểu Vương nhất thời vẫn chưa thể thoát ra khỏi kinh động, đôi mắt đen tuyền u tối không nhìn về anh rể mình, cũng không trả lời.

Bàn tay nắm mảnh giấy nát trong lòng tay.

- Cậu làm sao thế hả?.

Mau nói cho tôi biết.

Đồ điên này!.

Anh rể hầu như cũng mất đi bình tĩnh, hét lên, bặm môi kéo tay anh lôi về.

Nhưng bất ngờ anh gục xuống, ngã nhào trên mặt cỏ.

Anh ta hốt hoảng.

- Hiểu Vương, cậu sao thế?.

Không khoẻ à?.

Hiểu Vương....

Truyện Chữ Hay