- Thật phiền phức quá đi!.
Không biết cái bệnh viện này còn bao nhiêu chỗ bị bọn hài tử đó chiếm cứ làm sân chơi nữa?.
Cần phải cẩn thận một chút.
Hừ!.
Lê Vi xoay mình, lại đáp xuống dãy hành lang dẫn vào tầng nơi Huyền Trúc đang điều trị.
Vừa đi vừa liếc mắt thận trọng từng chút một.
Sự cố vừa rồi quả thực rất nguy hiểm, nếu chẳng may làm phật ý đám âm linh hài tử ấy, không chừng giờ này hồn phách cô đã bị chúng giằng xé, khống chế, bắt làm “ búp bê “ mất rồi.
Cô lướt chậm rãi qua các căn phòng bệnh đóng kín.
Giờ này bệnh nhân đã ngủ hết, chỉ có thế giới của âm hồn là thức giấc vì đây là ban ngày trong thế giới của bọn họ.
Những dãy ghế chờ màu xanh dương bố trí ngoài hành lang các phòng bệnh thấp thoáng có những bóng hình vật vờ im lìm ngồi lên.
Người thanh niên này chết vì tai nạn giao thông, có lẽ là bị xe nghiến qua thân dưới, anh ta thẫn thờ ngồi trên một hàng ghế chờ, khuôn mặt sưng phù, bầm tím, một bên mắt tụ u híp chặt.
Từ bụng dưới trở xuống chỉ có hai ống quần dài dẹp lép.
Lê Vi khẽ đảo mắt lướt qua anh ta.
Phía bên kia lại thấy một phụ nữ hoàn chỉnh thân thể, thế nhưng khuôn mặt lại lồi lõm, dị dạng.
Phần xương mũi, sụn, da thịt hàm trên đều đã tiêu biến, lộ ra hàm răng trắng ởn và hốc mũi lõm sâu, lan đến tận trán.
Có lẽ chị ta mắc phải một căn bệnh hoại tử nào đó.
Lê Vi nhíu mày lắc đầu.
Còn cô, cũng là một cái chết bất đắc kì tử xấu xí, không phải sao.
Lấy quyền gì mà chê cười kẻ khác.
Lê Vi cười lạnh lẽo.
Nghĩ tới cái chết của mình, trong đầu liền nhớ tới ả váy trắng hành tung bí ẩn kia.
Cũng thật là sơ xuất, kẻ thù của mình chẳng thèm đi tìm hiểu, lại chỉ nhất mực chăm chăm bám theo vị nam tử họ Trần kia, đúng là chết vì tình mà ngu ngốc cũng bởi một chữ tình cấm có sai.
Lê Vi lướt đi tà tà, khoanh hai tay trước ngực suy ngẫm về số phận mình.
- Âm hồn váy trắng đó, rốt cuộc là ai?.
Tại sao mình lại có cảm giác rất đặc biệt khi nhớ đến ả....
Lê Vi híp mắt trầm ngâm.
Sự việc ngày càng tù mù, giống như tầm mắt bị một lớp vải màn màu đen phủ lên, chỉ thấy lờ mờ mọi thứ.
Cô cảm giác tất cả những chuyện này đều có liên quan đến nhau.
Hiểu Vương, Huyền Trúc và cả cái chết oan ức của mình.
Nhất định, nhất định cô sẽ tìm cho ra chân tướng sự thật.
- Kia là....!A!.
Lê Vi sững lại, miên man suy nghĩ mà vô thức đi tới phòng bệnh của Huyền Trúc từ lúc nào không hay.
Đúng lúc này tầm mắt cô cũng chạm tới một bóng hình đang đứng phía trước mặt một đoạn, rất nhanh liền lui vào nép sau mép tường tránh đi.
- Cô ta...
Lê Vi sửng sốt, sắc mặt tối sầm.
Bóng hình nữ quỷ cô vừa trông thấy kia làm gì trước cửa phòng bệnh của Huyền Trúc?.
Cô ta đang đứng nhìn chằm chằm vào trong phòng bệnh, nét mặt thập phần đáng sợ, toát lên hung tà sát khí.
Ban nãy khi cô vô tình xuất hiện sau lưng ả, dường như cô ta đã nắm bắt được tín hiệu đáng ngờ, quay ngoắt lại dò xét.
Chỉ chậm chút nữa là bị phát hiện ra rồi.
Thế nhưng, tại sao trong lồng ngực lúc này lại dấy lên một cỗ nguy hiểm dồn dập đến vậy, còn ngửi thấy mùi chết chóc tràn ngập trong không khí.
Có khi nào ả đã nghi ngờ rồi hay không?.
Lê Vi hoang mang, trong đầu rối rắm, thân ảnh dính sát vào mép tường như thể sợ bị kẻ nào đó tìm ra.
- Hừ!.
Bảo Bình thận trọng lướt dọc hành lang, nhằm khúc rẽ tiến tới.
Nhưng....!ở đó, tuyệt nhiên không có ai.
Nét mặt âm trầm không chút biểu cảm, vì thế rất khó đoán biết được cô ta đang mưu tính điều gì.
Đôi mắt giảo hoạt chỉ toàn một mảng đen đặc như mực tàu bao phủ, hoàn toàn không có tròng mắt liền híp lại, tràn đầy hồ nghi.
Cô ả khoanh tay nhìn lướt qua bức tường.
Rõ ràng ban nãy đuôi mắt ả nhác thấy có bóng hình váy đỏ hành tung mờ ám xuất hiện đằng sau lưng mình, nhưng không dám chắc chắn, mới đích thân tới kiểm tra.
Cũng có thể chỉ là hoa mắt.
- Ả Lê Vi yếu hèn đó, giờ này làm gì có đủ sức mà lết tới đây.
Bất quá cũng chỉ là hạng âm hồn tép diu.
Không cần mình ra tay, sớm muộn rồi cũng hồn siêu phách tán vì bị kẻ khác áp bức.
Nghĩ thế, khoé môi Bảo Bình không sai kéo lên một nụ cười gian xảo, ý chừng rất thoả mãn.
Sau đó hừ lạnh nơi cổ họng, xoay người bước đi.
Vẫn là nhằm hướng phòng bệnh có hai con người đang nằm say ngủ bên nhau tiến tới.
——————————
- Ai da!.
Lê Vi bám lấy thân cây bàng cao to, nép mình sau những tán lá cây rậm rạp quan sát động tĩnh.
Vừa một phen thoát khỏi đám “ tiểu hầu tử “ xong, lại không ngờ sẽ chạm trán với một nữ quỷ âm lãnh ngút trời mập mờ danh tính.
Quả đúng là “ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa “.
Nghĩ thế không nhịn được rùng mình mà đưa tay lên xoa ngực.
Lê Vi mất mấy giây hoàn hồn, lúc này mới bình tĩnh ngồi bệt xuống trên một cành cây lớn chĩa ra, tà váy đỏ rũ xuống dưới ẩn dật chẳng thấy chân đâu.
Hai mắt cô lo sợ nhìn qua ô cửa sổ được trổ ở dãy cầu thang dẫn nối giữa hai tầng một và hai trong toà nhà ban nãy.
Nhớ lại sự tình lúc đó, ngay khi cô rùng mình lao vụt qua ô cửa ra bên ngoài trốn trên tán cây này thì nữ quỷ kia cũng vừa lúc xuất hiện ở ngã rẽ khuất đó.
Thân thủ cô ta nhanh như vậy, e rằng không phải hạng xoàng, nói không chừng còn mạnh hơn đám hài nhi ngoài khuôn viên kia liền mấy phần.
Lê Vi ngầm đánh giá sự tình, trong đầu không khỏi e dè lẫn kinh sợ.
Không biết trong cái bệnh viện này còn bao nhiêu “ cao thủ “ ẩn mình nữa?.
Dù sao cũng nhất quyết đừng không hẹn mà gặp, rủ nhau xuất hiện ra đây cùng một lượt, không thì phen này Lê Vi thập phần khốn khổ.
Cô thầm than thở, sắc mặt đã trắng lại càng trở nên trắng bệch ra vì tự mình doạ mình.
Há mồm đưa mắt nhìn quanh quất dưới đất một lượt.
Ngồi yên trên cành cây hồi lâu, Lê Vi cứ nghĩ tới nữ quỷ lạ mặt xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Huyền Trúc.
Càng nghĩ, càng cảm thấy có gì đó rất quái lạ.
Không phải tự nhiên trùng hợp mà ả lại có hành tung mờ ám đến vậy.
Lẽ nào, tên nam tử ngốc Trần Hiểu Vương kia lại hớp hồn được thêm một cô nương nào nữa hay sao?.
- Không đúng, không đúng!.
Lê Vi lắc lắc đầu tự phủ nhận.
Từ ngày cô chết, hầu như luôn bám theo anh, nếu thực có chuyện kinh thiên động địa nào thì hẳn cô đều sẽ rõ.
Tự nhiên lúc này không hiểu sao lại nhớ tới “ bạch y ma nữ “ đã giết mình, Lê Vi trầm mặc, nét mặt nghiêm nghị như cứng lại.
Biểu hiện trong đầu là đang suy nghĩ rất kịch liệt, từng li từng tí đem các sự việc lại mà xâu chuỗi với nhau.
Còn một chi tiết nữa cũng thực ư kì lạ, đó là cảm giác khi cô chạm trán với nữ quỷ ban nãy.
Cảm giác ấy...!có phần rất quen thuộc, giống như cô đã từng trải qua, đã từng cảm nhận, hơn nữa nó còn rất mãnh liệt, thẩm thấu vào từng tế bào bên trong cô, mãi mãi không phai nhạt.
Lê Vi nhắm hờ hai mắt, ngửa đầu tựa vào thân cây, bờ môi đang khép không nhịn được đả kích từ mục thức cũng khẽ run lên từng đợt.
Cô chính là đang hồi tưởng lại cái chết kinh hoàng của bản thân mình.
Vì thế càng không sao xua đuổi được hình ảnh ả bạch y ma nữ kia ra khỏi đầu.
- Đúng rồi...!.
Lê Vi mở toang mắt kinh hãi ngồi bật dậy, hai mắt mở to lộ tia sửng sốt.
Miệng cũng há ra.
- Không lẽ...
Lê Vi chính là vừa phát hiện ra một giả thuyết kinh khủng, rằng ả ma nữ giết hại mình và nữ quỷ kia có liên hệ với nhau, nói không chừng, hai bọn họ chỉ là một mà thôi.
Lê Vi sửng sốt, nét mặt căng cứng không giấu nổi kinh sợ.
Bàn tay bám trên thân cây bấu chặt lại.
Những sự việc hiện ra lướt rất nhanh trong đầu, cùng với cảm giác áp bức ấy, càng khiến cho Lê Vi tự thuyết phục mình tin vào giả thuyết ấy.
Khi cô bị ả ma nữ kia bức chết, thứ cảm giác còn xót lại sau cùng trước khi hồn lìa khỏi xác chính là sự kinh hãi đến tột độ, sự áp bức ghê người toả ra từ ả, cùng với dáng vẻ lạnh lùng, nanh ác ấy, cô không bao giờ quên.
Khi chạm mặt nữ quỷ kia, thứ cảm giác chết chóc ấy lại một lần nữa quay trở về, đả kích tâm lý cô.
Nếu không nhờ có nó, cô đã không đoán định được mà chạy trốn, sớm bị ả phát giác ra rồi.
Cảm giác này cô không thể nào nhầm lẫn được.
Hơn nữa, thứ mùi nguy hiểm toả ra từ thân thể ả, cũng là một dấu hiệu giúp cô nhận biết, vì thế càng làm tăng thêm tính thuyết phục vào nhận định ban đầu của mình.
Vậy rốt cuộc, ả là ai!.
Lê Vi càng nghĩ càng thấy rối rắm, mơ hồ.
Liệu ả ta có liên quan gì tới Huyền Trúc hay không?.
Mà nói tới cô gái “ người giấy “ này, Lê Vi không đừng được thầm lắc đầu thở dài một phen.
Đi điều tra hồn ma váy trắng đã là một chuyện khó khăn, còn phải đi theo dõi cô gái này nữa e rằng cũng có thể được xem là một loại gian khổ đi.
Bởi vì, cô ta không ai khác lại chính là kẻ được người đàn ông cô yêu sủng ái.
Như thế chính là một loại thương tổn, khiến cô đau lòng.
- Loạn!.
Loạn hết rồi...!.
Lê Vi nhắm mắt, thở ra một câu ảo não.
Sự việc càng nghĩ càng rối tung.
Thậm chí, không biết nên bắt đầu từ đâu cho phải.
Bạch y ma nữ?.
Lâm Huyền Trúc?.
Hay là, chính cô?.
...
Lê Vi nhăn trán, một gợi ý thực không tồi.
Tại sao cô không chọn mình làm điểm bắt đầu để phân tích mọi chuyện.
Bởi cô trong câu chuyện này không chỉ là kẻ trực tiếp trải qua mà còn là kẻ chứng kiến nhiều nhất.
Cô mạnh bạo yêu Hiểu Vương, bất chấp dày mặt.
Liền bị một bạch y ma nữ bức chết.
Sau đó mù quáng vẫn vì một chữ “ tình “ mà phản lại luân thường đạo lý, chính thức trở thành cô hồn vất vưởng nơi dương gian.
“ Đông Tây Nam Bắc vô sở y “.
Nhờ đi theo Hiểu Vương cô gặp Lâm Huyền Trúc, cảm thấy cô gái này thực không bình thường.
Một lần lén quan sát, cô thấy đằng sau cô ta có một nữ hồn khác bám theo, một cô ả trẻ tuổi mặc váy dài màu xanh lam.
Tuy không cảm nhận được tâm tính của “ lam diên y ma nữ “ ấy như thế nào, nhưng nhìn nét mặt và ánh mắt của cô ta, cũng đủ cho Lê Vi cảm thấy nghi ngại và dè chừng.
Tu vi của ả cũng không thể xem nhẹ, âm hồn trẻ tuổi nhưng không biết nhờ cái gì mà sở hữu âm lực mạnh đến vậy.
Cô vì thế không dám sơ hở, xuất đầu lộ diện.
Chỉ dám lén lút, liếc đông liếc tây theo dõi bọn họ mà thôi.
Sau này, cô lại ngày càng cảm thấy Huyền Trúc có cái gì đó mờ mờ ám ám với âm hồn váy xanh kia, vạn nhất cô ta đừng có dây dưa vào, nếu không, thực không dám nghĩ tới những bí mật kinh khủng ẩn giấu đằng sau cô gái nhỏ bé, yếu đuối Lâm Huyền Trúc này.
Và bây giờ, là nữ quỷ.
- Huyền Trúc.
Nữ quỷ.
Ma nữ váy xanh...
Lê Vi lầm rầm trong miệng, lặp lại mấy lần như thể đang cố lắp ráp các mảnh ghép.
Vầng trán đã chau lại mấy tầng.
Thái độ thực cũng rất nghiêm túc.
Lần này cô đặc biệt chú tâm tới lam diên y ma nữ và nữ quỷ, để xem có cảm nhận được điều gì hay không.
Quả nhiên, sau một hồi phân tích, đúng là thu hoạch được không tồi.
Hai kẻ này thực tình có điểm chung.
Cô gái mặc váy xanh lam bám theo Huyền Trúc không thể cho là hiền lành, nói trắng ra là rất bí ẩn và gian xảo đi.
Mà ả nữ quỷ ban nãy, không sai cũng toả ra một khí chất tương tự.
Âm lãnh, tà ác, quỷ quyệt.
Hơn nữa, hơn nữa...!Lê Vi càng nhíu chặt chân mày.
Y phục của nữ quỷ kia chẳng phải cũng là một chiếc váy dài thấp thoáng màu xanh lam hay sao.
Có điều, trên nó vằn lên những hoạ tiệt thật kì dị, trông y như những nhánh rễ cây li ti màu đen lan toả khắp cả thân váy.
Âm lực trên người ả mạnh đến mức không thể che giấu, liền phả ra những tia tà khí hắc ám áp bức đến ghê người.
Nhất là khuôn mặt và mái tóc.
Nếu so sánh hai điểm này với ma nữ váy xanh lam, thì hoàn toàn kiếm được nhiều nét tương đồng, tuy rằng xét về độ tà mị, hung ác, nữ quỷ có phần vượt trội hơn.
Mái tóc dài màu đen, đôi mắt sắc lẻm như dao cau, sáng quắc.
Nguy hiểm khó lường.
Chính là cảm nhận của Lê Vi về những ả âm hồn bất tán này.
- Nếu bạch y ma nữ là nữ quỷ, và nữ quỷ thật ra lại là lam diên y ma nữ, vậy thì hoá ra, chúng thật ra chỉ là một mà thôi!!!.
Lê Vi không khỏi bủn rủn, khẽ lầm rầm nơi cửa miệng.
Sắc mặt theo lời nói tuôn ra ngày một sa sẩm nghiêm trọng.
Kết luận thu được làm cô chấn động một phen.
Mặc dù chưa có gì để xác thực, thế nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Hơn nữa còn là môt khả năng rất lớn.
Nếu thế, điều gì đã làm cho một ma nữ như ả nhanh chóng mạnh lên, đạt đến tu vi của ngạ quỷ?.
Xem chừng, hai người Hiểu Vương và Lâm Huyền Trúc là đang phải đối mặt với nguy hiểm khôn cùng.
Lê Vi mím môi lo lắng.
Cô xác định được việc tiên quyết của mình chính là phải tìm hiểu “ lam y nữ quỷ “ kia, cũng chính là kẻ, đã giết chết mình.