Cánh cửa chung cư động đậy rồi mở ra, một thân áo khoác trắng, quần tây cao lớn chầm chậm tiến vào.
Anh đã trở về nhà, mặt ngoài chiếc áo khoác phao to xụ màu kem đã thấm hơi lạnh của đêm đông mà nhăn lại.
Cởi bỏ áo treo lên mắc, cởi giày, anh nhằm hướng cái giường trắng tiến tới, trực tiếp ngã lên đó.
Nằm ngửa dang rộng hai tay, mắt anh nhìn trừng trừng lên trần nhà nhẵn nhụi, trí nhớ từ từ tua lại đoạn phim chân thật mà mình đảm nhận vai chính vừa xảy ra tối hôm nay.
- Cạch!.
Anh thót mình, quay vội đầu nhìn sang cách cửa chính.
Nó vẫn đóng, vậy mà từ đó vừa phát ra một tiếng " cạch " ngắn gọn, rõ ràng.
- Đến nhà cũng không còn an toàn nữa hay sao?.
Anh thì thầm trong đầu, giả sử Lê Vi kia có bay theo anh về nhà của anh thật thì cũng hoàn toàn hợp lý.
Cô ả nhất định sẽ không buông tha anh mà.
Nghĩ vậy, chán nản quay đầu lại đối diện với trần nhà, ánh mắt rỗng tuyếch, môi mỏng thầm thì:
- Cửa khoá nhưng không cần mở cũng tự vào được!.
Vào thì cứ vào!.
Tôi kệ cô!.
Đoạn, nhắm mắt lại.
Khuôn mặt cường nghị như điêu khắc vốn có của Vương giờ này đã thấm tháp mỏi mệt.
Dưới ánh đèn trắng lạnh, nó dường như có chút nhợt nhạt, thiếu sinh khí.
Anh chưa ngủ, chỉ là đang nằm suy nghĩ về những chuyện ma quái trong toà nhà A, tất cả do một tay Lê Vi làm ra.
Nhưng còn việc trên phố đi bộ, cô nàng lúc đó trông không giống chính cô ta nữa, Lê Vi chưa bao giờ để cho người khác nhìn thấy bản thân sợ sệt hay uỷ khuất, giống như cô ta sợ bị rách hình tượng vậy.
Nhưng tình trạng ở cầu xoay ngựa gỗ lúc đó cũng y kì lạ, anh không sao nhìn thấu nổi, Vi chẳng những không mạnh bạo trực tiếp nhảy xổ ra bắt anh, mặt khác bộ dạng còn có phần lén lút, lấm la lấm lét, nhìn trước ngó sau.
Cái câu nói nửa chừng của cô ta, cũng thực khó hiểu, tại sao lại trực tiếp xen vào vấn đề tình cảm của anh mà nói: " xem xét lại".
Anh tuyệt đối chưa có kể với ai ở công ty chuyện yêu đương của bản thân mình như thế nào, hà cớ cô ta lại có thể biết?.
Lê Vi quả nhiên không chỉ biết hận, mà còn biết ghen nữa?.
Anh nhíu mày, mi tâm khó chịu động đậy.
Anh đây là, đã thuộc quyền sở hữu của người nào đó mất rồi.
Ngoài tiếng cạch đến và đi vô cớ ban nãy ra, thì nơi này tuyệt đối yên ắng.
Nửa ngày anh còn chưa ăn gì, bụng dạ đã nôn nao cồn cào.
Tuy nhiên, Vương không có ý sẽ nhổm dậy đi pha cho mình một bát mì hoặc gì đó tương tự.
Chỉ nằm nửa người trên giường, đầu hơi cựa quậy khó chịu, xem chừng không còn sức lực mà nhấc thân lên nữa.
Chợt điện thoại vừa sáng, phát ra âm báo " ting " của tin nhắn đến.
Anh mở hé mắt, quờ tay vào túi áo lôi nó ra.
Chưa đầy nửa phút sau, toàn thân đã bị một phen chấn động, ngồi bật dậy như lò xo, tay nắm điện thoại rất chặt:
- Giờ sao nhỉ?.
Anh lẩm bẩm, giọng nói cơ hồ còn không vững.
Hoá ra Lâm Huyền Trúc vừa mới nhắn tin cho anh.
Cô viết: " Anh đang làm gì đấy?".
" Anh đang làm gì đấy" - câu nói mở lời phổ thông của bất kì cuộc hội thoại nào.
Ý cô là gì đây?.
Tình huống này, phải chăng là nói lên tâm ý của Trúc đã có chút suy xuyển.
Nghĩ thế, mặt mày anh hớn hở, sáng bừng lên như mặt trời, cúi xuống vội vàng đưa tay nhấn lách cách trên màn hình.
" Anh không có làm gì, chỉ đang nằm thôi.
Vì nhớ em đấy!".
Gửi xong tin nhắn, tim anh còn đập thình thịch, lâu lắm mới nói dăm ba câu luyến ái mùi mẫn như thế này, hai má có khi không cần cũng đã đỏ bừng lên.
Cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng, hồi hộp lại càng thêm căng thẳng, hy vọng thừa lúc tâm tình cô đang tốt, nói mấy câu dễ chịu, làm cho cô không cần giận anh nữa.
Đợi nửa buổi, cuối cùng Trúc cũng có hồi âm: " Anh còn có thể nhớ em?".
Anh bàng hoàng, cô chưa hề hết giận anh, câu nói trách cứ kia, xem ra là còn rất giận.
Anh đáp: " Anh chưa bao giờ ngừng nhớ em.
Anh chỉ nói sự thật, nếu có nửa chữ nào giả, tuyệt đối sẽ sống trong sự giả dối của tất thảy người trên đời này, không bao giờ có được chân tình ".
Cô lại rep: " Một chút chân tình, tuyệt đối không cần thề thốt như vậy.
Tự em hiểu.
Càng hiểu cho anh.
Anh nên lo cho bố mẹ".
Vương ngẩn người, hoá ra cô ấy vẫn luôn đau lòng vì tình cảnh của hai người.
Tình yêu mọc trên mảnh đất cằn cỗi, thực sự sẽ phải đấu tranh để sinh tồn.
" Ừ.
Anh biết mình đang làm gì.
Anh gọi cho em nhé?".
" Ừm ".
Anh cười tươi, cô đã đồng ý.
Nụ cười vô tư như đứa trẻ có được món đồ chơi mà nó yêu thích, lập tức nhấn số gọi cho cô.
Đã có tiếng bắt máy, nhưng lọt tới tai anh, ngoài giọng nói của cô còn có âm thanh " rè rè " như ong vo ve xen vào.
Anh lại còn đầu óc đâu mà bận tâm tới những chi tiết đó, giọng khàn và trầm mở lời:
- Em...dạo này vẫn khoẻ đấy chứ?.
- Ưm...
- Anh...!anh chỉ sợ, em ốm.
- Em tự lo cho mình tốt.
Hơn nữa, có thể thốt ra những lời kia, chính là quá ư tàn nhẫn rồi, còn đi nói sợ em ốm sao?.
- Cô trách cứ.
- Anh...!Không phải!.
Anh biết, anh như thế là không tốt.
Nhưng lúc ấy, bất quá mới phải dùng hạ sách như vậy.
Để bố mẹ anh dần dịu xuống trước tiên.
Em hiểu anh mà.
- Em hiểu anh?.
Em còn sợ là bản thân mình chưa có hiểu một chút nào!.
- Thôi mà...!Ngàn vạn lần vẫn là anh sai.
Em tha thứ cho anh, có được không?.
Anh nhận ra, anh sẽ khó sống như thế nào nếu xa em...!Anh...!xin lỗi...Thực xin lỗi...!.
- Anh run run nhắm mắt nói rất nhanh như thể chỉ sợ dừng lại giữa chừng, sẽ tuyệt đối không còn bản lĩnh nói tiếp hết câu được nữa.
Giọng điệu còn có chút tha thiết.
- Ừm!.
- Vậy...vậy là, em đồng ý?.
- Anh mở choàng mắt, thực như mơ.
- Vâng.
- Cô liền trả lời, dứt khoát.
Giọng nói nhẹ bẫng như tiếng đàn cầm.
Anh sung sướng, môi mỏng cong lên tươi tắn, đã lâu chưa có tạo nụ cười nào hạnh phúc như vậy.
Hai mắt sâu cũng cơ hồ lấp lánh như sao.
Vội vàng reo lên:
- Thật...thật chứ!.
Không được nuốt lời!.
- Em đâu có như anh!.
- Cô giận dỗi.
- A...anh đâu phải hạng tiểu tử vô sỉ đó!.
- Anh cự lại.
- Còn nói không?!.
- Cô nhăn mặt.
Trong căn phòng vuông vức của Trần Hiểu Vương lúc đó, vang lên tiếng cười ha ha sảng khoái của anh chàng.
Hai người bọn họ đích thị là đã hàn gắn, nhanh chóng nối lại đoạn tình cảm luyến ái mặn nồng của hai tháng trước đây.
- Trúc...
- Vâng...
- Anh, có lời này...!thực không biết, có nên trao đổi với em hay không...!- Giọng nói Vương có chút phân vân.
- Lời cần nói thì tốt nhất nên được nói ra.
- Ừ!.
Anh " ừ " nhẹ bẫng, tựa như thiếu đi trọng âm do quá hồi hộp.
Chần chừ một lúc, cổ gà nhấp nhô, anh dựa lưng vào tường, nhỏ giọng thổ lộ:
- Em...!chuyển đến ở cùng anh được không???.
- ...
- Sao không trả lời anh?.
Anh nhíu mày, cô im lặng tự nhiên làm anh khó chịu.
- Anh đã mua căn hộ riêng rồi.
Nếu chúng ta hoà giải, tự nhiên không cần phải tách riêng nữa.
Anh...!anh không muốn lại xa em...
- Vương...
- Ừ!.
- Anh đem em cùng một chỗ...không sợ mọi người biết hay sao?.
- A...anh cũng có nghĩ tới vấn đề này!.
Anh tự sẽ có cách đối phó, em không cần lo lắng!.
Được không?.
- Ừm...!Vậy, em sẽ suy nghĩ.
- Ừ.
- Anh cụp mắt khẽ gật đầu.
- Em...không còn ở Hà Nội nữa...
- ...!Em giờ ở đâu???.
- Anh trợn mắt lên, hốt hoảng.
- Em...đã trở về cô nhị viện ngay sau hôm anh nhắn tin " xấu xa " ấy!.
- Em...!nghỉ làm rồi sao?.
- Vâng.
Chia tay rồi...!ở lại đó, em thấy khó khăn...
- Anh xin lỗi...
Anh nhắm mắt lại, chau mày.
Hơi thở có chút gấp lên.
Sự dằn vặt không để yên cho anh sau những gì đã làm với cô.
Ngửa cổ lên, anh nuốt nước bọt, tay vẫn giữ điện thoại kề sát bên tai, thủ thỉ rất vội:
- Qua tết, em lập tức chuyển tới đây với anh...