Thời gian trôi đi, những tin tức về nàng công chúa nổi loạn dần dần lắng xuống. Dưới bầu trời trong xanh của tiết trời vẫn còn se lạnh, Lupus ngắm nhìn cây anh đào.
Trước cổng học viện Elbal, trường học danh giá nhất thành phố độc lập Elbal, rất nhiều học sinh đang dạo bước trong bộ đồng phục. Hôm nay là ngày nhập học, một ngày đầy ắp hy vọng cho biết bao bạn trẻ. Ngày nhập học diễn ra một lần vào mùa xuân và một vào mùa thu.
Trong bộ đồng phục học sinh mà cô thầm mơ ước từ lâu, Lupus đi dự buổi lễ nhập học với niềm hân hoan dâng trào đan xen với những cảm xúc rối bời.
Nguyên nhân là từ ngày cô trốn khỏi Đế quốc Barga cho đến nay, cô vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.
Lupus bước qua cổng chính, cô tung tăng chiếc cặp sách trên đường tới dãy nhà. Cô dừng bước khi nhận ra một sự hiện diện kỳ lạ. Không nhìn lại, Lupus gọi người đàn ông đang đứng dưới bóng cây.
「Có việc gì?」
「Không phải thái độ của cô có hơi không thân thiện sao? Với ai cô cũng thế à?」
「Chẳng phải ông biết lý do rồi sao, Ayman?」
Ngay cả khi mùa xuân đến, Ayman vẫn mặc bộ vest ba mảnh đó. Ông khoanh tay thở dài.
「Đừng bắt nạt người già quá.」
「Một "tín sứ" như ông có thể đưa Tsushima về nhà. Tại sao ông lại để chuyện đó xảy ra?」
「Vẫn còn giận chuyện đó hả?」
「Tôi vẫn chưa tha thứ cho ông đâu.」
Lupus không hề nao núng trước Ayman và dứt khoát tuyên bố. Cô đã mất niềm tin vào chính quyền Elbal.
Tachibana, người đã hứa sẽ đưa Tsushima trở về ngày hôm đó, cuối cùng lại đứng nhìn mà không cứu anh khỏi đế quốc. Theo báo cáo, "tín sứ" được cho là đã giết Lục Đế Kiếm đã bị hành quyết theo lệnh của Hoàng đế.
Khi biết tin anh qua đời, Lupus đã vô cùng suy sụp.
Trong những ngày bỏ trốn của Lupus ở Đế quốc Barga, Tsushima đã cho cô dũng khí và quyết tâm. Không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn vì một cuộc sống mới. Nhờ đó, cô đã vượt qua quá khứ đau buồn và có được cuộc sống mới ở Elbal.
Tuy nhiên, để có được như ngày hôm nay, Lupus phải đánh đổi bằng mạng sống của ân nhân của mình - Tsushima. Sự thật đó như một gánh nặng gặm nhấm lương tâm của cô.
Lupus hướng ánh mắt hình viên đạn về phía Ayman một cách nửa vời. Cô biết Ayman vốn cũng không thích bị một cô gái ngang tuổi con ông tỏ ra thù địch nên cô càng tỏ ra mạnh mẽ.
「Thế, ông có việc gì?」
Nhận được câu từ lạnh lùng từ Lupus, Ayman nhún vai.
「Tôi nghe nói hôm nay là lễ nhập học của cô.」
「Và ông đến để chúc mừng tôi?」
「Mà, đại khái thì là vậy.」
Nói xong, Ayman lấy từ trong túi ra một lá thư. Lupus cau mày khi nhận từ ông một chiếc phong bì bình thường trông chẳng có gì đặc biệt.
「Đó là gì?」
「Tôi được yêu cầu đưa tận tay cho cô.」
「Từ ai?」
「Cô định hành hạ ông già này đến khi nào? Làm thế là không hay đâu.」
Nhìn thấy nụ cười ẩn dưới bộ râu của Ayman, Lupus nhận ra gì đó. Cô giật lấy lá thư từ tay ông nhanh như cướp bất chấp ánh mắt của những người xung quanh. Sau đó, cô vội vàng mở nó ra. Ayman chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm khi nhìn vào lưng cô.
Bên trong phong bì chỉ là một mảnh giấy ghi chú đơn giản. Nội dung không có gì nhiều, trên mảnh giấy chỉ viết đúng một câu. Lupus đọc to và ôm lấy lá thư.
「Có gì bất mãn không?」
Eyman hỏi cô một cách ác ý, Lupus phồng má và nhìn về phía ông bằng đôi mắt rưng rưng nước.
「Tại sao ông lại giữ im lặng cho đến giờ?」
「Nếu vụ việc lần này được công khai sẽ có rất nhiều vấn đề ngoại giao nảy sinh. Mặt khác có những thông tin nên công khai và những thông tin không nên công khai. Tôi không thể nói về nó cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Ngoài ra, với những điều quan trọng, tốt hơn hết nên nghe từ chính chủ. Mà, thằng bé cũng bị thương nặng và mất nhiều thời gian để tỉnh lại hơn dự kiến.」
「Anh ấy... bị thương?」
Vẻ mặt của Lupus đột nhiên tối sầm lại. Thấy vậy Ayman gượng gạo nói:
「Sao? Thằng bé vẫn như mọi khi. Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, nó đều có nguy cơ mất mạng. Dù đã trưởng thành nhưng vẫn chỉ là một thằng nhóc. Hãy nghe chi tiết từ chính miệng nó. Mà, nó cũng viết địa chỉ trên thư nhỉ?」
Ayman chỉ vào lá thư, Lupus vội nhìn vào mặt sau của phong bì. Địa chỉ được viết bằng chữ nhỏ. Đó là số của một tòa nhà gần trung tâm thành phố Elbal.
Lupus vui như muốn nhảy cẫng lên khi thấy thông tin đó. Ayman nửa kinh ngạc, nửa như muốn kiềm chế sự phấn khích của Lupus. Ông lên tiếng:
「Suýt thì quên, tôi có một tin nhắn khác từ thằng bé. Nó nói sẽ đến sau khi buổi hướng dẫn nhập học kết thúc.」
「Vậy thì ông lựa sai thời điểm đưa thư cho tôi rồi nhỉ.」
Lupus mỉm cười tự hào khi cô cầm mảnh giấy ghi chú và giơ nó lên trước mặt.
「Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ tự lựa chọn con đường mình sẽ đi.」
Nói xong, Lupus lao thẳng về phía cổng chính, ngược dòng học sinh đang tiến vào. Bước chân cô nhẹ nhàng như thể đang bước trên mặt trăng vậy.
「Có vẻ như ta đã thua cược rồi. Đúng như nhóc nói, con bé quả là một cô nàng cá tính.」
Ayman biến mất vào không khí khi nhìn theo bóng lưng Lupus chạy đi.
Thế chỗ cho ông, một giọng nói khác vang lên gọi Lupus khi cô vừa bước ra khỏi cổng trường.
「Này, hoàn tất thủ tục nhập học chưa?」
Trước cổng trường nơi cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi, Lupus quay lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Hơi thở cô gấp gáp cùng khuôn mặt đỏ bừng nhưng cô vẫn nhận ra người đang đứng dựa lưng vào cổng.
Anh mặc bộ quần áo giống như lần đầu hai người gặp nhau. Không có gì thay đổi từ ánh mắt đáng ghét đến thái độ bất kính.
Chỉ duy nhất ấn tượng về anh trong mắt cô đã thay đổi hoàn toàn.
Thấy vẻ mặt cứng đờ của Tsushima, Lupus nghẹn lời như vừa để lỡ nhịp thở. Cô cắn môi, cố kìm nén nước mắt sắp trào ra. Hít một hơi thật sâu, cô xoay người một vòng tại chỗ.
「Nè, anh nghĩ sao? Có hợp với em không?」Lupus cố nở một nụ cười để che giấu cảm xúc dâng trào của mình. Tsushima vừa nhìn cô vừa hút thuốc.
「Mà, ít nhất tôi mừng vì em vẫn sống sót trở về.」
Tsushima bông đùa như thường lệ. Nghe được giọng nói của anh, Lupus không còn kìm được cảm xúc nữa. Vì không muốn Tsushima nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn dài trên má nên cô ôm Tsushima thật chặt.
「Này. Đừng có ôm tôi ở một nơi như thế này!」
Tsushima loạng choạng suýt ngã, khó chịu lên tiếng nhưng Lupus không quan tâm. Sau đó cô nói với đôi mắt ngấn lệ:
「Em tưởng anh đã chết. Em tưởng anh sẽ không bao giờ trở lại...」
「Thiệt tình. Đã có người bảo tôi phải trở về thì sao tôi có thể từ bỏ được cơ chứ?」
「Không phải thế.」
Được ôm ngày một chặt hơn, Tsushima bối rối châm một điếu thuốc.
Tsushima nhìn lên bầu trời xuân ấm áp với làn khói thuốc bay cao vút. Dịu dàng vuốt ve mái tóc của Lupus khi cô vẫn còn nức nở, Tsushima cảm thấy nhẹ nhõm vì đã lại một lần nữa có được nơi để trở về.
Tiếng khóc nức nở của Lupus dần lắng xuống trong lòng Tsushima. Đó cũng là lúc, linh cảm mách bảo anh một điều gì đó sắp diễn ra. Và đúng như dự đoán, Lupus lên tiếng:
「Tsushima vẫn còn sống và vì anh đã quay trở lại, em có một điều muốn nhờ anh...」
Đáp lại giọng nói nữ tính, yếu ớt đó, Tsushima bình tĩnh trả lời.
「Gì vậy?」
Như để đáp lại anh, Lupus từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt vẫn còn đọng lại sự xúc động khi được đoàn tụ khiến Tsushima không khỏi nín thở.
Lupus nhìn thẳng vào Tsushima và tuyên bố một cách chậm rãi, rõ ràng:
「Vẫn còn một người mà em phải giết. Vì vậy, hãy giúp em một tay. Tsushima.」
Khói thuốc trong miệng anh dường như vừa tan biến vào bầu trời mùa xuân.
Có lẽ Tsushima vừa thấy được vực thẳm trong đôi mắt của Lupus.