Lời thề hiệp sĩ

chương 4.4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không biết từ khi nào tuyết đã phủ kín mọi nơi, nó đắp lên khung cảnh của thành phố hoang tàn một bức màn trắng xóa. Bức tranh tuyết trắng tinh khôi không tì vết. Giữa khung cảnh tuyệt đẹp ấy, một người đàn ông xuất hiện.

Không biết từ đâu đến hay từ khi nào, như thể ông đã đứng ở thành phố Jabal này từ đầu. Người đàn ông mặc một bộ vest ba mảnh lịch lãm. Dưới chiếc mũ phớt là mái tóc điểm bạc được tỉa tót gọn gàng cùng bộ râu quai nón được chăm chút cẩn thận.

Người đàn ông trung niên toát lên vẻ uy nghiêm nhìn Tsushima bị chôn vùi dưới tuyết và lẩm bẩm ngạc nhiên:

「Còn trẻ mà. Sao cứ phải hành động liều lĩnh như vậy?」

Đặt tay lên hông, người đàn ông nhìn xuống Tsushima đang bất tỉnh và chờ đợi câu trả lời. Đương nhiên, Tsushima hoàn toàn im lặng. Sau những trận chiến ác liệt liên tiếp, anh gần như đã chết.

「Đứa trẻ này, đúng là hết thuốc chữa mà.」

Người đàn ông lẩm bẩm như bậc cha mẹ nói với con và đưa tay chạm vào chân Tsushima.

Đúng lúc đó, bàn tay của ông dừng lại.

Ông dừng lại vì nhận thấy sự hiện diện của một người phụ nữ cũng xuất hiện với không một tiếng động.

Người đàn ông đang cúi người thì đứng thẳng dậy, cởi mũ chào hỏi:

「Bất ngờ thật, ngài hiệp sĩ của hoàng đế. Lặn lội đường sá xa xôi thế này, có việc gì vậy?」

Người đàn ông lên tiếng chào người đang khoác trên mình bộ trang phục dân tộc lộng lẫy trước mặt. Mái tóc của cô được tô điểm bằng những phụ kiện trang trí cầu kỳ. Cô mang một đôi guốc với những đường sơn và có răng guốc [note59213] cao bất thường. Dưới chiếc mặt nạ chạm khắc hoa văn tinh xảo, cô cất tiếng nói nhẹ nhàng như bướm.

「Tiểu nữ đến vì cảm nhận được sự hiện diện của chủ nhân.」[note59212]

「Ồ, ta tưởng mình đến một cách lặng lẽ đến mức không ai nhận ra rồi chứ.」

「Không có ai được như ngài cả. Ngài nên tự ý thức được điều đó.」

Khi cô nói với tông giọng mượt mà gần như hát, người phụ nữ nhẹ nhàng che miệng cười. Người đàn ông đối diện cô cũng thả lỏng và nói: “Ta cũng tự thấy xấu hổ khi nghe câu đó từ cô.”

Nhìn từ bên ngoài, hai người có vẻ đang trò chuyện vui vẻ nhưng thực tế họ là hai cá nhân nắm giữ quyền lực tối cao trên thế giới. Người đàn ông là Ayman Droog, thủ lĩnh tối cao của lực lượng tinh nhuệ Elbal. Còn người phụ nữ là Amano Mikami, hiệp sĩ duy nhất của Hoàng đế đương nhiệm. Hai "tín sứ" duy nhất đạt đến cấp độ cao nhất - cấp 13. Họ lại "tình cờ" gặp nhau tại vùng đất điêu tàn định mệnh này.

「Vậy, ngài có việc gì ở đây hôm nay sao?」

Khi Amano Mikami hỏi Ayman, ông do dự chỉ vào Tsushima dưới chân.

「Do phải đưa thằng bé về nên ta mới buộc phải can thiệp. Ta hoàn toàn không có ý gây sự. Còn đằng ấy thì sao?」

「Dạo gần đây tiểu nữ hơi chán.」

「...」

「...」

Ayman phải mất một lúc mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Amano Mikami. Từ lâu, cô đã nổi tiếng với sự nhạy cảm tinh tế và thường gặp khó khăn trong giao tiếp.

Lần này cũng vậy, cuộc trò chuyện diễn ra nhờ những từ ngữ được dịch trong đầu Ayman.

Có thể cô ấy có hứng thú với Tsushima. Có thể đúng, có thể sai. Anh là người đã một tay đánh bại hai Lục Đế Kiếm. Việc thu hút được một người có địa vị cao như cô là điều dễ hiểu.

Ayman hắng giọng và giơ tay ra như muốn kiềm chế Amano Mikami.

「Thật tiếc, nhưng ta không thể giao thằng bé cho cô. Cả cô và hoàng đế hẳn đều hiểu điều đó.」

「À, chuyện đó không liên quan đến tiểu nữ.」

Amano Mikami khẽ nhún gối còn Ayman tiếp tục giải thích tình hình trong khi lẩm bẩm: "Rắc rối rồi..."

「Vụ việc xảy ra xung quanh thằng bé lần này cũng có sự nhúng tay của Hoàng đế. Việc ta đích thân đến thu hồi cũng nằm trong kế hoạch. Chắc hẳn cô và Hoàng đế đều không thích kế hoạch bị xáo trộn đâu nhỉ? Nếu còn gây rắc rối cho ta thì e là hậu quả sẽ khôn lường đấy.」

「Ra là vậy... Nếu can thiệp không biết có bị mắng không nhỉ?」

Amano Mikami lẩm bẩm bằng giọng điệu bình tĩnh và thoải mái như thường lệ, và đón lấy bông tuyết lòng bàn tay. Sau khi nhìn tuyết trên đôi bàn tay nhân tạo trắng bạch của mình, cô nhẹ nhàng nắm nó trong tay.

「Người đàn ông đó. Đủ tư cách để đứng về phía chúng ta sao?」

「Có thể, nhưng không có gì đảm bảo.」

Amano Mikami nghe câu trả lời của Aiman. Cô lắc lư đôi guốc gỗ và bước đi trên tuyết một cách khéo léo. Tiếng bước chân êm ái vang vọng. Khoảng cách giữa hai người ngày một gần, bầu không khí cũng ngày một căng thẳng.

Cô thả bông tuyết cô cầm trong tay xuống người Tsushima đang hấp hối dưới chân.

Tuyết như ngưng tụ lại, tỏa sáng lấp lánh như kim cương và rơi xuống cơ thể Tsushima. Nó làm cho tuyết phủ trên lưng anh tan chảy, thấm vào da anh một cách êm ái, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng.

Sau khoảng vài giây, nhịp thở của Tsushima đột nhiên trở nên mạnh hơn. Anh thở dốc như một người chết đuối vừa tỉnh lại trên mặt đất vậy.

「Càng nhiều người càng tốt.」

Trong khi quay lưng về phía Ayman, Amano Mikami chỉ quay nửa đầu lại và liếc nhìn về phía Ayman với mắt đầy quyến rũ.

Có lẽ hành động vừa rồi là một loại trị liệu nào đó. Không chỉ não mà còn toàn bộ cơ thể của Tsushima nơi bị tổn thương nghiêm trọng đã hồi phục dù rằng anh vẫn chưa tỉnh lại.

Ayman cởi chiếc mũ phớt của mình ra và cúi nhẹ.

「Cám ơn vì đã xem xét.」

「Đừng khách sáo. Tiểu nữ cũng có chút việc phải làm.」

Nói xong, Amano Mikami di chuyển chậm rãi và bế Fine bị chôn vùi dưới đống tuyết lên. Giống như Tsushima, cô cũng tơi tả. Không ai biết cô còn sống hay không.

Khi Ayman thấy Fine còn sống, vẻ mặt ông trở nên nghiêm nghị.

「Sẽ thành vấn đề nếu cô ta không chết ở đây. Ngay cả hoàng đế cũng mong muốn điều đó.」

Amano Mikami khẽ nghiêng đầu trước lời cảnh báo của Ayman. Rõ ràng cô chưa từng được nghe về những thứ ông vừa nói.

「Hả, hoàng đế? Không thể hiểu được. Đây là đàn em dễ thương của tiểu nữ, chết thì tiếc lắm.」

Ánh sáng trong mắt Amano Mikami lấp ló dưới chiếc mặt nạ. Thấy vậy, Ayman nhẹ nhàng giơ tay lên. Nó thay cho tuyên bố rằng ông không có ý định đưa mọi chuyện đi xa hơn.

Amano Mikami cúi đầu hiền từ và nhẹ nhàng ôm lấy Fine. Sau đó cô nhìn Ayman.

「Hẹn ngài lần tới.」

「Ừ. Bảo trọng.」

Sau khi nói lời từ biệt, cô biến mất trong ánh sáng xanh lam. Sau khi Ayman xác nhận sự hiện diện của cô đã hoàn toàn biến mất, ông thả lỏng vai và nhìn xuống Tsushima.

「Nhóc con đúng là một chàng trai may mắn.」

Mặc dù ông nói như thể đang càu nhàu, nhưng lời nói của ông chứa đựng một sự ấm áp giống như tình yêu.

Ayman thô bạo lật Tsushima nằm ngửa, nắm lấy một chân của anh và kéo anh ấy đi.

Tsushima bị kéo lê trên tuyết như người chết và không cử động lấy một mili. Ayman vừa bước đi vừa huýt sáo. Ông thực thi code, thời gian và không gian như bị uốn cong. Một không gian chiều khác được mở ra.

Và rồi Ayman và Tsushima tan biến vào trong khe hở thời gian, thứ lấp lánh mờ ảo.

Sau khi cả hai rời khỏi, tất cả những gì còn lại là trận bão tuyết và khung cảnh hùng vĩ của núi non. Nơi đây không còn ai, như thể ngay từ đầu họ chưa từng xuất hiện. Chỉ có sự hoang vu tĩnh lặng bao trùm.

Truyện Chữ Hay