「Yaaaa~ quả là một chuyện khó tin.」
Người đàn ông trông có vẻ rất thoải mái, trái ngược với sự nghiêm trọng của vấn đề. Y mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần có dây đeo (suspenders). Y trông đơn giản như một nhà báo. Y đang nhìn chằm chằm vào dòng tiêu đề lớn nổi bật trên trang nhất của tờ báo trên tay.
『Công chúa nổi loạn. Cuối cùng bị xử tử.』
Tiêu đề bên ngoài trông đã giật gân rồi nhưng khi biết chi tiết nó càng đáng sợ hơn.
Trong cuộc chiến giành ngai vàng khốc liệt tại Đế quốc Barga, công chúa Lupus Filia đã sát hại đệ nhị hoàng tử Ross Louvel. Hoàng đế đã biết chuyện và Lupus Filia bị xử tử trong ngày vì tội giết hoàng tộc.
Bài báo chứa tin tức nóng hổi.
Bức ảnh lớn trên báo cho thấy một cô gái trẻ được cho là công chúa Lupus đứng trên giá treo cổ với chiếc bao tải trên đầu.
Sau khi lướt qua bài báo một lượt, người đàn ông cẩn thận gấp nó và đặt lên bàn.
Căn phòng nơi y đang ở không có gì ngoài chiếc bàn làm việc. Không gian rộng lớn nhưng trống trải. Chỉ có sàn nhà, trần nhà và những bức tường kính bao quanh. Qua lớp kính, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Elbal, nơi sở hữu công nghệ tiên tiến và môi trường tốt nhất thế giới.
Người đàn ông ngồi một mình trong không gian trông hợp với khung cảnh đến kỳ lạ.
Tuy nhiên, trái ngược với địa vị và quyền lực của mình, bầu không khí quanh y hoàn toàn không mang lại cảm giác áp lực nào.
Y tựa hai khuỷu tay lên bàn, chống cằm và nheo mắt lại.
「Thế, lý do cô đến đây có liên quan đến bài báo này đúng không?」
Người đàn ông đang nói chuyện với một cô gái đứng một mình giữa phòng.
Cô gái với mái tóc bạch kim bồng bềnh có vẻ ngoài xinh đẹp như tranh vẽ. Tuy là chưa đến tuổi trưởng thành nhưng ánh nhìn từ đôi mắt xanh của cô cũng không khác nhiều so với người lớn là bao. Cô dường như có quyết một tâm mạnh mẽ và mục tiêu lớn lao.
Cô gái hắng giọng.
「Trước hết, tôi muốn cảm ơn ngài đã dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để nói chuyện với tôi. Thị trưởng Tachibana.」
「Haha. Được đích thân nói chuyện với công chúa bỏ trốn khỏi Đế quốc Barga ngay khi cô vừa mới đến thì chút thời gian này có đáng là bao. Vậy, có chuyện gì?」
Người đàn ông ngồi trước mặt Lupus là Thị trưởng Tachibana, người quyền lực nhất thành phố độc lập Elbal. Y là một anh hùng đã giành lấy độc lập cho nơi này dù vẫn là kẻ thù của các cường quốc trên thế giới.
Mặc dù Lupus đã trải qua nhiều âm mưu, thủ đoạn nhưng cô vẫn chưa là gì so với con cáo già trước mặt. Dù biết chênh lệch lớn, song cô vẫn phải vượt qua vì mục tiêu mà cô nhất định phải đạt được.
Lupus siết chặt nắm tay để giữ bình tĩnh. Chiếc nhẫn trên ngón tay dường như đang tiếp thêm dũng khí cho cô.
「Tôi đến đây vì có việc muốn nhờ ngài.」
「Ồ, có việc gì vậy?」
「Tôi sẽ vào vấn đề. Tôi muốn Tsushima Rindou trở về Elbal.」
Lupus không dùng bất kỳ mánh khóe nào. Trước lời đề nghị không mang toan tính hay dối trá, Tachibana hoàn toàn không phản ứng lại. Như cố tình tỏ ra không nghe thấy, y từ từ bắt chéo chân dưới gầm bàn.
Trước phản ứng nửa vời của y, Lupus không nhịn được mà nói ra.
「Anh ấy là ân nhân của tôi. Anh ấy đã cứu mạng tôi nhiều lần trong chuyến tị nạn. Vốn dĩ anh ấy phải cùng tôi đến vùng Elbal này. Nhưng chỉ vì sự ngây thơ của tôi mà cuối cùng anh ấy bị bỏ lại ở Đế quốc Barga. Đó là lý do lần này tôi muốn giúp anh ấy. Thế nên, tôi muốn đàm phán với ngài.」
Tachibana chậm rãi chớp mắt khi lắng nghe cảm xúc thật của Lupus.
「Đàm phán à? Tôi đã hiểu yêu cầu của cô. Vậy, cô sẵn sàng đưa ra thứ gì để đánh đổi yêu cầu đó?」
Lupus hắng giọng để chuẩn bị nói chuyện quan trọng.
「Có thể nói tôi chẳng còn lại gì sau khi rời khỏi Đế quốc Barga. Nhưng trớ trêu thay, có một thứ duy nhất còn sót lại.」
Lupus hít một hơi thật sâu và nói một cách tự tin.
「Đó là danh hiệu "Công chúa nổi loạn" sinh ra trong một gia đình hoàng tộc bi thảm ở Đế quốc Barga.」
「Hoooou?」
Tachibana tỏ ra có hứng thú. Một người tầm cỡ như y hẳn sẽ đoán
được những gì Lupus có thể đưa ra.
Trong số đó, cô đã chọn phương án mà Tachibana thấy có hứng thú. Với sự tự tin vào việc mình đã đoán chính xác, Lupus tiến lên phía trước.
「Có gần một triệu "tín sứ" trong Đế quốc Barga bao gồm cả những người được đưa đến từ các nước khác. Mặc dù họ có khả năng khác nhau nhưng có thể nói họ là những người có tiềm năng. Nếu tôi có thể lãnh đạo những người đó, Đế quốc không thể bỏ qua.」
「Cô nghĩ mình có thể làm được sao?」
「Trong vụ này, công chúa nổi loạn đã gặp số phận bi thảm và bị xử tử. Tuy nhiên, cô ấy vẫn sống sót ở thành phố độc lập Elbal. Hơn nữa, cô ấy còn là một "tín sứ" và cố gắng đứng lên vì những người bị áp bức. Ngài hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm vậy?」
Tachibana cười sảng khoái và chống khuỷu tay lên bàn.
Bằng cách nói ẩn ý, Lupus đã truyền tải hai lựa chọn cho Tachibana. Y ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của chúng và nhướng mày bối rối.
「Nói cách khác, cô muốn nói rằng sự tồn tại của cô giống như một vũ khí chiến lược, có thể gây ra cuộc nội chiến lớn nhất trong lịch sử tại Đế quốc Barga. Đồng thời cũng có thể dùng nó như ngòi nổ mạnh nhất để đưa thành phố độc lập Elbal và Đế quốc Barga trở lại cuộc chiến tranh toàn diện đúng không?」
「Vâng, đúng như ngài nói.」
「Haa, chuyện rắc rối đấy. Cô đang cố làm bộ mặt dễ thương trong khi đàm phán về một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đấy à?」
Tachibana có vẻ thích thú với cuộc đàm phán. Y bộc lộ rất nhiều cảm xúc ra ngoài. Y rơi vào trầm tư một lúc rồi bắt đầu nói với giọng nhẹ nhàng như thể tám chuyện giữa những người hàng xóm.
「Quả thật, Lupus Filia là một sự tồn tại hiếm hoi vì mang trong mình dòng máu hoàng tộc và "tín sứ". Nếu cô phất cờ, tất cả những "tín sứ" ghét Đế quốc Barga từ khắp nơi trên thế giới sẽ tập hợp lại. Đó là thứ tôi muốn nhưng chưa bao giờ có được. Tôi thấy ghen tị đấy.」
Tachibana nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn. Sau đó, y nở một nụ cười ranh mãnh và chỉ vào Lupus.
「Nhưng vậy có nghĩa là sử dụng sức mạnh đó như thế nào sẽ phải phụ thuộc vào cô. Đó là phương án cô đưa ra?」
Lupus im bặt, không thể trả lời câu hỏi của y. Không thể tiếp tục đàm phán nếu bị giới hạn ở hai lựa chọn.
Nếu chọn phương án đầu, cả hai sẽ không nhận giá trị tương xứng. Nói cách khác, có khả năng cô không đạt được việc mang Tsushima trở lại. Tuy nhiên, nếu chọn phương án sau, chắc chắn Tachibana sẽ ngay lập tức tiêu diệt Lupus.
Lupus hiểu rõ sự thành bại của cuộc đàm phán này được quyết định bởi việc cô luôn có hai lựa chọn.
Cô đáp lại với nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của mình.
「Ôi trời, thật đáng sợ! Dù trông cô như đang cười, nhưng đằng sau nó ẩn chứa cả một lời đe dọa nhỉ. Hahaha.」
Tachibana gãi đầu như thể vừa gặp rắc rối, lời lẽ của y cũng không có ý gì xấu. Có lẽ y đã mong đợi kết quả này.
Nhận ra những lời của Lupus không phải là nói dối, y thở dài nhẹ nhõm.
「Nhưng này, có vẻ như cô đang hiểu lầm một thứ. Nếu cô thực sự lên kế hoạch gì đó tồi tệ và đe dọa đến hòa bình của thành phố độc lập Elbal này, mạng của cô đã mất rồi. Bây giờ không có ngọn giáo hay cái thương nào bảo vệ cô cả.」
Thái độ bất cần của Tachibana đột nhiên lắng xuống. Vẻ mặt của y trở nên nghiêm túc khiến Lupus nhất thời bị choáng ngợp.
Nhưng bằng cách nào đó cô vẫn đứng vững.
「Tôi cũng đoán vậy. Nhưng ngài sẽ không giết tôi, bởi tôi có thể mang lại lợi ích to lớn cho Elbal mà ngài không thể bỏ qua được. Đúng chứ?」
Ngay cả khi bị dọa giết, Lupus vẫn không hề lùi bước. Nếu ở đây mà còn run sợ thì chẳng khác gì cô của ngày xưa cả. Cái thời mà cô luôn sợ hãi và trốn tránh cuộc chiến giành quyền lực trong hoàng gia đã qua rồi.
Cô đã quyết tâm vượt qua khỏi vùng an toàn. Dù đối phương có là ai, Lupus vẫn không bao giờ mất đi tinh thần chiến đấu.
Bị cô gái chưa đến một nửa số tuổi của mình nhìn thấu tâm can, Tachibana nhắm mắt và giơ cả hai tay lên. Đó là cử chỉ của sự đầu hàng. Dù trông giả trân nhưng đó vẫn là một kết quả đủ tốt.
Tachibana vỗ tay nhè nhẹ và thả lỏng vai.
「Còn quá nhiều thiếu sót và cứng nhắc để được gọi là đàm phán, nhưng tôi thích thái độ của cô. Tôi có thể chấp nhận yêu cầu của cô. Tuy nhiên, tôi cũng sẽ đưa ra một vài điều kiện.」
Nói rồi, Tachibana giơ ba ngón tay lên.
「Ba điều. Tôi yêu cầu cô phải hứa với tôi ba điều. Thứ nhất, cô không được công khai địa vị công chúa của mình cho đến khi nhận được chỉ thị hoặc sự cho phép của chúng tôi. Thứ hai, cô không được kêu gọi hoặc lãnh đạo một tổ chức mà không có sự cho phép hoặc cho phép của chúng tôi. Thứ ba, không được rời khỏi lãnh thổ của Elval mà không có sự cho phép của chúng tôi. Nếu cô thất hứa, chúng tôi sẽ coi cô là một thế lực thù địch và loại bỏ cô.」
Từ "loại bỏ" chắc chắn có nghĩa là cái chết. Nếu thất hứa dù chỉ một lời hứa, Tachibana sẽ giết Lupus không chút do dự. Hiểu được điều đó, Lupus im lặng gật đầu.
「Tôi hiểu. Tôi chấp nhận điều kiện đó.」
「Tốt. May mà cô là người hiểu chuyện.」
Ánh mắt sắc bén của Tachibana dần trở nên dịu dàng hơn, y cũng thở ra một hơi. Sau khi nhấp một ngụm cà phê nguội trên bàn, y tiếp tục:
「Tôi muốn nói cuộc đàm phán đến đây là kết thúc. Nhưng thành thật mà nói, tình hình hiện tại rất khó để đưa Tsushima Rindou về. Tôi mong cô thông cảm cho chuyện đó.」
「Tất nhiên, tôi biết tình trạng của anh ấy. Anh ấy hiện đang cố gắng đánh bại một trong Lục Đế Kiếm. Không chỉ vậy, hiệp sĩ của Causa Insania cũng sẽ đi giết Tsushima để bịt miệng. Dù anh ấy có mạnh đến đâu, cũng không phải đối thủ của hai trong số Lục Đế Kiếm. Tôi muốn ngài cứu anh ấy trước khi quá muộn.」
Lupus nhớ lại khoảnh khắc ngay trước khi cô bất tỉnh do bị Causa đánh thuốc mê.
Vào thời điểm đó, Fine người luôn ở bên cạnh Causa đã biến mất. Lupus biết việc cô ấy rời bỏ chủ nhân có nghĩa là gì. Đặc biệt bởi Fine là người trung thành nhất trong số những người trung thành với Causa. Chắc chắn Causa đã cử cô đi để đảm bảo việc giết Tsushima.
Khi Lupus trở nên lo lắng và nhìn Tachibana với tâm trạng như đang cầu nguyện, y thản nhiên ngáp dài.
「Hmm. Hiệp sĩ của Causa-kun là Fine Primus nhỉ?」
Tachibana đang nhớ lại thông tin trong đầu. Sau một hồi suy nghĩ, y gật đầu một cái.
「Chà, tôi không nghĩ cô cần phải lo lắng quá nhiều. Chúng tôi đã tính toán kỹ lưỡng khi chọn người.」
「Tính toán? Ý ngài là sao?」
Lupus không thể theo kịp những gì Tachibana nói. Y nói rằng y đã thấy trước chuyện sẽ xảy ra và cử Tsushima làm vệ sĩ cho cô.
Tuy nhiên, Lupus không thể hiểu được bởi câu chuyện đã quá xa rời thực tế. Tachibana bắt đầu giải thích thêm cho cô.
「Không, thực ra tôi đã đoán được đại khái về kế hoạch của Causa-kun và những gì cậu ta sẽ làm. Tôi cũng đã thấy được chiến lược của Ross-kun và diễn biến hành động của cô. Nhưng có vẻ tôi không phải là người duy nhất thấy được tương lai.」
Khi Tachibana nói, y đưa ra một chiếc phong bì đầy ẩn ý. Chiếc phong bì dày cộp màu tím đậm và có con dấu sáp màu vàng xen lẫn đỏ thẫm.
「Đó là?」
「Khi cô ủy thác bỏ trốn, Causa-kun đã yêu cầu tôi gửi một đội hộ tống xuất sắc. Cùng thời điểm của yêu cầu đó, một yêu cầu riêng cũng đã được gửi cho cậu ấy.」
Như thể trò chơi đã bước vào khúc cao trào, Tachibana nở một nụ cười độc ác trên môi. Lupus cau mày vì không thể đọc được ý định thực sự của y.
Lupus hạ giọng như muốn đối đầu trực diện với Tachibana.
「Bên trong chiếc phong bì này rốt cuộc là gì?」
Tachibana ve vẩy chiếc phong bì từ bên này sang bên kia và thả nó xuống bàn. Hành động của Tachibana như muốn nói rằng bản thân bức thư không đặc biệt quan trọng đối với y hay Lupus.
Tachibana thở phào nhẹ nhõm và dựa lưng vào ghế.
「Sao? Thứ này sẽ không ảnh hưởng gì đến cô đâu. Chỉ là tôi được yêu cầu thực hiện các biện pháp răn đe nếu các hoàng tử của Đế quốc Barga cư xử không đúng mực thôi.」
Yêu cầu đó khó một cách khủng khiếp nhưng y nói một cách thản nhiên. Bởi việc can thiệp vào hoàng tộc của Đế quốc Barga có thể dẫn đến chiến tranh.
Tuy nhiên, Tachibana vẫn tiếp tục như thể không có gì phải lo lắng.
「Mà... cô đã giết một trong hai đối tượng rồi. Tôi không biết nên nói là cô vừa giúp tôi tiết kiệm công sức hay nói cô quá tay rồi nữa. Có lẽ phải nghĩ ra một cái cớ nào thôi. Haha.」
Tachibana cười trong bối rối khi nói về chuyện này.
Nghe những lời của Tachibana, Lupus cảm thấy gai ran trong cổ họng. Giọng điệu của Tachibana cho thấy rằng mục tiêu cần răn đe không chỉ có Ross.
Vậy thành viên còn lại trong hoàng tộc là ai? Lupus suy nghĩ về điều đó, nhưng kỳ lạ thay chỉ có một người đàn ông xuất hiện trong đầu cô.
Causa Insania.
Các mắt xích đã bắt đầu có sự liên kết trong đầu Lupus. Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt cô. Tachibana nhìn vào biểu cảm của cô và đưa ra thông tin chính xác.
「Tsushima Rindou đã hoàn thành nhiệm vụ hộ tống cô đến Elbal. Lý do cậu ấy ở lại Barga bây giờ là vì nghĩa vụ phải hoàn thành yêu cầu này. Sau khi hoàn thành, cậu ấy sẽ trở về nhưng nếu thất bại thì đành trông chờ vào may mắn. Nhưng nhờ cuộc đàm phán của cô, cậu ấy sẽ không chết. Nếu cậu ấy thất bại, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm giải cứu cậu ấy.」
Với tâm trạng phức tạp, Lupus tránh đào thêm sâu vấn đề này. Biết nhiều hơn cũng đồng nghĩa với việc tự bước vào vòng xoáy của những âm mưu giống như bọn họ.
Nếu điều này là sự thật, cô muốn biết Tsushima đang ở trong hoàn cảnh nào và phải làm gì để anh có thể trở về.
Nhưng khi Tsushima trở lại Elbal, anh sẽ nghĩ gì nếu biết mình lại bước chân vào những mưu đồ chính trị đen tối?
Có thể vứt bỏ quyền lực, địa vị và mọi ràng buộc, đối mặt với Tsushima bằng con người mới. Lupus cảm thấy đó mới chính là sự chân thành dành cho anh.
Lupus kìm nén cảm xúc và nhìn Tachibana.
「Tôi thực sự có thể tin những lời đó sao?」
「Cảnh giác là tốt. Tuy nhiên, tôi tự hào với việc mình là kiểu người luôn giữ lời. Sự tin tưởng luôn là cần thiết trong các cuộc đàm phán.」
Tachibana vui vẻ đáp lại Lupus. Không thể thấy bất kỳ sự giả dối nào trong lời nói của y. Mà kể cả y có nói dối thì chưa chắc đã có người phát hiện ra được.
Lupus gật đầu như để thuyết phục bản thân và chào tạm biệt y.
「Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài đã dành chút thời gian quý báu để nói chuyện với tôi. Xin phép.」
Khi Lupus cúi đầu và chuẩn bị rời đi, Tachibana gọi cô. Giọng điệu của y vẫn thoải mái như trước.
「À, đúng rồi. Liệu tôi có thể hỏi cô một câu cuối cùng không?」
Lupus quay đầu lại. Cô băn khoăn không biết y còn định hỏi gì nữa. Tachibana chỉ gượng cười rồi hỏi:
「Vì lý do nào đó, tôi không thấy có lý do gì để cô phải mất công đến vậy chỉ để giúp đỡ Tsushima Rindou. Cậu ấy có thể là một "tín sứ" xuất sắc nhưng cũng chỉ vậy thôi. Tôi không hiểu tại sao cô phải đi xa đến vậy.」
Quả nhiên Tachibana cũng không biết chuyện xảy ra giữa Lupus và Tsushima. Giữa họ có một mối liên hệ, giữa hiệp sĩ và chủ nhân. Nhưng quan trọng nhất, họ tin tưởng lẫn nhau. Những người chỉ coi người khác như quân cờ như Tachibana chắc chắn không hiểu được.
「Chịu... Tôi cũng tự hỏi tại sao.」
Lupus lẩm bẩm gì đó và trả lời với một nụ cười tự tin chiến thắng.
Tachibana nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ. Nhưng cuối cùng y vẫn không đoán được ý định thực sự của cô.
「Có vẻ thứ tôi vừa động chạm nằm ngoài tầm tay của tôi rồi. Cô đúng là một con rắn độc đấy. Mà thôi, quên chuyện vừa rồi đi.」
「Ừ, vậy thì xin phép.」
Lupus lại nói lời chào tạm biệt. Rồi cô biến mất vào khoảng không trống rỗng. Đó là sự di chuyển thông qua thực thi một loại code đặc biệt giúp kết nối thời gian và không gian. Ngoài nó ra, không có cách nào khác để vào căn phòng này.
Nhìn Lupus đến khi cô biến mất hẳn, Tachibana mới vỗ tay.
「Một cô gái mạnh mẽ đấy chứ.」
Sau ám hiệu của y, một người đàn ông lớn tuổi bất ngờ xuất hiện bên cạnh Tachibana.
Người đàn ông lớn tuổi đứng đó như thể ông đã ở đó từ đầu. Trên người ông vẫn còn chút tàn dư của yếu tố thông tin. Không ai biết ông đã thực thi loại code gì để xuất hiện. Chỉ biết rằng độ khó của nó nằm ở mức người bình thường khó mà có thể tưởng tượng nổi.
Tachibana ngước lên nhìn ông và thở dài.
「Không hiểu sao con bé làm tôi nhớ đến vợ cũ. Bà ấy lúc nào cũng áp đặt.」
「Nhưng có nóc nhà gia trưởng nghe cũng không tệ đâu.」
「Bây giờ con bé trông gầy thế này thôi nhưng ai mà biết được 20 năm nữa sẽ như thế nào?」 [note59207]
Tachibana và người đàn ông đùa giỡn, cười nói sảng khoái. Nhưng trò đùa kết thúc ở đó và biểu cảm của y thay đổi.
「Thế, "vụ đó" tiến triển thế nào rồi?」
「Tsushima đang làm rất tốt. Có vẻ như thằng bé đã hạ gục mục tiêu đầu tiên.」
「Vậy chỉ còn lại một người nữa nhỉ? Có vẻ như chuyện này sẽ sớm kết thúc.」
Nghe những lời nói vô trách nhiệm của Tachibana, người đàn ông trung niên thở dài. Hành động của ông ẩn chứa sự ngán ngẩm hướng tới Tachibana.
「Lục Đế Kiếm vẫn ở một đẳng cấp khác với những "tín sứ" khác. Dù thằng bé có giỏi đến đâu cũng không nhanh được đâu. Hơn nữa, với bộ não bị bào mòn bởi nicotine, có lẽ thằng bé không liều như trước được đâu.」
「Hả? Cậu ta vẫn hút thuốc á? Cái thằng ngu này.」
「Nicotine và rượu có "tác dụng" cản trở quá trình lắp ráp code. Chúng có lẽ là những công cụ cần thiết đối với người cần che giấu năng lực của mình như Tsushima.」
Người đàn ông lớn tuổi khoanh tay nói đỡ cho Tsushima. Tachibana ngẩng đầu lên nhìn anh và dựa lưng vào ghế.
「Lúc nãy cao hứng, tôi đã hứa một điều hơi kỳ lạ. Dù rằng cậu ấy sẽ chẳng sao đâu, nhưng nếu có biến sẽ rất phiền phức. Mong được ông giúp đỡ.」
「Hiểu rồi.」
Để lại lời chào ngắn gọn, ông lão biến mất trong nháy mắt.
Chỉ còn duy nhất Tachibana ở lại trong phòng, y với lấy khung ảnh đặt trên bàn. Đó là một bức ảnh được chụp ngay sau khi kết thúc Chiến tranh độc lập. Nó là bức ảnh tập hợp của bảy "tín sứ" được biết đến như những anh hùng.
Cả bảy người họ chưa bao giờ ở sum họp kể từ khi bức ảnh đó được chụp. Đó là bức ảnh kỷ niệm duy nhất và cuối cùng của họ.
Ở giữa bức ảnh, người đàn ông dính đầy bùn và mỉm cười nhe hàm răng trắng bóng chính là Tachibana. Ở góc xa của bức ảnh, có thể thấy bóng lưng của một cậu bé đang hút thuốc.
Tachibana dùng ngón tay chạm vào bóng lưng ấy.
「Mặc dù che giấu danh tính nhưng cậu vẫn sống khỏe mạnh nhỉ. Tôi ghen tị đấy.」